"Bạn vào bằng cách nào."
Khương Quan đang cúi đầu đọc một quyển sách dày cộp mà cậu tiện tay rút ra từ trên giá sách, khi cậu mở bìa sách ra, trên đó có một đoạn như vậy, nhưng vô hình thu hút sự chú ý của người khác, ngay lập tức, trong đầu Khương Quan đều chứa ba chữ to của trò chơi này.
Nhưng bỗng nhiên cậu bị một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau làm phiền, cho nên cảm giác vừa rồi đã biến mất.
一一Là thôi miên sao.
Khương Quan cúi đầu suy nghĩ, bên kia có một cậu bé yếu ớt ló đầu ra khỏi giá sách và nhìn về phía Khương Quan.
Cậu bé yếu ớt, những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy giá sách, màu da trắng nõn, trên gương mặt đó đều là vẻ mặt của người nhát gan, cậu bé đó thanh tú mảnh mai đến mức có thể bị đâm chết chỉ bằng một ngón tay
Khương Quan cảm giác được cảnh tượng này giống nhau đến không ngờ.
Cậu đột ngột nhớ ra ngay lập tức.
A, cùng số* rồi.
*là những người đồng tính nam được chia thành số 1, số 0 và không có sự phân biệt. Nếu một cặp đôi yêu nhau có cả số 1 thuần túy hoặc số 0 thuần túy thì được gọi là cùng số.
Khương Quan cũng là một người mềm mại yếu ớt, sạch sẽ, không giống với cậu bé kia - một người vừa liếc nhìn là có thể khiến cho người khác nổi lên ham muốn bảo vệ, sắc đẹp của Khương Quan càng thêm mê người, đó là cảm giác xinh đẹp đến mức kinh ngạc, sau khi bị người đàn ông thay phiên khai phá thì dáng vẻ của cậu lại khiến người khác muốn làm nhục.
Sau khi cậu bé ở đằng kia nhìn thấy vẻ mặt của Khương Quan, biểu cảm nhát gan trở nên cứng đờ, đáy mắt của hắn lộ ra vẻ chán ghét, ở nơi Khương Quan không nhìn thấy, cậu bé biến mất trong chớp mắt và biến thành dáng vẻ bạn bè thân thiết.
Sau đó hắn chạy tới trước mặt Khương Quan, túm lấy váy của Khương Quan.
Hắn ngoan ngoãn gọi Khương Quan một tiếng.
"Chị ơi."
Khương Quan mỉm cười.
Nụ cười của Khương Quan hơi nứt ra.
Tên nhóc này vẫn chưa trải sự đời.
Khương Quan muốn bắt đầu nói cho hắn biết cái gì gọi là sự quan tâm và tình yêu đến từ xã hội, nhưng bởi vì thiết lập tính cách nhân vật, cho nên cậu không thể ra tay, cậu chỉ có thể mở miệng, yếu ớt nói.
"Tôi chạy vào."
Cậu bé ngạc nhiên nhìn về phía cửa, rõ ràng lúc hắn tiến vào, hắn đã khóa trái cửa, sao người khác có thể tùy tiện mở ra.
"Cậu... Cậu thì sao?"
Không biết cậu bé kia đang nghĩ tới điều gì đó, trong đáy mắt của hắn xẹt qua vẻ chán ghét, sau đó hắn nói với Khương Quan.
"Vốn dĩ em đang ở trong lớp, nhưng đột nhiên mọi người lại chạy tán loạn khắp nơi giống như phát điên, sau đó em nghe thấy một giọng nói kỳ lạ nói rằng bạn đang chơi trò chơi, em cảm thấy rất sợ, cho nên em đã chạy tới nơi này, còn chị thì sao?"
Để không tiết lộ giới tính thật của mình, Khương Quan chỉ có thể đè giọng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng mềm nhũn để nói chuyện, cách làm này khiến cho cậu trở nên uốn éo.
"Tôi cũng giống như cậu, cũng chạy khỏi phòng học, tôi vừa trốn vừa chạy, không biết tại sao lại chạy tới nơi này, nhìn thấy cửa không khóa, cho nên tôi lén lút mở ra chui vào, tôi đâu ngờ. . ."
Sau khi nói xong, cậu đỏ mắt giả vờ tủi thân liếc nhìn cậu bé.
"Có thể gặp cậu."
Đột nhiên cậu bé cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, hắn miễn cưỡng nhếch khóe miệng mỉm cười, không kịp suy nghĩ xem lời Khương Quan nói có đúng hay không.
Hắn dùng sức lôi kéo cổ tay của Khương Quan, làn da của Khương Quan rất mềm mại, lúc bị kéo như thế này, bỗng nhiên làn da của cậu đã đỏ lên, đôi mắt của Khương Quan cũng đỏ bừng, nếu như không phải là Khương Quan vẫn luôn nghĩ đến việc kiên nhẫn, thì bây giờ cậu đã tùy tiện rút một quyển sách đập lên đầu của cậu bé, để cho cậu bé kia biết cái gì gọi là hiểm ác chân chính của nhân gian.
Đáy mắt của cậu bé lóe lên một ý nghĩ không rõ ràng, hắn liếʍ vết máu trong cổ họng hổ của mình, bởi vì căng thẳng cho nên hắn vô tình cắn vỡ cổ họng.
"Chị, nếu không thì chúng ta hãy cùng nhau tìm kiếm thông tin gì đó ở xung quanh, có được không?"
Ngoài miệng thì cậu bé hỏi cậu "Có được không", nhưng hắn đã thẳng thừng đẩy Khương Quan tới bên cạnh giá sách, phía trên kia ghi rõ con số, hình như là năm tháng.
"Chị xem bên này đi, em xem ở bên kia."
Khương Quan còn muốn nói điều gì đó, nhưng cậu bé đã biến mất ở trong không khí, trong nơi cất giữ xử lý hồ sơ u tối, dường như có thứ gì đó đang đến gần.
Mặc dù Khương Quan rất nghi ngờ, nhưng cũng không cảm thấy có cảm giác gì lạ, cho nên cậu chỉ có thể gia tăng sự nghi ngờ ở trong lòng, sau đó kiểm tra những tập hồ sơ trên giá sách.
Cậu tiện tay mở ra trang thứ nhất, cậu lại phát hiện một đoạn văn.
[ Họ và tên: Khương Quan ]
[ Nguyện vọng: Đã giải quyết ]
[ Giá phải trả: Chết vì bị bầy quỷ chia nhau ăn thịt]
Mình đã chết rồi? ? ?