Chương 8

Tôi nhanh chóng soạn tin nhắn: "Giả sử, nghe giọng nói của cậu, chị đây muốn hôn cậu, thì cậu có lỗi không?"

Không được, câu này hơi kém.

"Xin lỗi, chị đã dùng video của cậu để làm một số việc không đứng đắn."

Hehe, câu này hay đấy, dù tôi chẳng làm gì cả.

Tôi nhíu mày, sao ồn ào thế?!

"Sầm Ý Bạch đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng cần ầm ĩ đến mức đó sao?" Tôi nghĩ thầm và ngẩng đầu lên.

Sầm Ý Bạch bình thản tắt đi tin nhắn hiện trên màn hình lớn.

Chờ chút, dùng, video, của, bạn, để, làm, một, số, việc, không, tốt, ...

Tin nhắn này sao quen quen vậy?

Tôi cúi đầu nhìn tin nhắn mình vừa gửi, chìm vào suy tư.

"Không phải chứ Khanh Khanh," Từ Nguyệt cũng đầy hào hứng, “Lại có người dám gửi tin nhắn trêu ghẹo Sầm Ý Bạch!"

"Lại còn hôn môi, lại còn việc không tốt! Chị em nào gan dạ vậy?"

Ha?

Thật là trùng hợp?

Tiểu Ý? Sầm Ý Bạch?

Bỗng tôi liên tưởng đến việc Tiểu Ý cũng có định vị ở khu đại học, không thể nào?! Tiểu Ý chính là Sầm Ý Bạch?!

"Sầm Ý Bạch! Cậu đang che giấu điều gì vậy?! Hôn môi gì, video gì?"

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sầm Ý Bạch đang đi trước tôi sau buổi thuyết trình kết thúc.

"Tôi có một người bạn... À! Về phòng rồi nói sau."

"Tai cậu đỏ thế là sao? Ôi chao còn bảo có một người bạn, anh đây tin à?" Bạn cậu ấy nhìn Sầm Ý Bạch với vẻ mặt kinh ngạc.

Sầm Ý Bạch tức giận đến đỏ mặt: "Đừng có sờ lung tung!"

"Hí, tai này vừa đỏ vừa nóng kìa."

Tôi không nghe nữa, kéo tay Từ Nguyệt đi xuống cầu thang bên kia.

Tiểu Ý không trả lời tin nhắn của tôi, tôi cũng không nhắn thêm.

Thôi kệ, anh là Sầm Ý Bạch hay Tiểu Ý cũng vậy, tôi không quan tâm.

Ngay lúc đó, điện thoại trên bàn "ding dong" một tiếng.

Tôi vội vàng với tay lấy, nhưng lại khựng lại.

Mọi người bảo rằng bước đầu tiên của phụ nữ thất bại là chờ đợi đàn ông trả lời tin nhắn.

Nhưng sao tôi lại chắc chắn là do Tiểu Ý gửi?

Aaaaa, tôi vẫn mở WeChat.

Kết quả là một tin nhắn rác...

Cuối kỳ sắp đến, tôi ôm một chồng sách đến thư viện ôn tập.

Vẫn nên học hành cho đàng hoàng, kẻo đến lúc đó lại trượt.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ là, tôi còn chưa viết được mấy đoạn luận văn.

Nhận thấy động tĩnh bên kia, tôi hờ hững ngẩng đầu lên.

?

Tôi gặp vận may gì thế này?

Đến thư viện mà còn có thể gặp Sầm Ý Bạch.

Vấn đề là...

Có nhiều chỗ như vậy mà cậu không ngồi.

Cậu ngồi đối diện tôi là có ý gì?

Không phải, thế này tôi còn học được sao?!

Trong lòng tôi gieo mầm nghi ngờ, một khi chấp nhận rằng Sầm Ý Bạch chính là Tiểu Ý...

Không biết ai sẽ xấu hổ hơn, cậu ấy hay tôi.