Nhưng bây giờ đã qua bảy tám tháng kể từ lần cuối anh ấy được điều trị, hiệu quả của đợt trị liệu cũng đang thấp dần.
Trong nháy mắt, đôi mắt của Ninh Nguyên trở nên đỏ ngầu, lý trí ôn hòa vốn có trước mặt Ninh Nguyên cũng dần dần biến mất. Cho dù Ninh Lẫm có kịp thời đưa người dính máu kia ra khỏi màn hình cũng không giúp được gì.
“Đưa cha đi.” Ninh Dục không chút do dự nói với Ninh Hân đang muốn ở lại.
Còn anh ta tự mình tiến lên, muốn giằng lấy cậu bé ra khỏi vòng tay Ninh Viêm trước khi anh ta hoàn toàn mất đi lý trí.
Trước kia Ninh Viêm mỗi lần xuất hiện loại triệu chứng này, anh ta không thể phân biệt được đâu là địch đâu là ta, biện pháp duy nhất chính là để anh ta phát điên một mình.
Nhưng tình huống hôm nay lại khác, có ông Ninh và Ninh Nguyên, ai trong hai người cũng có thể bị Ninh Viêm làm trọng thương… Đến khi Ninh Viêm khôi phục lại lý trí sẽ khó để đối mặt.
Điều này sẽ hủy hoại Ninh Viêm, thậm chí là toàn bộ nhà họ Ninh.
Vệ Cẩm ở bên kia màn hình nhìn chằm chằm động tác của Ninh Viêm và Ninh Dục, lấy tay che miệng, thậm chí không dám thở, sợ làm phiền Ninh Viêm lúc này tựa hồ đã mất trí.
Đồng thời cầu nguyện thằng nhóc ngạn vạn lần đừng nhúc nhích.
Nhưng sợ điều gì thì điều đó sẽ đến.
Chúa mới biết chuyện đang xảy ra này là như thế nào, Tiểu Ninh Nguyên vẫn luôn bị ôm nên không để ý đến sự thay đổi của chú ba, làm sao có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra vào lúc này. Từ khi mở mắt ra chú ba vẫn luôn thương cậu, chơi với cậu, giờ lại vì một mảnh màu đỏ tươi mà đột nhiên biến thành bộ dáng khác.
Cậu bé vừa mới bị tiếng đẩy cửa dọa sợ nhưng đợi rất lâu cũng không thấy chú ba vỗ về an ủi mình, nên không khỏi cảm thấy kì lạ ngẩng đầu lên.
Bởi vì động tác này, cái cổ nhỏ nhìn qua còn không đủ một bàn tay của Ninh Viêm liền lộ ra.
Thấy chú ba không để ý tới mình, Ninh Nguyên còn tưởng đối phương không chú ý, không những ngẩng đầu lên, còn chậm rãi giơ bàn tay nhỏ bé muốn vỗ vỗ.
Con ngươi của Ninh Dục đang đứng đằng kia bỗng nhiên giãn ra. Nhưng anh biết đặc điểm lúc nổi điên của Ninh Viêm, lúc này không thể phát ra tiếng.
Một khi Ninh Viêm cảnh giác, trước tiên em ấy sẽ phá hủy hết những thứ có thể chạm vào. Tiểu Ninh Nguyên là người đầu tiên gánh chịu hậu quả.
Ninh Dục cùng Ninh Lẫm và Về Cẩm ở đầu dây bên kia không nghĩ, thằng nhóc kia cứ như vậy giơ tay vỗ vỗ lên cánh tay Ninh Viêm.
Ninh Dục vẫn để mắt đến Ninh Viêm, bất cứ lúc nào có cơ hội liền nhảy vào cứu cháu trai nhỏ của mình.
Ninh Nguyên vỗ vỗ Ninh Viêm: “Ba ê a?”
Ninh Viêm vốn luôn như tảng đá cảm nhận được chuyển động liền cúi đầu.
Đôi mắt to ngấn nước của bạn nhỏ và đôi mắt đỏ ngầu của bạn lớn đối diện nhau.
Lúc này Tiểu Ninh Nguyên cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không đúng, đưa tay sờ lên mắt của mình, lông mi dài cọ vào lòng bàn tay có chút ngứa, sau đó duỗi tay muốn sờ lên mắt Ninh Viêm .
Ngay lúc Ninh Nguyên giơ tay lên, Ninh Viêm cũng chậm rãi giơ tay lên, đột nhiên che mắt lại.
Khó khăn chật vật nói: “Bế đi!”
Vì nóng vội, giọng điệu của Ninh Viêm nhanh hơn bao giờ hết. Vốn dĩ anh muốn nói nhanh chóng đưa Nguyên Nguyên đi, nhưng thời gian cấp bách, anh còn nói lắp, nên phải nhanh nhất có thể.
Ninh Dục kinh ngạc, bất đắc dĩ nhìn Ninh Viêm, em bảo anh bế nó đi, vậy em thả tay ra đi!
Truy rằng không nhìn thấy ánh mắt của Ninh Dục, nhưng nhìn cơ bắp căng chặt của Ninh Viêm, rõ ràng anh ta cũng đang điên cuồng chống lại tác dụng phụ của mình, muốn buông Ninh Nguyên ra.