Chương 39: Ba chỉ sốt xì Dầu

Vì lí do cá nhân, Tô Lam Lam xin nghỉ phép về nước vài ngày. Mấy ngày gần đây, Tô Lam Lam bận bịu đi xem mắt. Đối với một con nghiện ăn uống như Tô Lam Lam thì có thể xem là phiền phức ngọt ngào.

Nước Anh là nơi hội tụ của mọi nền ẩm thực trên thế giới. Cho dù có là cà ri Ấn Độ, Pa tê gan ngỗng Pháp, Sushi cầu vồng hay thậm chí là xúc xích Phổ đều có thể tìm thấy ở đây. Nhưng giá cả của những món ăn này không hề rẻ, Tô Lam Lam chỉ là một du học sinh nên không có đủ kinh tế để đến khu phố người Hoa ăn một bữa cơm. Tô Lam Lam luôn tự dặn mình là khi về nước phải ăn cho thỏa thích để bù lại quãng thời gian không được ăn đồ ăn quê nhà.

Tô Lam Lam luôn gọi về than phiền với Vương Giai Kỳ về thức ăn bên Anh, món thì quá nhạt nhẽo, món lại quá dầu mỡ, thua xa so với đồ ăn Trung Quốc.

Người Trung Quốc cũng thích ăn những loại thức ăn nhanh như Fish and Chips hay bữa sáng kiểu Anh nhưng không thể ăn hàng ngày được. Ẩm thực Anh không thể nói là dở nhưng cũng không thể nói là quá ngon. Đặc biệt, người Anh luôn có thể biến những nguyên liệu ngon trở thành một món ăn rất khó hiểu, kiểu như là kem vị hành tây chẳng hạn.

Trước khi học nấu ăn, Vương Giai Kỳ chỉ có hiểu biết hời hợt về nền ẩm thực của các quốc gia. Đối với ẩm thực nước Anh, cô cũng chỉ biết vài món bánh như Stargazy pie. Sau khi bước chân vào con đường nấu nướng, cô ấy mới hiểu tại sao Tô Lam Lam lại luôn than phiền về đồ ăn bên đó.

Hiện tại, nền ẩm thực của nước Anh đã bị pha trộn với những nền ẩm thực khác trên thế giới để phù hợp với người trẻ. Nhưng phương pháp nấu ăn truyền thống của ngưởi Anh thường là nướng và hầm. Người Anh cũng không dùng nhiều loại gia vị như người Trung Quốc, chỉ cần một chiếc lò nướng là họ đã có thể nấu xong một bữa ăn. Chính vì thể, trong lòng Vương Giai Kỳ chỉ có thể khóc hộ Tô Lam Lam.

Mỗi lần về nước, Tô Lam Lam chỉ hận không thể ăn cả thành phố. Nhưng lần này có chút đặc biệt, hai ngày vừa qua, cô ấy chỉ toàn đi ăn với bạn học cũ của bố mẹ, mỗi bữa ăn đều giống như là đi xem mắt hơn là đi ăn uống. Tô Lam Lam lấy lí do tới nhà Vương Giai Kỳ để thoát được một bữa cơm. Nhưng ngày mai cô không thể dùng lí do này nữa, người lớn trong nhà đã ra chỉ thị, Tô Lam Lam bắt buộc phải đi.

Tô Lam Lam và Vương Giai Kỳ vừa đi dạo ở quảng trường vừa bàn kế hoạch chạy trốn khỏi những buổi xem mắt. Vương Giai Kỳ nói không với vấn đề này. Cô chỉ đành cầu chúc Tô Lam Lam có thể tìm thấy định mệnh của mình trong bữa ăn đó.

"Tôi đánh chết bà. Gì mà định mệnh, tôi chính là quý tộc độc thân đích thực."

Tô Lam Lam bị Vương Giai Kỳ trêu liền bầy ra dáng vẻ muốn đánh người.

"Không phải tôi chỉ muốn bà sớm tìm thấy Mr. Right của cuộc đời mình thôi sao? Vậy mà bà còn định tác động vật lý với tôi? Công lý ở đâu?" Vương Giai Kỳ ra vẻ đáng thương nói.

Hai người đang cười nói vui vẻ đột nhiên có một người lạ tiến tới cắt ngang câu chuyện.

"Tô Lam Lam, Vương Giai Kỳ?" Người lạ đột nhiên lên tiếng.

"Ai vậy?" Tô Lam Lam thẳng thắn hỏi.

"Tôi là Tống Binh đây!" Người kia chỉ vào mình nói.

"Cậu là lớp trưởng sao? Mấy năm không gặp đã đẹp trai hơn rất nhiều!"

Vương Giai Kỳ nhìn qua một lượt người kia. Ngày trước, Hạ Tống Binh là một cậu nhóc gầy gò ốm yếu. Hiện tại cậu ấy đã trở thành một thanh niên năng động, cũng không còn dáng vẻ yếu ớt ngày trước.

"Hóa ra là lớp trưởng, bảo sao quen quen." Vương Giai Kỳ cười nói.

Gặp lại Tống Binh làm Vương Giai Kỳ nhớ tới thời cô còn học cấp ba. Khi ấy, Tô Lam Lam và Vương Giai Kỳ học chung lớp. Do nhà Tô Lam Lam khá xa trường nên thường ở lại trong trường. Vương Giai Kỳ ở khá gần trường nên thường về nhà.

Người ta thường nói phụ nữ thường làm khó nhau, những cô gái ở chung ký túc xá thường hay xảy ra xích mích. Khi ấy, Tô Lam Lam bị bạn cùng phòng vu oan, nói rằng cô ăn cắp tiền của một bạn khác. Tô Lam Lam vốn là một người nóng tính, suýt nữa thì đánh cô bé kia. Cũng may có Tống Binh kịp thời ngăn cản, nếu không thì Tô Lam Lam và cô bé kia nhất định sẽ bị nhà trường kỉ luật.

Vì ngăn cản Tô Lam Lam, Tô Binh bị cô bé kia đánh trúng một cái. Sau đó, giáo viên tới mới giải quyết được tranh chấp này. Cô bé kia đã tìm thấy số tiền bị mất trong một chiếc túi ít dùng, cũng không biết là do nữ sinh đó quên hay đã có người trả lại tiền. Sau sự việc đó, dù cho có phải ngồi xe buýt thời gian dài, Tô Lam Lam cũng nhất định về nhà chứ không ở lại ký túc xá. Ngay cả Vương Giai Kỳ cũng rất ghét cô nữ sinh đó, bình thường đều không thèm để ý đến. Trong ấn tượng của Vương Giai Kỳ, Tống Binh là một người rất tốt. Bất kể cô gặp khó khăn gì, Tống Binh cũng sẽ sẵn sàng giúp đỡ.

"Từ khi tốt nghiệp tôi không thể liên lạc được với hai người. Đúng rồi. Ngày mai lớp chúng ta tổ chức họp lớp, hai người có tới không?"

Sau khi tốt nghiệp, Tô Lam Lam và Vương Giai Kỳ đều đổi số điện thoại, cũng không dùng QQ nên Tống Binh không thể liên lạc được với hai người bọn họ cũng là chuyện bình thường.

"Được thôi. Lúc nào vậy?"

Vừa hay Tô Lam Lam đang muốn trốn bữa cơm gia đình, Tống Binh lại đem đến cho cô một lý do.

"Chín giờ sáng mai ở khách sạn Vận Thành, hai người nhất định phải tới đó." Tống Binh thông báo ngày giờ địa điểm rồi trao đổi phương thức liên lạc với Tô Lam Lam và Vương Giai Kỳ.

"Ngày mai bà có đi không?"

Tô Lam Lam thấy Vương Giai Kỳ trầm ngâm liền nghĩ ngày mai cô có việc không thể tới.

"Tôi đang xem lại lịch của mình. Buổi họp lớp tổ chức vào buổi sáng thì tôi đi được."

Ba giờ chiều mai, Vương Giai Kỳ vốn định sẽ ghé qua chi nhánh của "Hảo Vị Đạo" xem thử. Vừa hay buổi họp lớp tổ chức vào chín giờ sáng, cô có đủ thời gian để tham gia.

"May quá! Tôi cứ tưởng ba không đi được chứ. Nếu không có bà, tôi đi một mình cũng chẳng vui."

Tô Lam Lam ghét nhất là mấy buổi họp lớp kiểu này, nếu có Vương Giai Kỳ đi cùng là tốt nhất.

"Vậy tôi đi trước nhé!" Tống Binh đã nghe được câu trả lời mình muốn liền muốn rời đi.

"Được rồi. Ngày mai gặp lại." Tô Lam Lam nói.

"Cuối cùng cũng có thể tránh được buổi ăn cơm ngày mai." Đợi Tống Binh đi xa, Tô Lam Lam kích động nói với Vương Giai Kỳ.

"Thế còn ngày kia, ngày kìa thì sao? Đâu thể trốn mãi được. Bà cũng không phải là chỉ trở về một hai hôm. Hơn nữa hôm nào bà cũng phải về nhà." Tô Lam Lam nhẫn tâm nói ra sự thật.

"Thật là. Bà không thể để tôi vui mừng một chút sao? Ai quan tâm đến ngày kia chứ?"

Tô Lam Lam không đủ tự tin có thể trốn tránh mãi việc này. Cô chỉ hi vọng bố cô có thể để con gái mình yên ổn làm một quý tộc độc thân. Cô ấy còn quá trẻ để suy nghĩ đến vấn đề kết hôn.

Vương Giai Kỳ cảm thấy ghen tị với sự phiền muộn của Tô Lam Lam, cô ấy có quan hệ rất tốt với bố mình.

Ngày trước, cứ đến thứ sáu, Tô Lam Lam sẽ mời Vương Giai Kỳ về nhà mình ăn cơm. Đồ ăn nhà họ Tô đều do mẹ Tô nấu theo khẩu vị mặn ngọt của người Lương Khê. Thậm chí có những hôm mẹ Tô tốn cả một buổi chiều chỉ để hầm canh. Vương Giai Kỳ thích nhất là món thịt ba chỉ sốt xì dầu của mẹ Tô. Thịt ba chỉ được hầm mềm nhưng không bị bở, thơm mà không ngấy, nước sốt mặn ngọt, cắn vào không hề bị ê răng, rắc thêm ít hành lá lên trên, chỉ mới nhìn đã thấy ngon miệng.

Vương Giai Kỳ chỉ ước rằng mẹ cô có thể dành chút thời gian để nấu cho cô một bữa ăn như vậy. Cô ấy không thể nói chuyện với mẹ mình. Thậm chí những chuyện sinh lí như kỳ kinh nguyệt cũng là do Tô Lam Lam nói với cô ấy. Lúc ấy Vương Giai Kỳ rất căm hận mẹ mình. Nhưng giờ nhìn lại, cô ấy cũng không cần bữa ăn ấy đến vậy, giá như mẹ cô vẫn còn sống thì tốt biết mấy.