Cho tới bây giờ Triệu Như Ca cũng chưa từng ngửi qua mùi rượu dễ chịu như vậy, dưới mùi thơm này, hắn tựa hồ đã quên mất mình đang bưng cực phẩm Quỳnh Tương Ngọc Dịch.
Tiếu Tiểu Long không kịp đợi gỡ nắp đậy kín vò rượu ra, rót rượu vào trong ly, nhìn ly rượu trong suốt phản chiếu lại cái bóng cộng thêm mùi rượu thấm lòng người, để cho hắn không khỏi chìm đắm, hãm sâu vào.
Giơ chiếc ly lên, Tiếu Tiểu Long thích ý đem ly đặt ở trước lỗ mũi ngửi một cái, vẻ mặt đầy hưởng thụ, đối với một người yêu rượu mà nói, một ly rượu ngon không thua gì một mỹ nhân tuyệt thế. Khi tận hưởng bọn họ sẽ buông xuống tất cả phòng bị, toàn thân toàn ý đi hưởng thụ cùng thưởng thức.
Rượu vào miệng, tựa như băng tinh từ lưỡi đi qua, theo cổ họng tràn vào trong dạ dày của hắn, bỗng Tiếu Tiểu Long rùng mình một cái, để cho tóc gáy của hắn dựng đứng lên, da gà nổi lên.
Rượu vào dạ dày trong thoáng chốc, làm cho hắn có cảm giác giống như ngọn lửa đang cháy, cảm giác nóng ran từ trong dạ dày lan ra ngoài, trong nháy mắt xông lên ngực, để cho cả người Tiếu Tiểu Long đắm chìm trong trạng thái băng cùng lửa giằng co.
- Nga.
Khuôn mặt Tiếu Tiểu Long đỏ gay, cảm giác thoải mái khiến cho hắn không nhịn được ngâm một tiếng.
- Rượu ngon! Thật sự là rượu ngon!
Tiếu Tiểu Long khen không dứt miệng, làm một hớp đem rượu trong ly đổ vào trong miệng, híp mắt, cả người lung lay tựa như tiến vào trạng thái ngây ngất.
Âu Dương Tam Man thấy hắn như vậy, không nhịn được nữa, ba người mỗi người rót một ly, cũng đổ vào trong miệng.
Trong phút chốc, con ngươi ba người trừng tròn xoe, vẻ mặt giãn ra, nở nụ cười mừng rỡ.
Ba người không nói gì, tự mình rót rượu, hoàn toàn đắm chìm trong mùi hương của Băng Tâm Ngọc Tửu.
Nam tử thần bí thấy mọi người như vậy, cười nhạt một tiếng, hắn tháo nón lá xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, tựa như đao tước vậy, đẹp trai bức người.
Hắn cũng rót một ly, tự rót tự uống, trên mặt thần thái vô cùng hưởng thụ.
- Rượu này... Thật sự tốt như vậy?
Triệu Như Ca nửa tin nửa ngờ, mặc dù ở chỗ này ngửi thấy mùi rượu nồng nặc như thế, hắn đã có chút giao động, nhưng khi nghĩ đến tiền đánh cuộc, trong lòng hắn mong muốn mọi thứ trước mắt đều là giả.
- Chắc chắn bọn họ đang giả bộ...
Triệu Như Ca ra sức phản đối.
Nếu như hắn chưa có ăn thịt chua ngọt, có lẽ lòng tin của hắn còn chắc chắn một chút, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn biết tài nấu nướng của Bộ Phương tài giỏi như thế nào rồi.
- Tiểu Long, rót cho Triệu công tử một ly, cũng cho ta một ly.
Tiếu Yên Vũ ôn nhu mở miệng nói.
Tiếu Tiểu Long hơi sững sờ, từ trạng thái say mê thoát ra, có chút không tình nguyện, Băng Tâm Ngọc Tửu không nhiều, còn phải chia cho Triệu Như Ca... Không muốn!
Tốc độ uống của Âu Dương Tam Man rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy đáy, Âu Dương Tiểu Nghệ ôm cái bình không ngừng lay động, muốn nặn ra một giọt.
Cuối cùng một giọt cũng không có, ba người đột nhiên giương mắt nhìn về chiếc vò rượu của Tiếu Tiểu Long.
Tiếu Tiểu Long trợn mắt nhìn ba người một cái, vội vàng đem cái vò rượu ôm vào trong lòng, trước rót cho Tiếu Yên Vũ một ly, sau cho Triệu Như Ca một ly, nói:
- Triệu Như Ca, uống ly rượu này, ngươi liền ngoan ngoãn nhận thua, đem tụ khí đan giao cho tỷ tỷ của ta đi!
- Ta, ta còn không có thua...
Giọng nói Triệu Như Ca càng ngày càng nhỏ, nhìn ly rượu trong suốt trong tay suy nghĩ xuất thần, sau đó giơ ly lên miệng, nhàng đổ vào miệng.
Tiếu Yên Vũ cũng nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một hớp nhỏ.
Một hớp rượu vào bụng, làn da trắng như tuyết trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, khuôn mặt mặt trắng cũng hiện ra chút đỏ ửng, trông rất là khả ái.
Triệu Như Ca đã không lời có thể nói, uống xong băng tâm ngọc tửu, hắn thấy quỳnh tương ngọc dịch, thật sự là như nước lã thật vô vị, hai cái chênh lệch quả thực quá lớn.
Băng Tâm Ngọc Tửu mới là xứng đáng là rượu ngon nhất của Thanh Phong đế quốc.
Uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, khuôn mặt Triệu Như Ca nhức nhối, hắn biết, đánh cuộc hắn đã thua.
Ngũ phẩm tụ khí đan, hắn không thể không lấy ra.
Vốn hắn định dùng ngũ phẩm tụ khí đan để đột phá tứ phẩm chiến linh, nhưng là không nghĩ tới lại cá cược thua, không có tụ khí đan, hắn muốn đột phá sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nhận lấy bình ngọc Triệu Như Ca đưa tới, Tiếu Yên Vũ cười nhạt, nụ cười đẹp không thể tả.
- Triệu công tử cũng không cần tổn thương lòng như thế, mặc dù mất đi một quả tụ khí đan, nhưng ngươi đã ăn món sườn chua ngọt của ông chủ, ngươi cũng không thua thiệt.
Không thua thiệt? Làm sao có thể không thua thiệt? Thịt chua ngọt chỉ có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống của hắn, nhưng là tụ khí đan nhưng là có thể để cho thực lực của hắn đột phá a, hai cái so sánh với nhau, thua thiệt quá lớn! Trừ phi... Thịt chua ngọt của lão bản có thể làm cho tu vi của hắn đột phá, nhưng mà... Có khả năng này sao?
Triệu Như Ca đau lòng đến khó mà hô hấp, sắc mặt khó coi vô cùng.
Tiếu Yên Vũ cười không nói, năm mươi nguyên tinh một phần thịt chua ngọt làm sao có thể chỉ có ngon? Cơm chiên trứng bản nâng cấp cũng có thể tăng cường chân khí trong cơ thể, giá thịt chua ngọt cao hơn chắc chắn hiệu quả hơn so với cơm chiên trứng, chắc hẳn rất nhanh Triệu Như Ca sẽ có thể cảm nhận được.
Đến lúc đó hắn sẽ biết lão bản thần kỳ.
Bên kia, Tiếu Tiểu Long cuối cùng cũng uống xong Băng Tâm Ngọc Tửu, lúc này nhìn da thịt của hắn đỏ ửng lên, chắc hẳn mùi rượu làm cho choáng váng.
Âu Dương Tam Man khá tốt, giá Băng Tâm Ngọc Tửu đích tác dụng chậm mặc dù lớn, nhưng tu vi của ba người bọn họ cao thâm, hơn nữa còn là thâm niên tửu quỷ, phản ứng không có như tên mặt trắng Tiếu Tiểu Long này mạnh như vậy liệt.
“Choang!”
Ly đánh rơi trên bàn phát ra tiếng vang lanh lãnh, không lớn, nhưng là để cho mọi người hơi sững sờ.
Ánh mắt bọn họ ánh mắt nhìn về người đầu têu, Tiếu Yên Vũ.
Lúc trước còn thần thái ôn hòa, giờ phút này nhưng là trở nên có chút dữ tợn cùng ác liệt, ánh mắt của nàng nhìn về phương xa.
Vốn Tiếu Tiểu Long đang say, giờ phút này thấy tỷ tỷ mình có thần thái này, làm cho hắn đã tỉnh hơn nửa, hắn theo ánh mắt Tiếu Yên Vũ nhìn lại, cuối cùng thấy được thân ảnh đang ngồi ở bên cửa.
Người này tuấn tú phiêu dật, nét mặt phóng khoáng như đao khắc.
- Tại sao là ngươi?
Ánh mắt Tiếu Tiểu Long trợn to, cơ hồ là rống lên.
Ngồi một bên nghỉ ngơi, Bộ Phương nhất thời hơi sững sờ, nghi ngờ nhìn về Tiếu Tiểu Long, tựa hồ không biết giá Tiếu Tiểu Long đột nhiên nổi điên làm gì.
- Tại sao không thể là ta?
Thanh âm khàn khàn tựa như hai hòn đá ma sát, vờn quanh khắp căn phòng,
Đám người Triệu Như Ca cũng thấy được khuôn mặt anh tuấn đó, tất cả đều đờ đẫn, sau đó sắc mặt đại biến, vẻ mặt không tưởng tượng nổi.
- Ngươi còn dám xuất hiện ở Đế Đô... Chẳng lẽ ngươi không sợ bị cha biết được hành tung của ngươi sao?
- Đại ca tốt của ta.
Tiếu Yên Vũ lạnh lùng nói, thanh âm vang lên mang theo một chút sát khí.
Tiếu Tiểu Long không nhịn được, từ vị trí đứng lên, chân khí ở xung quanh hắn nhộn nhạo.
- Liệt Tâm Kiếm Vương Tiếu Nhạc! Hắn lại còn dám xuất hiện ở Đế Đô... Tự tìm cái chết sao?
Đám người Triệu Như Ca đều khϊếp sợ không thôi.
Tiếu Nhạc, con trai trưởng của Tiếu Mông, thiên phú kinh người, mười tuổi ngưng tụ chân khí thành tựu Nhất phẩm Chiến sĩ, mười một tuổi Nhị phẩm Chiến sư, mười ba tuổi đã đạt tới Tam phẩm Chiến cuồng, mười lăm tuổi tới Tứ phẩm Chiến linh, mười tám tuổi liền là trở thành Ngũ phẩm Chiến vương, là chiến vương trẻ tuổi nhất Thanh Phong đế quốc, tiền đồ xán lạn.
Đáng tiếc ba năm sau, Tiếu Nhạc say mê với kiếm đạo, gia nhập Hư Kiếm Các một trong mười đại tông môn, nắm trong tay linh kiếm của Kiếm Hư Các, lấy máu của mẹ tế kiếm, một kiếm đâm thủng bụng, khiến cho mẹ rơi vào trạng thái gần chết, đến nay chưa tỉnh.
Tiếu Nhạc lúc ấy bị Tiếu Mông đang giận dữ đánh hộc máu, chân khí tiêu tán, cuối cùng được ba vị trưởng lão Kiếm Hư Các liên thủ cứu đi. Từ đây Tiếu Nhạc trở thành đối tượng phải gϊếŧ của Tiếu gia.
Tiếu Yên Vũ cùng Tiếu Tiểu Long vĩnh viễn không quên được lúc đó mẹ ở trước mặt bọn họ ngã xuống đất, lúc đó máu bắn tung nhiễm đỏ con mắt bọn họ, cũng hóa thành cừu hận khó mà xóa bỏ.
Kể từ lúc đó khởi, Tiếu Nhạc liền đã không phải là đại ca mà bọn họ kính trọng...