Ngày thứ mười tám. Trương Khang Niên len lén cho ngựa bước đi chậm lại, hơi giữ khoảng cách với Hoàng Phủ Thành. Lần này Trang Ngũ rời đi lại là cả tháng bặt vô âm tín. Còn tiếp tục như vậy, nếu chủ nhân không điên thì chính hắn cũng sẽ điên thôi.
Đang cảm thán, hắn thấy Hoàng Phủ Thành ở đằng trước đột nhiên dừng lại.
Hắn ngây ra một lúc rồi lập tức hiểu rõ. Nơi đây chính là nơi lần đầu tiên Vương gia gặp Trang Ngũ.
Hoàng Phủ Thành bất giác móc ra ngọc bội Trang Ngũ để lại. Ngọc bội này trong suốt bóng loáng, tinh khiết đồng đều, phía trên còn khắc một chữ ‘Ngũ’ uốn lượn, hình thức tuy đơn giản nhưng có thể nhìn ra là được chế tạo cực kỳ tinh vi.
Hắn nhớ khi Trang Nhất đưa ngọc bội cho hắn, vẻ mặt mấy huynh đệ Trang gia rất khác thường, phải chăng ngọc bội này có gì kỳ quái? Nhưng hơn nửa tháng nay, gần như mỗi ngày hắn đều lấy ra xem xét nhưng vẫn không phát hiện được đầu mối nào.
Đáng giận! Hắn nắm chặt ngọc bội. Hồng Miên sơn trang. Cái Hồng Miên sơn trang chết tiệt ấy rốt cuộc là ở chỗ nào? Vì sao hắn sử dụng tất cả lực lượng mà vẫn không tìm được Hồng Miên sơn trang đó? Trang Ngũ, rốt cuộc ở nơi nào?
Hai bóng người màu bạc bỗng nhiên bay qua, dừng giữa đường cản lối.
Trương Khang Niên lập tức thúc ngựa vượt qua Hoàng Phủ Thành, vội chạy tới trước mặt hai người kia.
Chỉ thấy hai gương mặt gần như giống nhau, đều mặc y phục nho sinh, rất tao nhã.
“Các ngươi là ai?” Trương Khang Niên còn chưa hỏi xong, Vương gia nhà mình đã hùng hổ chạy tới, “Trả Tiểu Ngũ lại cho ta!” Hoàng Phủ Thành quát.
Trang Nhị, Trang Tam nhìn nhau.
“Xem ra hắn rất thích Lão Ngũ nhà chúng ta đây.”
“Vậy thì đừng lôi thôi nữa. Cứ tưởng rằng phải cướp chứ.”
“Nhưng…” Hai huynh đệ nhìn Hoàng Phủ Thành, “Một đại mỹ nhân như vậy không cướp thì thật đáng tiếc.”
“Quyết định vậy đi.” Hai mắt Trang Nhị, Trang Tam lóe sáng, “Vẫn là đến cướp đi!”
Nói xong, hai huynh đệ mỗi bên một ngươi, cướp lấy Hoàng Phủ Thành chạy mất.
Thế này là thế nào nha! Trương Khang Niên bị dọa đến sững sờ, thấy người ta cướp mất Hoàng Phủ Thành đi rồi mới vội vàng dẫn người đuổi theo.
Phân Liễu sơn trang.
Tại sao lại là nơi này? Trương Khang Niên tràn đầy nghi hoặc trong lòng. Đây chẳng phải là Phân Liễu sơn trang của Trang gia sao? Tại sao Vương gia lại bị cướp đến đây?
Lúc này Phân Liễu sơn trang đang giăng đèn kết hoa, ngập tràn trong biển người như đang có việc vui.
“Trương đại nhân, mời ngồi vào vị trí.” Một gã sai vặt đi tới, thái độ rất khiêm nhường. Rất nhanh đã có người tới dắt ngựa, gã sai vặt kia dẫn hắn đi vào lễ đường.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Hoàng Phủ Thành nhìn lễ phục trên người rồi quát.
Trang Nhị, Trang Tam chớp chớp mắt, giống như mới bừng tỉnh trong ngây dại.
“Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Hoàng Phủ Thành quả nhiên sắc đẹp hơn người, không ai sánh kịp.”
“Quả thực, quả thực, Ngươi nhìn lễ phục tân lang này xem, mặc trên người hắn đúng là đẹp không sao tả xiết.”
“Các ngươi,” Hoàng Phủ Thành thực sự không chịu nổi nữa, tiện tay túm lấy một người, không quan tâm hắn là Trang Nhị hay Trang Tam, “Đừng có nói nhảm trước mặt ta nữa, lập tức trả lời ta, rốt cuộc có chuyện gì? Tiểu Ngũ ở đâu? Lúc nào ta mới có thể nhìn thấy y?”
“Ông trời a, khoảng cách gần thế này bảo ta làm sao có thể không có lỗi với Lão Ngũ một chút?”Trang Nhị nói, tay đã bò lên mặt Hoàng Phủ Thành.
“Không công bằng, vì sao hắn bắt ngươi mà không bắt ta a? Ta cũng không thể chịu thiệt được.” Trang Tam sát lại vuốt mặt Hoàng Phủ Thành một cái.
“Trang Nhị, Trang Tam.” Hoàng Phủ Thành còn chưa kịp phát hỏa, một giọng nói lạnh lùng đã vọng vào.
Trang Nhị, Trang Tam “vù” một tiếng thu tay lại, “Đại… Đại ca, chúng ta không phải…”
“Giờ lành đã đến, dẫn hắn ra.” Trang Nhất nói xong liền xoay người đi mất.
“Chờ một chút!” Hoàng Phủ Thành đi tới vất vả ngăn cản hắn, “Nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Có chuyện gì?” Trang Nhất nhìn hắn, “Đương nhiên là muốn ngươi lấy Lão Ngũ.”
Hoàng Phủ Thành sửng sốt. Lấy y? Y là nam nhân, bảo hắn làm sao lấy y?
Trang Nhị, Trang Tam sát lại gần.
“Nhận ngọc bội không phải nghĩa là đã nhận Lão Ngũ sao.”
“Ngươi sẽ không ngu đến mức không đoán ra hàm ý trong đó đấy chứ?”
“Hình như hắn thật sự bị choáng nha.”
“Ta thấy hắn là bị dọa đến choáng váng. Nếu ta bị lừa đến mà đối phương lại là Lão Ngũ thì…”
“Ta nói, dẫn hắn ra.” Trang Nhất quát khẽ một tiếng, hai huynh đệ sợ đến mức vội vàng đẩy Hoàng Phủ Thành ra ngoài.
Hoàng Phủ Thành vừa xuất hiện, lễ đường vốn náo nhiệt lập tức im lặng như tờ. Tất cả ánh mắt đồng loạt bắn về phía hắn.
“Nhìn cái gì, mấy tên khốn kiếp này!” Người mặc đồ cưới, che khăn hỉ đối diện Hoàng Phủ Thành thấp giọng mắng. “Sớm biết thế này nên để tiểu mỹ nhân mặc lễ phục tân nương, chùm cái khăn hỉ này xem bọn chúng còn nhìn thấy cái gì!”
Nghe được giọng nói của y, Hoàng Phủ Thành rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Y vì hắn lại có thể bằng lòng mặc nữ trang!
Vô tri vô giác bái thiên địa xong, Hoàng Phủ Thành nhìn ‘tân nương’ bên cạnh, thật sự có chút lúng túng.
“Tiểu mỹ nhân,” Trang Ngũ thật sự không nhịn được nữa, len lén nhấc một góc khăn hỉ lên, “Khi nào ngươi mới bằng lòng lật khăn hỉ a?”
“A.” Hoàng Phủ Thành ngây ngô xong, chậm rãi lật khăn hỉ của Trang Ngũ lên.
Y trang điểm. Lông mi đen, môi tô hồng, hai ba vạt hồng khiến gương mặt sáng hơn, càng lộ ra vẻ nhu mì. Hắn không khỏi nhìn đến ngây người. Y như vậy, thật sự rất có mùi vị nữ nhân.
Y bị hắn nhìn có chút xấu hổ, cúi đầu xuống, “Ta như vậy… rất kỳ quái sao?”
Hắn vội vàng lắc đầu.
“Tiểu mỹ nhân không thấy kỳ quái là tốt rồi.” Trang Ngũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
“Đau đầu muốn chết.” Y lấy mũ phượng xuống, “Nữ nhân thành thân thật phiền phức, phải mang thứ nặng như vậy trên đầu, y phục cũng vậy, vừa nặng vừa nóng, bước đi cũng không xong.” Y vừa phàn nàn vừa cởi luôn cả áo khoác trên người xuống, mặc trung y nhảy đến trước gương nhìn một chút, sau đó bắt đầu cởi tóc của mình.
“Cái kiểu tóc này đã giày vò ta cả một canh giờ, cuộn lên cuộn xuống, phiền phức muốn chết… Đáng ghét!” Trang Ngũ sốt ruột kéo đau chính mình.
Hoàng Phủ Thành vội đi tới giúp y từng chút từng chút cởi kiểu tóc lằng nhằng kia ra.
“Tiểu Ngũ.” Hắn ôm lấy y, nhẹ giọng gọi.
“Ừ?” Trang Ngũ cảm thấy hít thở có chút khó khăn bởi vì đầu lưỡi Hoàng Phủ Thành đang từ tai y liếʍ xuống.
“Cảm ơn.”
“Cái… gì?” Tay hắn bò vào trong xiêm y của y, chậm rãi đi lên.
“Cảm ơn ngươi…” Hoàng Phủ Thành dừng lại, đây là cái gì?
“Sao… Sao vậy?” Trang Ngũ đỏ mặt, bởi tay hắn vẫn đang dừng trên ngực y.
Hắn khó có thể tin hất y phục của y ra, sau đó run run lùi về sau ba bước, “Trước… trước kia sờ vẫn là phẳng.”
Trang Ngũ chớp chớp mắt, “Đó là vì ta mặc ‘tuyết thiết thiên ti’ ”
“Nói như vậy, ngươi… ngươi là nữ?”
Trang Ngũ nhíu mày, “Ta đương nhiên là nữ!” Y kì quái nhìn vẻ mặt không thể tin của Hoàng Phủ Thành, “Ai nói với ngươi ta không phải là nữ?”
Đúng nha. Y đâu có nói y là nam nhân a. Lần đầu tiên gặp mặt, Trang Tứ liều mạng cường điệu hắn là nam nhân, không phải vì y cũng là nam nhân mà vì y là nữ nhân Trang Nhị lo lắng trên người y có sẹo, vì y là nữ nhân y nói lần đầu tiên sẽ đau, vì y là nữ nhân! Từ đầu đến cuối, y đều là nữ nhân! Trên đời này thật sự có một nữ nhân vừa cướp lại vừa chọc ghẹo một đại nam nhân, thật sự có một nữ nhân nửa đêm mò lên giường nam nhân, thật sự có một nữ nhân không nói một lời mà sàm sỡ nam nhân. Hơn nữa, có chết hay không chính hắn lại lấy nữ nhân đó vào nhà rồi.
Hoàng Phủ Thành thật sự không biết nên khóc hay nên cười…
Ai quan tâm y là nam hay nữ, chỉ cần y là Tiểu Ngũ chẳng phải tốt rồi? Rốt cuộc cũng nghĩ thông, Hoàng Phủ Thành đi về phía Trang Ngũ.
Lúc này, Trang Ngũ đang ở một đầu khác của phòng, vô cùng nghiêm túc tự hỏi mình một chuyện.
Nàng cẩn thận sờ ngực mình, vén y phục lên nhìn, vẻ mặt hoang mang không cách nào giải thích được, “Vì sao tiểu mỹ nhân lại phản ứng như vậy? Rốt cuộc ta không giống nữ nhân ở chỗ nào?”
(Cô nghĩ cô có chỗ nào giống nữ nhân sao?)