Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Thực: Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 47: Cái ăn đánh văng cái đẹp

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bình thường thôi.” Nguyệt Tĩnh Nhàn lau miệng với vẻ mặt không tự nhiên.

Nhìn thấy bát của nàng ta đã trống rỗng, thậm chí đáy bát cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, trong mắt Phong Thiên Cửu đầy ý cười, nhưng cũng không vạch trần.

Dù sao y cũng hiểu rõ tính cách ái phi của mình.

“Vậy em có về cung với trẫm không?”

Nguyệt Tĩnh Nhàn chớp mắt: “Không ạ.”

“Thần thϊếp… Còn muốn ở bên ngoài ngắm trăng.”

“Được thôi.”

Phong Thiên Cửu cũng không làm khó.

Phát hiện tất cả cung nữ và thái giám xung quanh mình đều nhìn với ánh mắt trông mong, y ho nhẹ một tiếng, nói bóng gió: “Chờ trẫm nghỉ ngơi, mọi người hãy tự lần lượt giải tán, muốn làm gì thì làm.”

Chờ tất cả mọi người đi rồi, trước quầy cũng chỉ còn lại ba người Nguyệt Tĩnh Nhàn và Tư Tư, Tiểu Liễu.

Một người ngồi, hai người đứng.

Sắc mặt của người đang ngồi lại trông nôn nóng hơn cả người đứng.

Ngay khi hai phe phái trong đầu Nguyệt Tĩnh Nhàn đang đánh nhau, phe “không ăn mì” mới tạm thời chiến thắng, thì đột nhiên có một bóng người bước đến trước mặt nàng ta.

Tiện thể đặt một tô mì lên bàn.

Mì bò kho.

Ngay cả khi chưa mở nắp ra, nàng ta cũng có thể phân biệt được bằng màu sắc.

Ánh mắt lập tức sáng lên, thậm chí khóe miệng đều không tự chủ được mà nhếch lên, nhưng rồi nhanh chóng tối sầm lại, nàng ta nhăn mặt, giọng điệu cứng nhắc: “Cô làm vậy là có ý gì?”

Nàng ta đang hỏi Tô Noãn Noãn.

“Tôi không có ý muốn ăn mì.”

“Tặng mà.”

Tô Noãn Noãn giải thích ngắn gọn.

Vừa rồi nàng không có chuyện để làm, lại thấy Nguyệt Tĩnh Nhàn đã ở quầy hàng cả buổi chiều, tất nhiên cũng hiểu được tâm trạng và nguyên nhân khiến nàng ta do dự.

Không ngờ các phi tần trong hậu cung cổ xưa cũng phải buồn rầu vì chuyện giảm cân và giữ dáng.

Thật không ngờ Nhàn phi lại không nổi giận vì sự vô lễ của Tô Noãn Noãn, mà lại dồn toàn bộ sự chú ý vào tô mì bò kho trước mặt.

Không thể không thừa nhận, khi tô mì xuất hiện gần trước mắt nàng ta vào khoảnh khắc đó, phe “không ăn mì” trong đầu Nhàn phi đã thua ngay lập tức.

Nhưng mà…

Ăn hết những thứ này chắc sẽ béo lên nhiều nhỉ.

Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, khi đó phải tham dự yến tiệc, lỡ đâu mặc đồ không đẹp thì sao.

Tư Tư: “Nương nương…”

Tư Tư hiểu được sự do dự của nương nương, nhưng cũng thấy xót thương cho hành động của nàng ta.

Thấy một lúc lâu mà Nhàn phi vẫn không động đũa, Tô Noãn Noãn đi vòng trở lại, vẫn muốn nói thêm vài câu.

“Cô gầy như vậy, cần gì phải giảm béo chứ.”

Nguyệt Tĩnh Nhàn ngây thơ ngẩng đầu lên: ?

Tô Noãn Noãn: “Phụ nữ phải nghĩ cho sức khỏe của bản thân, cuộc đời ngắn ngủi lắm, chỉ có mấy chục năm thôi, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên.”

“Huống hồ, là để che đi khuyết điểm của cơ thể, chứ không phải để bó buộc con người.”

“Chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe, thì vóc dáng nào cũng không tính là béo.”

“Hơn nữa, thịt bò là món tốt nhất để ăn khi giảm cân, mì thì có thể ăn ít, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao đâu.”

Nàng nói một tràng, thẳng thừng khiến Nguyệt Tĩnh Nhàn choáng váng tại chỗ.

Sau một lúc lâu, nàng ta như thẹn quá hóa giận, nói một câu: “To gan, bổn cung phải dạy dỗ cô.”

Tiếp theo đã xoay đầu sang một bên, không hề nhìn Tô Noãn Noãn nữa, mà hành động lại vô cùng thành thật, cầm lấy đôi đũa.

Tư Tư rất cảm động, điều này chứng tỏ nương nương của nàng ta đã nghe lời người chủ quầy hàng.

Vừa mở nắp ra, Nguyệt Tĩnh Nhàn đã nhanh tay gắp một miếng thịt bò ăn.

Màu sắc tươi ngon, miếng to đầy đặn, ăn vào thấy da mềm thịt bùi, vào miệng là tan.

Đặc biệt là phần thịt bò Tô Noãn Noãn chọn đều là nạm, có chỗ sẽ có chút mỡ, nhưng không hề ngán, ngược lại còn hóa giải đi cảm giác khô của thịt nạc đơn thuần.

Nếu bên cạnh còn có thêm một miếng gân dai mềm, thì quả thực sẽ quá hoàn hảo.

Trên mặt Nguyệt Tĩnh Nhàn vẫn là vẻ khó gần đó, nhưng trong lòng lại có chút muốn khóc.

Hu hu hu, quả nhiên thịt là thứ ngon nhất trên đời!

Nhìn nàng ta ăn liên tục miếng này đến miếng khác, Tiểu Liễu cũng sắp khóc.

Tuy nhiên, một người khóc vì thơm ngon, một người khóc vì thèm thuồng.

Cô ấy không nhận được tin tức được Nhàn phi tha thứ, vì vậy chỉ có thể nhìn chằm chằm vào quầy hàng một cách đáng thương vô cùng, không dám lên tiếng.

Sau khi ăn xong, Nguyệt Tĩnh Nhàn ợ một cái thật kêu, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Tiểu Liễu đang đứng.

“Cũng coi như cô không gạt ta, tạm thời tha tội cho cô.”

Thấy Tiểu Liễu nở nụ cười vui vẻ, nàng ta lại nói ngay: “Nhưng cô cũng đừng vui mừng quá sớm, nếu như để ta phát hiện cô thật sự có ý quyến rũ hoàng thượng, cô cứ chờ đó mà xem.”

Nàng ta đứng lên, nhìn thoáng qua Tô Noãn Noãn đang bận rộn trong ngoài quầy hàng bằng ánh mắt phức tạp, rồi liếc mắt ra hiệu với Tư Tư.
« Chương TrướcChương Tiếp »