Chương 7: Nỗi lo

Lâm Uyển Nhu nhận ra, cúi mặt xuống, trong lòng bà cảm thấy áy náy với con.

Không những để tụi nhỏ phải dậy sớm kiếm sống khi đang tuổi ăn tuổi lớn mà đôi khi còn phải nhịn đói. Nếu có cách để giải quyết tình hình hiện tại thì bà sẵn sàng trả bất cứ giá nào.

Bởi vì đất hoang không thể trồng trọt nên họ không có rau củ, nếu không cuộc sống đã không khổ như thế, chỉ có số củi ít ỏi bày ở trong góc.

Chờ khoảng nửa canh giờ, một người đàn ông trung niên đến, mua hết số củi mà họ đã nhặt.

Đống củi đó đổi được 4 đồng xu.

Lâm Uyển Nhu và anh cả nở nụ cười chân thành, đặt đồng xu trước mặt Tô Noãn Noãn: "Con thấy không Noãn Noãn, nhờ con giúp mà hôm nay chúng ta bán được 4 đồng xu."

Tô Noãn Noãn gật đầu, không tiếc lời khen: "Vâng, mẹ và anh cả anh hai giỏi nhất!"

Được Tô Noãn Noãn khen, anh cả gãi đầu ngại ngùng, anh hai cũng mỉm cười dịu dàng.

"Chúng ta đi mua kẹo cho Noãn Noãn ăn nhé?"

Tưởng rằng Tô Noãn Noãn sẽ rất vui, nhưng nàng lại đột nhiên lắc đầu.

"Không cần đâu mẹ, đây là tiền khó khăn lắm mới kiếm được, hãy để dành mua thức ăn đi."

Lâm Uyển Nhu ngơ ngẩn một lát, lòng bà ấm áp, rút khăn ra lau nước mắt.

Con gái bà dường như lớn lên chỉ sau một đêm.

"Được rồi." Bà yêu thương xoa đầu Tô Noãn Noãn, quay lại dặn dò hai đứa lớn: "Thằng cả, thằng hai, các con ở đây chờ Noãn Noãn một lát, mẹ đi tiệm thuốc mua thuốc cho ông nội."

Lần cuối ông uống thuốc đã là nửa tháng trước, nếu không uống kịp thì e rằng ông không qua nổi.

Đó là cha ruột của chồng bà, dù có khó khăn thế nào cũng không thể bỏ mặc.

Chờ một lát, Tô Noãn Noãn thấy Lâm Uyển Nhu xách vài gói thuốc bước ra.

Anh hai nhận lấy, vui mừng nói: "Tốt quá rồi, lần này bà nội chắc sẽ vui."

"Em thấy bà mấy ngày trước còn lo lắng vì chuyện thuốc thang."

Anh cả tiếp lời: "Như vậy cha cũng yên tâm rồi."

Lâm Uyển Nhu mỉm cười.

Nhưng Tô Noãn Noãn nhận ra trong mắt bà có chút lo lắng.

Sau khi bán hết củi, tay họ cũng rảnh rỗi. Tô Noãn Noãn bước lên, nhẹ nhàng nắm tay Lâm Uyển Nhu, kích hoạt dị năng, nghe thấy tiếng lòng bà.

[Làm sao bây giờ, đã nợ tiệm thuốc nhiều tiền, nếu tiếp tục như vậy thì họ chắc chắn sẽ không cho nợ nữa.]

[Tiệm thuốc cho hạn cuối là nửa tháng sau, mình phải kiếm đâu ra mười lượng bạc đây?]

[Noãn Noãn cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu có thể, mình thật muốn mua thịt cho con bé ăn.]

Bốn người bọn họ đi qua chợ, cố gắng không nhìn hai bên. Chỉ cần họ không nhìn thì sẽ không muốn ăn.

Thậm chí trong lòng họ còn niệm rằng tất cả đều là ma quỷ, đều là dụ dỗ người ta.

Khi đi qua con phố này, Tô Noãn Noãn đột nhiên ôm bụng nói rằng mình cần đi vệ sinh. Lâm Uyển Nhu tỏ ra bối rối, vì họ đang mua khoai tây.

Chủ quán bán khoai tây này vì bán rẻ nên thường thiếu cân, còn trộn lẫn khoai tây hỏng vào túi của khách hàng.

Trước đây gia đình họ đã từng bị thiệt thòi như vậy, nên từ đó, mỗi lần chọn khoai tây, họ đều phải chọn lựa cẩn thận.

Nghĩ một lát, bà cảm thấy việc đi cùng con gái quan trọng hơn.

"Vậy để mẹ đi cùng con."

Vừa định đi, chủ quán ngồi dưới đất đã lớn tiếng gọi: "Này? Đừng đi, sắp xong rồi."

Bên kia, anh hai anh cả cũng đang chọn khoai tây nên không thể đi được.

Tô Noãn Noãn vội nói trước khi mẹ kịp nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ về ngay."

Nói xong nàng quay đầu chạy đi.

Khi đến chỗ không ai trong nhà nhìn thấy, Tô Noãn Noãn tính toán xem nên mua gì mang về.

Nàng đến quán màn thầu trước.

Chủ quán thấy có người đến, mặc dù còn trẻ nhưng cũng mỉm cười mở nắp. Hơi nước bốc lên kèm theo mùi thơm ngọt của màn thầu. Những chiếc màn thầu trắng được xếp ngay ngắn trên rổ tre, trông rất hấp dẫn.

"Cô bé, mua màn thầu không?"

"Màn thầu vừa ra lò."

Chủ quán cầm một chiếc màn thầu lên, nắn nắn trong tay, màn thầu có độ đàn hồi lõm vào rồi lại bật ra ngay: "Nhìn này, ngon lắm."

Tô Noãn Noãn hỏi: "Bao nhiêu tiền một cái?"

"2 văn tiền." Chủ quán giải thích: "Đây là màn thầu làm từ bột trắng loại tốt, kích thước cũng to nữa."

Ông ta giải thích vì sợ Tô Noãn Noãn thấy giá đắt.

Tô Noãn Noãn tính toán.

Nhà họ có tổng cộng 10 người, nếu mỗi người ăn 2 cái màn thầu mỗi bữa thì một bữa là 20 cái, một ngày ba bữa là 60 cái màn thầu.

Tô Noãn Noãn tính xong thì ngây người.

120 văn tiền!

"Đắt quá!"

Nàng nghĩ ngợi xong thì thốt lên, làm chủ quán vội giải thích: "Không đắt đâu, thực sự không đắt đâu."

"Tôi làm từ sáng sớm đến tối muộn, một nồi màn thầu này cũng không kiếm được bao nhiêu tiền."

"Nhìn thấy không, đó là bột trắng loại tốt tôi nhập về." Ông ta chỉ vào mấy bao bột ở góc: "Tôi nhập hàng đã 8 văn tiền một cân, một cân chỉ làm được 10 cái."