"Cô không phải là... có ý định gì với hoàng thượng đấy chứ?"
Cô nàng là người trực ca đêm, vừa lúc Phong Thiên Cửu và bọn họ đi ăn thì không có mặt, vì vậy hoàn toàn không biết sự tồn tại của Tô Noãn Noãn nên mới có suy đoán như vậy.
Thật ra việc này cũng rất bình thường, dù sao hoàng đế của họ trẻ trung, đẹp trai lại có tài, ai mà không thích, nhiều cung nữ cũng có ý định quyến rũ y, từ đó leo lên long sàng một bước lên mây, nô tỳ trở mình làm chủ tử.
"Không sao, tôi sẽ không chế giễu cô đâu."
Tiểu Liễu đang nhớ lại mùi vị của bánh đậu đỏ hôm qua, trong đầu dường như đã hiện lên hương thơm ngọt ngào đó, lúc nghe cô nàng nói xong thì bày ra vẻ mặt kỳ quặc.
"Cô nói gì?"
Tôi thích thầm hoàng thượng?
Tôi thích bánh đậu đỏ thì đúng hơn.
Đang định giải thích rõ ràng, nhưng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cung nữ đến thay ca mình, cô ấy lập tức nóng lòng như lửa đốt, cảm thấy Phong Thiên Cửu đặc biệt vô dụng.
Khó “chệu” vô cùng!
"Cô có cảm thấy gần đây khả năng làm việc của hoàng thượng đã giảm sút không."
"Chỉ bấy nhiêu tấu chương, mà lại duyệt lâu thế vẫn chưa xong!"
Lúc này, Tiểu Liễu hận không thể lao lên giúp Phong Thiên Cửu chia sẻ bớt.
Tiểu Mộng: "Hở?"
Cô nàng chớp mắt nhìn Phong Thiên Cửu, lại quay sang nhìn Tiểu Liễu, ánh mắt chuyển qua lại giữa hai người, rồi đột nhiên tỉnh ngộ.
Hiểu rồi!
Tiểu Liễu này là đau lòng rồi.
Thấy cung nữ thay ca càng lúc càng tiến lại gần, Tiểu Liễu cố gắng nở nụ cười, nhanh trí nói: "Chị à, hôm nay để tôi thay chị một ngày nhé?"
Cô ấy tính toán một chút, chưa đầy nửa canh giờ, hoàng thượng chắc chắn sẽ không chịu nổi mà đi ăn khuya.
Hôm qua do cô ấy không mang đủ tiền, lại ngại mượn người khác, chỉ mua được một cái bánh đậu đỏ ăn, hối hận đến mức nửa đêm không ngủ được.
Hôm nay cô ấy đặc biệt mang thêm tiền, nhất định phải mua nhiều cái, tiện thể để dành ngày hôm sau ăn.
Cung nữ đó ngẩn ra, nhìn biểu cảm của Tiểu Liễu có chút khó hiểu.
"Hôm nay cô làm sao thế, bị điên rồi à?"
"Đột nhiên chủ động muốn thay ca cho tôi."
Trước đây, khi chị ta thật sự không khỏe nhờ Tiểu Liễu giúp, phải năn nỉ cả nửa ngày, cuối cùng còn phải tặng ít quà, đối phương mới chịu đồng ý.
Tiểu Liễu có chút ngượng ngùng: "Không có gì, chỉ là thấy gần đây chị hơi vất vả."
Cung nữ đó bĩu môi, tất nhiên không tin lời cô ấy. Nhưng, được nghỉ ngơi thì tất nhiên cô ta rất vui, không quan tâm đối phương bị gì.
"Cô nói rồi đấy, cô thay tôi."
Tiểu Liễu vội vàng gật đầu: "Đúng, nói rồi."
Tiểu Mộng bên cạnh hoàn toàn hiểu rõ tại sao Tiểu Liễu lại làm vậy, cười thầm.
Không ngờ Tiểu Liễu này đã yêu thầm thánh thượng sâu đậm đến mức vì muốn ở bên y thêm một chút, thà không nghỉ ngơi, cũng muốn đứng gác bên cạnh y.
Cô nàng khâm phục gật đầu, vỗ vai Tiểu Liễu: "Tôi thật sự rất khâm phục cô."
Tiểu Liễu không hiểu.
"Khâm phục tôi cái gì?"
"Không có gì."
Tiểu Mộng lắc đầu, chỉ cho rằng cô ấy ngại ngùng nên không muốn vạch trần thêm.
Đợi thêm một lúc, Tiểu Liễu chỉ cảm thấy mỗi giây trôi qua đều như dài đằng đẵng.
Cuối cùng, khi thấy hoàng thượng đặt bút lông xuống, mắt cô ấy sáng lên.
"Hoàng thượng xong việc rồi!"
Giọng điệu đó thật sự còn vui hơn khi bản thân cô ấy được nghỉ nữa.
Tiểu Mộng bĩu môi, thế này mà còn không thừa nhận thích hoàng thượng.
Phong Thiên Cửu thở phào nhẹ nhõm, đến tấu chương cũng không kịp dọn dẹp, vội vàng khoác áo ra ngoài.
Cách quầy của Tô Noãn Noãn còn trăm mét, đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào. Bước chân y không tự chủ nhanh hơn vài phần. Thị nữ và thái giám phía sau cũng bám sát theo, sợ mình bị bỏ lại.
Cả đoàn người mắt sáng như đèn pha, giống như sắp đi đánh một trận nhất định phải thắng.
"Cô bé, hôm nay cô làm gì vậy?"
"Ngửi thấy ngọt quá!"
Nói xong, y lại hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ thỏa mãn.
Ai có thể tin được, trước ngày hôm qua y còn đặc biệt chán ghét đồ ngọt, sau khi ăn bánh đậu đỏ của Tô Noãn Noãn làm thì đã bị chinh phục hoàn toàn.
Tô Noãn Noãn vừa cắt thịt gà vừa nói: "Trong nồi là chè đậu đỏ, đã nấu xong, có muốn ăn một bát không?"
"25 văn tiền." Nàng bổ sung.
Nói xong, nàng tự nghĩ trong lòng.
Một cái bánh nhân hẹ 10 văn tiền, thì 25 văn tiền chè đậu đỏ chắc cũng không đắt.
Phong Thiên Cửu là ai chứ, là chủ của một nước đấy.
Tiền đối với y chỉ là con số.
Nghe thấy là chè đậu đỏ, y vung tay nói: "Lấy một chén!"
Tô Noãn Noãn múc cho y một bát đầy, lúc cầm còn bốc khói nóng. Lý Bội Đức bên cạnh muốn giúp Phong Thiên Cửu cầm, nhưng bị y đẩy ra.
Chén chè đặt trước mặt, ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của đậu đỏ, Phong Thiên Cửu múc một thìa chè đậu đỏ, cảm nhận hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
(Tiểu Liễu: Tui tức á!)