Chương 3

Tôi thở dài, thứ tôi không thể bỏ qua không phải là chuyện bị từ chối.

Mà là lúc đó sau khi bị từ chối, tôi không biết là tôi bị ai chiếm lấy hay gì mà...

Tôi hung hăng nói với cậu ấy: "Nếu cậu không muốn nhận tình cảm của tôi, vậy thì nếm thử lòng hận thù của tôi!"

?

Nói xong tôi mới ngớ người ra, mình vừa nói ra lời thoại trong phim Trường Nguyệt Tẫn Minh mà bạn cùng phòng hay xem.

Đây thực sự không phải là lời nói từ đáy lòng của tôi, cậu nghe tôi giải thích!

Nhưng tôi chỉ liếc nhìn thoáng qua biểu cảm kinh ngạc, muốn nói lại thôi của Sầm Ý Bạch, rồi như làn khói chạy biến.

Vào lúc nghỉ trưa, tôi nằm trên giường mở ứng dụng chat màu xanh lá lên.

"Tiểu Ý, có thể nói một vài câu cho tôi nghe được không?"

Lần này cậu ấy trả lời ngay lập tức.

"Cậu còn có cái lựa chọn này à?"

"Được không nào?"

Tiểu Ý gửi một tin nhắn thoại, giọng điệu có chút cưng chiều.

"Muốn nghe gì?"

Muốn nghe gì cậu ấy cũng nói đúng không!

"Trước tiên tôi phải nói. Tôi chỉ là một kẻ đọc văn bình thường, không phải biếи ŧɦái."

"Tôi không tin."

……

"Ví dụ như, [Chị có thể bật đèn lên được không? Em thấy bộ dạng ngại ngùng của chị rất đáng yêu nhưng em lại không thể thấy rõ…]"

Đang nhập tin nhắn.

Nhập trong vài phút.

Cuối cùng cũng trả lời: "Cậu bớt xem mấy thứ đó đi!"

??

"Tôi thực sự chỉ là một kẻ đọc văn bình thường!" Tôi tiếp tục cãi cọ, "Hơn nữa, bật đèn thì sao nào!!"

"Cậu tự biết ý mình mà."

Tôi bị cậu ấy chọc cười, còn học theo cách nói chuyện của tôi nữa.

Cách một lúc lâu, câu ấy gửi một tin nhắn thoại.

Tai nghe đâu?! Tai nghe của tôi đâu!Tôi vội vàng tìm đeo lên.

Tôi mở tin nhắn thoại. Ừm? Nghe có vẻ hơi gì gì đó? Hừm——Không chắc, nghe lại lần nữa.

Sau đó tôi không biết nghe bao nhiêu lần.

Câu "chị" nhẹ nhàng như không ấy thực sự hút lấy linh hồn tôi.

Tôi gửi một biểu tượng cảm xúc hình con búp bê xấu hổ đứng im.

"Nói cho cậu biết nhé," Tiểu Ý tạm dùng và nói, "Giữa trưa, tôi phải chạy ra hành lang nói. Bạn cùng phòng hỏi tôi đi đâu, tôi nói đi dạo, mà có ai giữa trưa không ngủ lại đi dạo chứ."

Cười không nín được.

"Cậu đúng là chàng trai siêu cấp vô địch, ngầu và đẹp trai nhất vũ trụ!."

"Tôi cũng tự thấy vậy."

Một chàng trai tốt bụng, chỉ là hơi tự luyến một chút.

Buổi chiều không có lớp học là thời gian để ngủ.

"Khanh Khanh, tối nay gọi đồ ăn ngoài không?" Bạn cùng phòng ở giường bên cạnh hỏi tôi.

"Gọi!"

Tôi vừa ăn đồ ăn ngoài vừa mở bộ phim giải trí để xem, nhìn nam chính trên màn hình phẳng diễn xuất hơi khoa trương.

Rất sến súa và trần tục, nhưng tôi lại thích xem.