"Đây là người anh em nối khố của tôi, Trác Dĩ Mặc." Lý Tấn giới thiệu.
"Cô có thể gọi hắn là hắc cẩu tử." Lý Tấn bổ sung một câu.
"Ừm." Vương Giai Kỳ cũng không biết nói gì.
Trác Dĩ Mặc là anh em tốt của Lý Tấn, cậu ta có thể gọi như vậy. Vương Giai Kỳ chỉ là người lạ, không dám gọi như vậy.
"Hắc cẩu tử, đây là Vương Giai Kỳ, người bạn tôi mới quen ở Lương Khê, cũng chính là người muốn tới xem trang trại của cậu." Lý Tấn giới thiệu Vương Giai Kỳ với Trác Dĩ Mặc.
"Ừm. Cô gái có thể như Hoa Nữu, gọi tôi là hắc cẩu tử." Trác Dĩ Mặc nói.
Hai người này cứ nói một lèo, Vương Giai Kỳ xém chút phản ứng không kịp.
Hóa ra biệt danh của Lý Tấn lại là Hoa Nữu. Vương Giai Kỳ cứ tưởng biệt danh của hắn là Tiểu Tấn.
"Hắc cẩu tử, cậu thật là, không phải đã nói là không nói biệt danh của tôi cho người khác sao?" Lý Tấn nghe thấy Trác Dĩ Mặc nói ra biệt danh của mình thì cả người như muốn nổ tung.
"Nhưng Giai Kỳ là bạn thân của cậu mà?" Trác Dĩ Mặc trả lời để Lý Tấn không thể phản bác.
"Đây đúng là một biệt danh độc đáo nha!" Cái tên Hoa Nữu kết hợp với dáng người mũm mĩm của Lý Tấn quả thật là độc nhất vô nhị, Vương Giai Kỳ an ủi Lý Tấn.
"Cứ cười đi, cười đến chết luôn đi." Lý Tấn nhìn thấy Vương Giai Kỳ nín cười đến sắp nội thương đành phải mặc kệ cô.
"Ức, ức.." Trong xe vang lên một âm thanh.
Mồm Lý Tấn đúng là đen, cô vừa cười thì lại lên cơn nấc.
Vương Giai Kỳ nghĩ đến chuyện trong xe còn có Trác Dĩ Mặc, hận không có cái lỗ nào để chui xuống.
"Haha. Thật không ngờ cô cũng có ngày này. Cười người hôm trước hôm sau người cười." Lý Tấn cười hả hê.
"Tôi gϊếŧ cậu! Ức.." Vương Giai Kỳ nghe thấy Lý Tấn nói muốn lao đến đánh chết Lý Tấn nhưng vừa nói vừa nấc, nghe sao vẫn thấy không có chút nguy hiểm nào.
"Ha." Trác Dĩ Mặc khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục lái xe.
Xe rẽ vào một ngôi làng ven sông Trường Giang rồi đổ ở cổng làng. Từ chỗ này phải đi bộ thêm mấy trăm mét mới tới nông trường của Trác Dĩ Mặc.
"Này, hắc cẩu tử, ở đây có chỗ nào đi tiểu không?" Lý Tấn không thèm quan tâm tới chuyện vẫn còn Vương Giai Kỳ ở đây, chỉ một lòng muốn tìm nhà vệ sinh.
"Đi thẳng đường này là tới." Trác Dĩ Mặc đã quen với lối nói chuyện thô bỉ của Lý Tấn trả lời.
Lý Tấn chạy đi, để lại Vương Giai Kỳ ở cùng với Trác Dĩ Mặc. Bầu không khí trở nên quái đản, giữa hai người họ cũng không có gì để nói cả.
"Ức.. Ức.." Trong không gian yên tĩnh, Vương Giai Kỳ bỗng lại nấc lên vài tiếng.
Vương Giai Kỳ cảm thấy xấu hổ không biết vứt mặt mũi đi đâu.
"Cô đứng đợi tôi một lát." Trác Dĩ Mặc nói xong liền quay trở lại xe.
Vương Giai Kỳ lúc này đứng ngây ngốc một chỗ. Nhưng dù sao cô cũng thấy nhẹ nhõm, bản thân cứ nấc cục trước mặt người lạ cũng không hay lắm.
Một lúc sau, Trác Dĩ Mặc quay lại, trên tay cầm một bình nước và một chiếc cốc giấy. Trác Dĩ Mặc rót nước vào cốc giấy rồi đưa cho Vương Giai Kỳ.
"Nghe nói uống chút nước nóng vào sẽ đỡ." Trác Dĩ Mặc nhìn ánh mắt nghi ngờ của Vương Giai Kỳ nói.
Bình giữ nhiệt này tốt thật, nước trong cốc giấy vẫn còn nóng hổi. Vương Giai Kỳ theo thói quen ngửi qua một cái. Nước trong cốc tỏa ra mùi hoa hồng, ngoài ra còn một mùi khác mà cô ấy chưa từng ngửi qua, có vẻ là một loại trà.
Vương Giai Kỳ không biết đây là gì. Vương Giai Kỳ nếm thấy vị ngọt thanh nhã, khác hẳn vị ngọt của mật ong.
Cốc trà này uống tới đâu ấm tới đó, Vương Giai Kỳ thật sự không còn nấc nữa.
"Cảm ơn cậu." Vương Giai Kỳ muốn cảm ơn Trác Dĩ Mặc nhưng không biết xưng hô thế nào, cô cũng không dám gọi người ta là hắc cẩu tử.
"Không có gì." Trác Dĩ Mặc không phản ứng trả lời.
"Tôi có thể hỏi trong trà này ngoài hoa hồng còn có gì không?" Vương Giai Kỳ đối với thứ mình không thể xác định cảm thấy rất khó chịu, tò mò muốn biết bên trong có thứ gì.
"Bên trong có trà Phổ Nhĩ."
Hóa ra là thế. Trà Phổ Nhĩ là loại trà cao cấp, Vương Giai Kỳ trước giờ chưa từng thử qua. Hơn nữa cô còn nghe nói, chỉ có loại trà Phổ Nhĩ lâu năm mới mất đi vị đắng, còn lại chút vị ngọt.
Vương Giai Kỳ nghĩ tới việc mình vừa uống cốc trà quý, cả người đều cảm thấy không ổn.
"Hắc cẩu tử, có gì thế?" Lý Tấn đi vệ sinh về, thấy Trác Dĩ Mặc đang cầm một cái bình hỏi.
Lý Tấn không đợi Trác Dĩ Mặc trả lời đã giựt lấy cái bình.
"Haiz, đồ ngốc, sao lại để thứ trà quý giá như này vào bình giữ nhiệt, hương vị không ngon tí nào." Lý Tấn đau đầu nhức óc chỉ trích Trác Dĩ Mặc.
"Vậy đừng uống." Trác Dĩ Mặc muốn cướp lại bình giữ nhiệt.
"Tôi đi vệ sinh về chưa có rửa tay." Nói xong, Lý Tấn ôm bình giữ nhiệt nhét vào trong người.
"Anh Tấn, thật phục cậu." Vương Giai Kỳ không ngờ vì một chút trà mà Lý Tấn dám nói mình không rửa tay.
Trác Dĩ Mặc cũng lười quan tâm đến Lý Tấn.
Ba người họ cuối cùng cũng tới nông trại của Trác Dĩ Mặc. Vương Giai Kỳ phát hiện ra nơi này hoàn toàn khác với nông trại của Chu Kiến Quân. Ngoài cái hồ ở cổng làng ra thì những nơi khác đều không thể bình thường hơn.
Vương Giai Kỳ vốn nghĩ nông trại của Trác Dĩ Mặc không thể có nguyên liệu sơ cấp nhưng khi đến nơi cô đã phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Phía ngoài nông trại trồng trà, hệ thống giám định là nguyên liệu sơ cấp. Phía bên trong vòng trà trồng các loại rau củ từ trung cấp đến cao cấp. Vương Giai Kỳ không dám tin, hóa ra đây là lí do món sủi cảo của bác Lưu đạt đến hạng bảy.
Sau đó, với sự giúp đỡ của Lý Tấn, Vương Giai Kỳ thành công ký hợp đồng cung ứng với Trác Dĩ Mặc.
Rõ ràng là nông trại của Trác Dĩ Mặc rất bình thường nhưng lại đạt được chất lượng từ tầm trung đến cao. Vương Giai Kỳ vẫn không biết lí do tại sao nơi này có thể đạt được chất lượng tốt như vậy. Nhưng mà thôi kệ, có nguyên liệu giải quyết việc của "Hảo Vị Đạo" là tốt rồi.
Giải quyết vấn đề nguyên liệu xong, Vương Giai Kỳ muốn lập tức quay trở về Lương Khê nhưng Lý Tấn đã thuyết phục được cô ở lại nông trại của Trác Dĩ Mặc một đêm.
Lúc này, ba người họ đang ngồi câu cá bên hồ. Ban nãy, Lý Tấn nghe thấy ở sau nông trại của Trác Dĩ Mạc có một cái hồ nhỏ liền rủ bọn họ đi câu cá, lại còn muốn cá cược xem ai câu được nhiều hơn.
Lý Tấn quay sang nhìn Trác Dĩ Mạc, phát hiện trong thùng của hắn đã có mấy con cá, còn thùng của mình chỉ có vài cá bé tí. Lý Tấn lại quay sang nhìn Vương Giai Kỳ, phát hiện cô đến một con cá cũng không có, trong lòng cảm thấy an ủi.
"Haha. Vương Giai Kỳ cô nương thế mà lại không câu được con nào. Tôi đã bảo không thể dùng bánh mì để câu cá mà." Trước đó, Lý Tấn nhìn thấy Vương Giai Kỳ treo bánh mì ở lưỡi câu đã cảnh báo cô từ trước.
"Tôi không thèm quan tâm, dù sao đây là lần đầu tiên tôi đi câu cá." Vương Giai Kỳ câu cá chỉ để giải trí chứ không quan tâm nhiều.
"Vậy cơm tối do cô làm."
"Chắc tôi chưa từng nấu cơm tối ý."
Trước đó, Lý Tấn đã nói trước, ai câu được ít cá nhất sẽ phải nấu cơm. Vương Giai Kỳ vốn cũng chẳng cần thắng, nấu cơm cũng không phải chuyện gì khó với cô.
Vừa dứt lời, cần câu của Vương Giai Kỳ động đậy. Chờ tới lúc thích hợp, Vương Giai Kỳ đứng dậy, kéo cần lên được một con cá chép lớn.
Vương Giai Kỳ bỏ con cá vào thùng. Lý Tấn nhìn thấy Vương Giai Kỳ câu được cá liền chạy tới nhìn.
Lý Tấn nhìn qua, con cá này phải tầm sáu cân. Người bình thường cũng phải mất sức mới kéo lên được. Thế mà Vương Giai Kỳ kéo lên cái một, lại còn nhẹ nhàng bỏ con cá vào thùng.
Lý Tấn rất muốn hỏi Vương Giai Kỳ làm sao lại câu được con cá lớn như thế. Lý Tấn cảm thấy kĩ năng của mình không tệ, vậy mà chỉ câu được mấy con nhỏ nhỏ, phải chăng là hôm nay cậu quá đen? Lý Tấn thấy thế liền đề nghị cả ba người cùng nấu cơm tối sẽ thú vị hơn.
Thật ra Vương Giai Kỳ cũng không muốn để Lý Tấn nấu cơm nhưng lại rất tò mò về tay nghề của cậu ta. Nghe thấy đề nghị của Lý Tấn, Vương Giai Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm, vừa có thể ăn đồ ăn ngon lại vừa có thể coi thử tay nghề của Lý Tấn, một mũi tên trúng hai đích. Trác Dĩ Mặc cũng không có ý kiến gì, đề nghị này cứ thế được thông qua.
Ba người họ cùng đi vào bếp. Vương Giai Kỳ quyết định nấu con cá chép ban nãy cô câu được.
Món cá chép chua ngọt như một mỹ nhân nằm trên đĩa trắng. Bởi vì kích thước của nó quá lớn, đuôi cá chỉ có thể lộ ra ngoài đĩa.
Vương Giai Kỳ mang cá chép chua ngọt ra bàn, Lý Tấn đã ngồi chờ sẵn ở đó.
"Tấn, thành quả của cậu đâu?" Vương Giai Kỳ không thấy đồ ăn của Lý Tấn bèn hỏi.
"Tôi làm Kim Ngọc Lương Duyên, tí nữa cho cô xem." Lý Tấn vào bếp bê ra một cái đĩa được đậy nắp.
"Lại còn tỏ vẻ bí mật nữa." Vương Giai Kỳ cảm thấy món ăn của Lý Tấn đặt tên quá lố.
Lý Tấn mở nắp, bên trong là món.. cơm rang trứng.
"Đây là Kim Ngọc Lương Duyên mà cậu nói? Cơm rang trứng?" Vương Giai Kỳ cảm thấy mình đã đánh giá Lý Tấn quá cao. Tên này ăn thì hay chứ nấu thì chưa chắc đã tốt.
Trác Dĩ Mặc vẫn chưa mang đồ ăn ra. Thời gian ở trong bếp lâu như vậy, Vương Giai Kỳ cảm thấy anh ấy sẽ làm một món ăn tương đối phức tạp. Cũng vì thế mà Vương Giai Kỳ có kì vọng vào tay nghề của Trác Dĩ Mặc hơn Lý Tấn.
"Món này tôi kết hợp giữa ẩm thực Trung Quốc và đồ ăn phương Tây, vừa giữ lại hương vị của món ăn Trung Quốc, lại có thể nếm ra được món ăn nước ngoài.."
Vương Giai Kỳ cảm thấy ngưỡng mộ Trác Dĩ Mặc. Anh ấy kẹp trứng ốp lết thịt xông khói vào trong một chiếc bánh bao nhưng lại nói như thể đây là một món ăn cao cấp.
Nhìn vào món ăn của Trác Dĩ Mặc, Vương Giai Kỳ cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn là một đầu bếp bình thường. Cô ấy cảm thấy món ăn do Trác Dĩ Mặc sáng chế thật sự không ổn chút nào. Có vẻ như nếu không muốn đi ngủ với cái bụng rỗng, bữa tối vẫn nên do cô ấy làm.