Chương 16

Editor+ Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

Nước uống này tên nghe cứ như....rất kì quái nha.

Giản Ngộ Châu thoáng không hiểu hỏi "Cô cười cái gì?"

Lục Phồn lập tức thu lạivẻ mặt: "Không có gì." Cô lấy hộp kia từ trong tay Giản Ngộ Châu bỏ vào xe đẩy hỏi: "Anh có còn muốn mua gì không? Nếu không thì nhau đi tính tiền rồi về khách sạn, chứ kéo dài tí nữa là anh sẽ ăn cơm muộn đó."Giản Ngộ Châu lúc này nổi lên quan tâm nói với hai người hộ vệ theo sau: "Có muốn ăn gì không, đi lấy đi, tôi đứng đây chờ tính tiền."

Mặc dù trong lòng của hai người hộ vệ đang khát đến chết nhưng là bổn phận nghề nghiệp nên mặt mày vẫn sáng lán như bình thường lắc đầu cương quyết nói "Không có, chúng ta về khách sạn thôi."

Giản Ngộ Châu chấp thuận "Được."

Trên đường đi về Giản Ngộ Châu cùng Lục Phồn muốn ghé tới một cửa tiệm bán rượu thế là hai người phải dừng lại chờ sau đó hai hộ vệ như cũ là lái xe đưa hai người về đến nơi thì tiếp tục làm culi, một người đi đỗ xe, một người mang theo hai túi lớn đồ hì hục hì hục đưa vào trong phòng bếp.

Một tay bỏ vào túi Lục Phồn liếc qua nhìn Giản Ngộ Châu đang thư thái đi, thầm nghĩ những người làm hộ vệ cho hắn tiền lương nhất định rất cao nếu không cao thì chỉ là bảo vệ an toàn chứ kiêm luôn việc khuân vác như muốn xụi ra như thế này sớm đã bỏ việc.

Sau khi đem rau dưa cùng thịt phân loại cất gọn gàng kĩ càng trong tủ lạnh thì đồng hồ đã nhanh nhảy đến sáu giờ rưỡi. Lục Phồn trong đầu liền soạn ra thực đơn để làm trong hôm nay liền mau chóng khoác tạp dề vào bắt đầu thực hiện.

Xắt thức ăn, lật xào, trải bàn, lưu loát liền mạch. Động tác dứt điểm nhanh chóng có thể so sánh với đầu bếp nhà hàng lớn có hơn cứ không hề kém.

Trước lúc cha mẹ qua đời sớm Lục Phồn giống như những người con gái khác được cha mẹ nuông chiều chỉ biết làm cơm rang trứng cùng mì tôm, nhưng kể từ khi cha mẹ mất đi vì phải có trách nhiệm chăm sóc Lục Thời nên cô trưởng thành và hoàn thiện mình.

Lúc ban đầu kinh tế eo hẹp làm sao có thể đi ăn bên ngoài, mà bản tính cô không thể để em trai mình chịu khổ nên quyết tâm khổ luyện nấu ăn, trải qua nhiều năm thăng trầm như vậy giờ đây trong chính bản thân cô nấu ăn như là một bản năng, nêm như thế nào, dùng gia vị gì, chưng hầm cách thủy nấu bao lâu thì căn bản không cần suy tính, thậm chí ngay cả xắt thức ăn như thế nào đều không cần quá nhiều để ý cứ như vô thức một thoài quen mà hoàn thành hoàn hảo.

Đã từng có người hâm mộ khi xem chương trình trực tiếp do cô thực hiện đã than thở, xem Lục Phiền Phiền xắt thức ăn, luôn luôn hoài nghi đó không phải trực tiếp mà là phải quay đi quay lại hậu đi ba bốn lần để ghép vào video.

Không biết từ khi nào, cánh cửa kính của bếp bị kéo ra một nửa, Giản Ngộ Châu đứng dựa vào tường, ánh mắt nhìn như lơ đễnh mà quan sát chuyên chú vào người nào đó đang bận rộn trong bếp.

Hắn im lặng ngay cả hô hấp đều vô ý thức chậm lại trong lúc đó.

Trong đầu mơ mơ hồ hồ chợt lóe qua một cái ý nghĩ, khát vọng có một gia đình, cũng bởi vì đang trong hình ảnh này mà phát sinh?

Có hiểu mình lúc nóng lúc lạnh, vì mình mà vào bếp bận rộn.

Khi Giản Ngộ Châu hai mươi tuổi đã nổi tiếng, cho tới hôm nay là mười năm, trong cuộc sống chỉ là làm việc cho hết sức lực rồi ăn với ngủ, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy mình thiếu cái gì, thời gian cứ như vậy lướt qua, trong thới khắc này hắn đột nhiên xuất hiện ý niệm có lẽ làm một người bình thường, cuộc sống sẽ đẹp đẽ ấm áp hơn, tại sao hắn không thể không có, giống như có người yêu vì mình mà nấu cơm cho mình ăn...

Ha ha, Giản Ngộ Châu tại sao cậu lại có cái suy nghĩ yêu thương với cô gái này chứ.

Người yêu, giống như đem kịch bản trong phim ra ngoài đời thật, cậu không thấy buồn nôn?

Giản Ngộ Châu mặt không thay đổi ở trong lòng đối chính mình mà đấu tranh, ánh mắt lúc này vô tình lướt qua nhìn thấy Lục Phồn đang kéo chỉnh thắt lưng buông tạp dề hơi lỏng ra.

Cô dường như không phát hiện ra vẫn còn đang chú tâm xắt thức ăn, Giản Ngộ Châu nhẹ nhẹ thở ra một hơi đại não chưa kịp suy nghĩ thì chân đã bước vào phòng bếp.

Hắn đi đến cô sau lưng cô, tay nhẹ nhàng kéo qua hai sợi dây để buột gọn lại giúp cô, đang chuẩn bị quay đi thì Lục Phồn đột nhiên đã nhận ra nên nghiêng đầu. Bốn mắt nhìn nhau, Lục Phồn giật mình bởi vì sự xuất hiện của người ở sau lưng quá gần làm tay run lên lưỡi dao trên tay sắt bén cứa một phát khá sâu, máu đỏ từ ngón tay tuông ra

Cô cúi đầu đau nhức kêu một tiếng chưa kịp đưa tay nhìn kỹ, thì Giản Ngộ Châu đã mau hơn cô một bước, cầm cô tay đưa tới vòi nước mà rửa.

Không biết là do nguyên nhân vì nước lạnh hay bị Giản Ngộ Châu cầm chặt cái tay mà cô nổi cả da gà, một cảm giác rất kì quái thậm chí lấn át đau đớn trên đầu ngón tay cho nên đến mấy giây sau Lục Phồn mới bình tĩnh mà phản xạ muốn rút tay ra.

Giản Ngộ Châu phát giác được ý đồ của cô nên cầm tay cô chặt hơn sau đó trách cứ lườm cô một cái, dùng thái độ một người lớn mà dạy dỗ trẻ nhỏ: "Đâu có gì phải vội vàng đâu, xắt mau như thế làm gì? Rửa kỹ một chút đi." Nói xong, hắn khẽ khom lưng, nhìn kỹ một chút đối với vết thương nói: "Hơi sâu, khó cầm được máu nhanh. Có đau hay không?"

Có loại cảm giác tê dại rất quái dị từ đầu ngón tay lủi lên trên thần kinh cho đến khi đạt tới nên sâu nhất trong đại não, Lục Phồn trong khoảng thời gian ngắn quên đi nguyên nhân xảy ra chuyện là do hắn xuất quỷ nhập thần đứng ở phía sau cô để châm chọc, cô cứ thế ngây ngốc nhìn chằm chằm Giản Ngộ Châu đang cầm lấy tay đang bị thương của cô.

Lòng bàn tay ủa hắn nóng ấm dán chặt vào mu bàn tay của cô, nhiệt độ truyền đi làm cho tay cô cũng trở nên nóng hổi.

Lập tức Giản Ngộ Châu nhận ra mình đang cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô liền buông tay cô ra, ở trong lòng mắng chính mình một câu cầm thú, nhưng mắt vẫn là nhịn không được quan tâm nhìn vết thương trên tay cô. (hhahahaha anh vãi cả cầm thú)

Đầu ngón tay dần dần tái lại mang màu trắng xanh nhợt nhạt nhìn qua thực sự có chút xót xa.

Lục Phồn không biết phải mở miệng nói như thế nào, Giản Ngộ Châu cũng đang suy nghĩ cách để phá vỡ sự ngượng ngùng nên bầu không khí bây giờ trở nên an tĩnh. Cũng may là bầu không khí lúng túng này trải qua không bao lâu thì Giản Ngộ Châu ho nhẹ rồi nói: "Cô qua kia ngồi nghỉ đi,để tôi xắt thức ăn giúp cho."

Lục Phồn vội vàng nói, "Không saoo đâu, anh đừng lo, tôi làm nhanh thôi..."

Tiếng nói chợt im bặt, cô kinh ngạc khi nhìn thấy thao tác thành thạo xắt thức ăn của Giản Ngộ Châu hỏi: "Anh biết nấu ăn sao?". Nhìn cách hắn dùng dao xắt thức ăn có thể suy đoán tài nấu nướng của hắn tuyệt đối không dừng lại ở việc chỉ biết "nấu ăn cho qua ngày".

"Tất nhiên là biết nấu rồi, chỉ là không có chuyên nghiệp thôi."

Rõ ràng là đang khiêm tốn, nhưng nói không chừng trong lòng thì đang rất là cao hứng sảng khoái vì đã làm cho ai đó giật mình.

Thực tế thì đúng là trong lòng Giản Ngộ Châu đang rất sảng khoái không tự chủ được chính mình bắt đầu tự kỷ rằng tôi cũng biết có tài nấu nướng chứ không riêng gì cô gái nhỏ.

Nhưng thật sự là Lục Phồn hết sức kinh ngạc không phải vì hắn biết nấu ăn mà là thắc mắc rằng hắn am hiểu bếp núc như vậy tại sao thuê người nấu ăn?... Quá bận rộn không có thời gian cho riêng bản thân tự mình thực hiện?.

Trong chốc lát cải bắp đã được Giản Ngộ Châu cắt rất nhuyễn, đều nhìn thật xinh đẹp.

Hắn mắt nhìn vết thương trên tay của Lục Phồn có chút rươm rướm huyết tương, liền đến cầm lên xem hỏi "Còn chảy máu sao?"

Lục Phồn đóng vòi nước, vết thương trên đầu ngón tay chỉ cần không có rửa nước mạnh thì không có máu chảy nữa. "Không có."

"Trong ngăn kéo tủ để tivi có hộp bông băng thuốc đỏ, cô lấy tự xử lí nhé."

"Uhm " Lục Phồn ngưng một cái, bổ sung một câu: "Cám ơn."

Giản Ngộ Châu cúi đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, không có phản ứng, sau khi Lục Phồn đi ra, lại nhịn không được khoé môi giương lên tự mãn.

Lục Phồn xử lý sơ vết thương một chút rồi quay trở lại phòng bếp nhìn thấy hình ảnh Giản Ngộ Châu đã thay thế công việc nấu nướng của cô, thành thạo lật xào thức ăn trong chảo.

Hình ảnh người đàn ông cao lớn rắn rỏi trong trang phục ở nhà màu xám lông chuột đang đứng nấu nướng rất ôn tồn rực rỡ nếu so với hình ảnh đứng dưới ánh đèn sân khấu thì hình ảnh này kích động người ta nhiều hơn, làm cho người xem chỉ biết im lặng mà nhìn.

Giản Ngộ Châu phát hiện ra cô đang nhìn nên khẽ quay đầu, đường cong nơi gò má bình thường rất lạnh lùng nghiêm nghị nay không còn nữa, thay thế vào đó là nét ôn hoà ấm áp "Cô nghỉ ngơi đi, còn có một chút xíu thôi, để tôi làm cho."

"..." Hắn lại nói như vậy khiến cho Lục Phồn có nhiều bối rối cũng thật sự cảm thấy hiếu kỳ muốn biết Giản Ngộ Châu nấu ăn hương vị như thế nào Giản Ngộ Châu.

Nếu như là ghét cách nói chuyện của hắn, ha ha trong đầu nhiều vạch đen xuất hiện, dù ghét nhưng vẫn thích tò mò nghe ngóng.

Lục Phồn nghe xong thì đi đấn sofa ngồi xuống lấy điện thoại ra xem tin tức thời gian trải qua cũng không lâu Giản Ngộ Châu đã dọn ra bàn bốn món mặn một món canh, sau đó hướng đến người đang ngồi trên sofa tự nhiên nói"Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm, nhờ là đừng cho nước dính vào ngóntay bị thương" (ôi anh ấy ngọt ngào nhỉ)

"Uhm." Lục Phồn cũng vô tình thuận theo ý đứng dậy đi vào phòng bếp rửa tay thì sực nhớ ra hình như có vấn đề gì sai sai ở đây...Kiểu như chồng làm cơm xong kêu vợ ra ăn cơm....

Nghĩ tới tình cảnh như vậy cô lập tức lắc đầu xua đuổi ý nghĩ điên cuống đó.

Cô liền rửa tay thật nhanh...! Hơn nữa cô chỉ thuận theo ý nhờ vả của tiểu Trương theo dõi việc Giản Ngộ Châu cơm nước, với lại nội tâm của cô cũng muốn cự tuyệt cùng Giản Ngộ Châu ngồi đối mặt nhau cùng nhau ăn cơm _

Lục Phồn vừa nhìn trên bàn dọn xong hai chén cơm và hai bộ đũa, trong lòng có chút ít phức tạp.

Này con mẹ nó, tại sao cảnh trước mắt cứ làm cho cảm giác càng ngày càng nghiêm trọng!! Ôi đại lão gia, giữ hai chúng ta có phân nửa là không quen biết, anh có thể hay không đừng có vô tình tạo ra không khí như vậy chứ hu hu hu!

Cô đến bên ghế ngồi xuống, trước mặt là thức ăn toả hương thơm ngào ngạt, làm người ta cầm lòng không đậu chỉ muốn ăn thử để mở rộng tầm mắt, ôi không phải khách khí gì nữa, phải ăn trước cái đã.

Giản Ngộ Châu làm hai món ăn có hương vị rất ngon ngoài sức tưởng tượng của cô, Giản Ngộ Châu nhìn cô trợn tròn con mắt liền đoán được cô đang suy nghĩ gì mà mĩm cười nhưng rất nhanh khôi phục là hình ảnh từ tốn nói: "Quá khen rồi, nếu giống như cô nấu thì quá tốt rồi, nhưng tôi nghĩ cô nấu ăn ngon hơn tôi nhiều, tôi chỉ thuận tay nấu thôi."

Lục Phồn: "..." Không biết là vì điều gì, chỉ biết bây giờ cô muốn đánh người.

Ánh mắt bỗng dưng nhíu lại giống như Lục Phồn đột nhiên nhớ ra điều gì, sau đó từ trong túi lấy ra một lon nước tăng lực thảo dược Xà Thảo nói: "Cái này đối với dạ dày rất tốt, trước khi ăn anh uống sơ trước đi."

Giản Ngộ Châu không có một chút nghi ngờ cầm lấy lon nước bật khoen ra uống.

Cằm của Lục Phồn khẽ ngước lên nhẹ nhàng cười cười, "Sản phẩm này là của Thanh Đảo nổi tiếng từ xưa đến nay, có biệt danh nước thánh dược nguy hiểm, anh không biết sao"

"Vì cái gì?" Giản Ngộ Châu ngửa đầu uống một hớp lớn, một giây sau cả người giống như là đột nhiên bị ấn nút tạm dừng từ đầu đầu tới chân.

"Bởi vì nó không chỉ dưỡng sinh bảo vệ sức khoẻ, hơn nữa - -" Lục Phồn thở dài, thập phần tiếc nuối nhìn Giản Ngộ Châu trải lời "Rất khó uống."

Tác giả có lời muốn nói: nói thật ta thực thẳng nghĩ nếm thử tăng lực thánh dược...

Không uống thì tiếc nuối cả đời, uống rồi thì cả đời tiếc nuối, ha ha ha ha ha hắc