Mùa xuân năm 2005
Thôn Đại Hà là một thôn nhỏ vắng vẻ cách thành phố nhỏ tuyến ba của Phương Bắc hơn mười dặm, thôn dân đa phần sinh sống bằng nghề trồng trọt, trải qua cuộc sống yên ổn an bình.
Năm trước, không khí yên tĩnh này đã bị phá vỡ. Bởi vì chính phủ muốn quy hoạch kéo dài đường cao tốc thông với thành phố, mà sau khi kéo dài vừa vặn đi qua thôn Đại Hà và mấy thôn lân cận.
Tin tức phá dỡ truyền đến, công việc phá dỡ triển khai xử lý rất nhanh, nhà ở một đổi một, những thứ mọc trên đất cày đều sẽ có bồi thường, sẽ còn có một khoản bồi thường và bảo hiểm cho mỗi người, nhà có nhiều nhân khẩu được bồi thường mấy căn nhà không nói, còn có khoản đền bù mấy chục vạn thậm chí hơn trăm vạn.
Hơn nữa nhà mới ở cư xá mới xây ở huyện thành, các thôn dân lập tức có tiền, trở thành người thành phố, ai cũng vui mừng khôn xiết, rất nhiều người bởi vậy mà một đêm trở nên giàu có.
Nhưng mà, lúc con người ta gặp cảnh khốn cùng không cảm thấy gì nhưng một khi phát đạt lại bắt đầu mâu thuẫn đủ thứ.
Cái gì mà nhà này trước khi phá dỡ bị lừa nên chuyển hộ khẩu sai người, nhà kia con cái chê nhà quá nhỏ muốn bù tiền ở nhà lớn, trong nhà người lớn lại không đồng ý, trong lúc nhất thời cãi nhau ầm ĩ cho đến khi chuyển sang nhà mới vẫn có thể nghe được tiếng ồn ào.
Trong đó chuyện nhà ông Hải bị người ta nhắc đến nhiều nhất, rất nhiều người đều cho rằng ông cụ Hải không rõ ràng, con trai cũng không hiếu thuận, bị trở thành mặt.
Mỗi người góp một lời, nghị luận vài câu.
"Mọi người mới dời tới có bao lâu đâu, nghe nói hai đứa con trai của ông cụ Hải không có một đứa nào chăm sóc ông ấy, tôi mới đầu còn không tin, hôm nay đi ngang qua cây cầu vòm của huyện, ông lão đang dựng cái lều ở phía dưới, thật đúng là đáng thương mà"
"Đáng thương cái gì, nhà ông ấy nền nhà rất lớn, trước kia xây mười mấy căn phòng, lần này được phân ba căn nhà lớn, còn bồi thường hơn một trăm vạn. Trong thôn chúng ta cũng coi là được phân tương đối nhiều, nếu như nắm chặt trong tay thì hai đứa con kia có đứa nào không hiếu thuận, vậy mà ông ấy lại đem chia phòng và tiền hết cho chúng, mình thì dựa vào con trai dưỡng lão. Một ông lão không có tiền, sức khỏe còn không tốt, cần uống thuốc mỗi ngày, ai chăm sóc ông ta thì người đó chính là kẻ ngốc, hơn nữa ông ấy còn có một đứa con gái, nghe nói lần này thế mà chỉ chia cho con gái có mấy vạn tệ, nói là cho cháu ngoại sau này đi học, mấy người nói xem, đây không phải là quá bất công à, có kết cục này cũng là đáng đời."
"Đúng là rất bất công, chúng ta cũng không cổ xúy tư tưởng cũ trọng nam khinh nữ, nhưng mà dù sao người già mà, có rất nhiều tư tưởng khó sửa lại được, vẫn là hai đứa con trai kia của lão không ra gì. Nhưng mà đứa con gái kia của ông ấy cũng coi như không tệ, lúc tôi tới thăm ông ấy, con gái ông ấy đạp xe ba gác đón ông ấy đi đó."
"Ông lão đoán chừng sẽ không đi đâu, chỗ chúng ta cũng không hay để cho con gái dưỡng lão."
"Lúc đầu mọi người cho là ông ấy sẽ không đi, lúc vừa bị hai người con trai bỏ rơi liền có người nói sẽ nhắn giúp cho con gái ông ấy, ông ấy chết sống không đồng ý, nói không có đạo lý để con gái dưỡng lão ai ngờ con gái ông ấy vừa đến thì ông ấy liền theo lên xe luôn."
"Ai, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, sớm muộn gì đều phải hối hận."
Lúc Hải công công có ý thức lại thì phát hiện mình ở bên trong một túp lều được dựng bằng gạch vỡ và vải dầu đen xám, lều ở dưới gầm một cây cầu vòm, trên cầu hộp sắt có bốn bánh xe chạy băng băng, hắn trừng lớn hai mắt, há to mồm, lúc đang suy nghĩ mình đi vào một thế giới khác như thế nào thì một phụ nữ trung niên cưỡi một cỗ xe nhỏ ba bánh vèo vèo chạy tới, há mồm liền gọi hắn là cha, còn bảo hắn lên xe, nói đón hắn về nhà.
Hải công công biết rõ ở thế giới xa lạ vẫn nên nói ít nhìn nhiều mới là lẽ phải, hắn mặc dù không đọc sách nhiều nhưng cũng biết ba có nghĩa là cha.
Thế là không chút kháng cự đi theo đối phương, ngồi lên phía sau xe ba bánh, ý thức được cỗ thân thể này có con gái thì không khỏi có chút sững sờ.
Trên đường đi, xe ba bánh hết qua đường lại qua cầu, cứ như vậy vèo vèo vèo đi tới trước một tiểu viện.
Hải công công cảm thấy xe này mặc dù chậm hơn xe bốn bánh một chút, nhưng cũng không chậm bao nhiêu, hơn nữa hắn nhìn con gái cưỡi xe thì đặt chân ở trên bàn đạp phía trước, không tốn bao nhiêu sức.
Không khỏi buồn bực chiếc xe này hoạt động như thế nào.