Vì vậy, anh ấy chậm hơn hai người bạn kết hôn sớm một bước, hơn nữa mỗi người còn có hai đứa con
Mặc dù Bùi Dũng cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát cả, anh ấy có ăn có uống có ở, tâm tình cũng rất bình thản. Thế nhưng Trương Kim Phát nói như vậy làm cho anh ấy không vui, vì vậy cũng dỗi trở về.
Tình bạn của các anh em tốt tạm thời tan vỡ.
Lâm Chí Cương vội vàng làm người tốt ở giữa, dọc theo đường đi ba người nói náo loạn đến trước cửa nhà họ Lâm.
Ba người vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm, còn chưa kịp nói gì thì bà nội hàng xóm đã hét lên và hỏi Lâm Chí Cương có gì ngon như vậy.
Lâm Chí Cương biết bà nội hàng xóm là người chiếm tiện nghi không đủ, bèn cười ha ha rồi kéo hai người anh em nhanh chóng vào trong sân.
Sau khi vào sân, mùi thơm càng thêm nghi ngút, Trương Kim Phát không khỏi nuốt nước miếng, lúc này Hải Ngọc Xuân nghe thấy âm thanh mở cửa nhà chính, “Các anh về rồi à, vừa lúc em cũng mới về tới đây, mau vào rửa tay đi rồi ăn bánh bao.”
Cửa nhà chính mở ra, hơi nước như mây bay ra ngoài, dưới mây mù bao phủ cộng thêm ánh đèn mờ ảo trong phòng, khiến bóng dáng bận rộn của người trong nhà có vẻ ấm áp.
Mấy người liếc nhau, vội vàng bước vào phòng.
Tuy nói là Lâm Chí Cương mời khách, nhưng hai người Bùi Dũng và Trương Kim Phát cũng không tới tay không, Bùi Dũng cầm miếng thịt đầu heo, Trương Kim Phát mang theo bình rượu xái.
Trương Kim Phát vào nhà cười ngây ngô với Hải Liên Kính, gọi một tiếng: “Chú Hải.” Anh ấy đặt rượu lên trên bàn bên cạnh xong thì không lên tiếng nữa, hoàn toàn không có dáng vẻ như lúc trả treo với Bùi Dũng hồi nãy.
Bùi Dũng thì lại nói chuyện rất nhiều, anh ấy giao thịt đầu heo cho Hải Ngọc Xuân, quay đầu cười hì hì nói với Hải Liên Kính: “Chú Hải, nghe Đại Chí nói chú đã tới, hai chúng cháu đã sớm muốn đến thăm chú, nhưng mà cứ bận việc suốt nên cũng không có thời gian, lúc này lại vừa dịp. Thịt đầu heo này là cháu mua ở trong huyện, vậy mà nổi tiếng khắp cả làng trên xóm dưới đấy ạ, để mua được, cháu đã phải xếp hàng hơn nửa tiếng, lát nữa chú phải nếm thử đấy nhé, ăn ngon lắm.”
Hải Liên Kính cười tủm tỉm gật đầu với hai người: “Được được, để lát nữa chú nếm thử.”
Bánh bao đã chín, nhưng mà vẫn phải hấp ở trong nồi thêm mấy phút nữa, Tiểu Dương Dương ngồi ở trước bếp, đã đốt lửa xong. Nhưng cậu nhóc cũng không rời đi, mà trông mong nhìn chằm chằm nồi lớn, liên tục nuốt nước miếng chờ lấy bánh bao ra khỏi nồi.
Bùi Dũng thấy cậu nhóc thèm đến mức này, trêu chọc nhóc: “Tiểu Dương Dương, nước miếng rơi xuống đất rồi kìa, mau đi làm bài tập đi.”
Anh ấy nói xong thì chen nhóc Tiểu Hắc ra, định ngồi ở trên băng ghế nhỏ trước bếp nhóm lửa.
Dương Dương muốn nói, bài tập của cậu nhóc đã viết xong ngay ở trên trường rồi, để ăn bánh bao mà ở trường cậu nhóc cũng đã phải làm bài tập rất liều mạng.
Với cả, lửa cũng đã đun xong rồi, ông chú này lại chen cậu nhóc đi, đây là cướp đoạt công lao mà, hừ.
Dương Dương không mấy vui vẻ chạy đi tìm mẹ, rửa sạch tay chuẩn bị lát nữa ăn cơm.
Bên Hải Ngọc Xuân cũng đã thái xong thịt đầu heo, còn tiện thể xắt một đĩa to chân giò hun khói, cũng bày đầy một khay lạc giòn thơm mua ở quầy bán quà vặt, để cho mấy người bọn họ nhắm rượu.
Mấy người cũng đã lâu rồi không gặp, tụ thành một đám bắt đầu uống rượu, Hải Liên Kính cũng bị Lâm Chí Cương kéo lên trên ghế.
Lâm Chí Cương mở rượu xái mà Trương Kim Phát mang đến ra, hai đôi cốc thủy tinh nhỏ, rót cho mỗi người một chén nhỏ.
Mấy người mời Hải Liên Kính một ly trước, Hải Liên Kính cũng cười tủm tỉm uống một hớp.
Kiếp trước lão không thích uống rượu cho lắm, chỉ thỉnh thoảng uống một ít cho đỡ mệt, quan trọng là uống rượu sẽ hỏng việc, lão làm việc ở trong cung, thế nên phải cực kỳ cẩn thận. Nhưng mà bây giờ cũng không còn nỗi lo lắng này, nếm thử loại rượu có nồng độ cao hơn cổ đại rất nhiều này xong, lão uống vào thấy không tồi, sau đó lại uống thêm mấy hớp.
Mấy người bắt đầu ăn mồi nhắm rượu, vừa uống, Bùi Dũng vừa giới thiệu thịt đầu heo mà anh ta mua tới, “Chú Hải, thịt đầu heo này cực kỳ thơm, chú nếm thử đi.”