Chương 11

Dư vị trong miệng thơm nồng, ông lão cảm thấy có gì đó không đúng.

Làm sao thứ hôi như vậy ăn có thể ngon miệng được.

Suy nghĩ hoài nghi cùng ý muốn xác thực, ông lão nửa vời ăn thêm vài thìa.

Cuối cùng hồi phục tinh thần, ho nhẹ mấy tiếng rồi chắp tay sau lưng: “Được rồi, mấy đứa vào đi. Đứng bên ngoài trông như có chuyện gì xảy ra ấy.”

Vừa nói vừa dẫn đầu bước vào căn biệt thự đơn phía sau.

Đi theo sau ông lão, Ninh Hân mỉm cười nói: “Trùng hợp nhỉ. Nguyên Nguyên vừa ăn một miếng đã muốn đem sầu riêng đưa cho cha, vừa lúc anh Tùy gửi tin nhắn đến nói cha ăn thứ này sẽ tốt cho cơ thể.”

Nói xong, cô đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại của Ninh Nguyên, trêu chọc cậu bé: “Nguyên Nguyên của chúng ta đúng là một bác sĩ nhỏ.”

Nhưng thật ra cô không nghĩ việc này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Mặc dù Ninh Nguyên được xác nhận sẽ trở thành nhà trị liệu qua bài kiểm tra đo lường sức mạnh tinh thần, nhưng từ nhà trị liệu xuất hiện cho đến nay, chưa bao giờ nghe nói đến việc một đứa trẻ thậm chí còn chưa lấy bằng mẫu giáo có thể thức tỉnh và sử dụng sức mạnh tinh thần.

Quá vô lý.

Cho nên mọi người chỉ nghĩ thằng nhóc có cái gì đều nhớ tới ông nội, muốn cùng ông nội có hôi cùng hưởng.

Được dì nhỏ sờ sờ mặt, còn được khen ngợi, Tiểu Ninh Nguyên liền nắm lấy cánh tay của chú ba, vui vẻ cười khanh khách.

Hầu hết trẻ nhỏ đều thích cử chỉ đυ.ng chạm có thiện ý của người lớn.

Cũng bởi vì được khen, Tiểu Ninh Nguyên tạm thời quên tự hỏi.

Tại sao tác dụng của sầu riêng không tốt như vậy? Chẳng phải sau khi ăn một miếng sẽ không còn cảm thấy đau nữa sao?

Tất nhiên, dù có nghĩ đến thì cậu bé ở tuổi này chắc cũng không thể tự hỏi được câu hỏi thâm sâu như vậy. Có khi ngay cả vấn đề của bản thân cậu cũng không thể lý giải được.

Sau khi Ninh Viêm ôm Ninh Nguyên ngồi xuống sofa, Ninh Hân bắt đầu nghịch máy truyền tin của mình.

Tín hiệu bên kia của thiết bị truyền tin có vẻ không tốt lắm, hình ảnh lập lòe một lúc mới ổn định trở lại.

“Anh, chị dâu.” Ninh Hân vẫy vẫy tay về phía màn hình: “Hai ngày nay hai người không trả lời tin nhắn của em, em biết ngay có thể do từ trường tinh cầu bên cạnh lại hỗn loạn. Hôm nay cuối cùng cũng kết nối được rồi.”

Đầu dây bên kia, Vệ Cẩm trước hết kiềm chế bản thân chào hỏi ông lão cùng hai vị em chồng, sau đó dùng giọng điệu có chút kích động nhìn Ninh Hân: “Hân Hân?”

Ninh Hân hiểu ý, mỉm cười điều chỉnh màn hướng màn hình một chút, cậu bé vô tình bị anh ba của cô chắn mất một nửa, lộ ra trước mắt Vệ Cẩm.

Nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ ngẩng đầu nhìn mình của cậu bé, đôi mắt người phụ nữ chợt đỏ hoe.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Ninh Nguyên lúc tỉnh.

Cô biết việc theo chồng đến tinh cầu bên cạnh là lựa chọn của bản thân, nhưng cô cũng chưa bao giờ biết rằng việc chịu đựng cảm giác nhớ con lại khó đến thế.

Kể từ khi đến tinh cầu bên cạnh, điều cô ấy nghĩ đến sau mỗi ngày bận rộn là con trai cả học ở trường như thế nào, hay liệu sau này cậu con út có biết cô là mẹ nó hay không.

“Nguyên Nguyên.” Sợ mình quá xúc động sẽ dọa đến Ninh Nguyên còn nhỏ, người phụ nữ hít một hơi thật sâu, đợi đến khi gần như bình tĩnh lại, mới nhìn cậu bé, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nguyên Nguyên, là mẹ đây, Nguyên Nguyên có nhớ mẹ không?”

Sau khi Ninh Nguyên vào l*иg ấp, Vệ Cẩm hầu như ngày nào cũng đến thăm cậu bé, mỗi lần đến là ngồi trước l*иg ấp mấy tiếng đồng hồ.

Đáng tiếc, những đứa trẻ khi ở trong l*иg ấp, hầu hết thời gian đều hôn mê.

Nói xong, người phụ nữ lén đẩy người chồng đầu gỗ từ đầu đến giờ không nói một lời nào.