Chương 4: Không phải mẹ của nguyên chủ, là mẹ của ta

Edit & Beta: Mộc Chanh

...

Nắng hè chói chang, cánh cửa khép chặt cắt đứt tiếng ve sầu ồn ào và khí trời oi bức bên ngoài.

Lâu Tiêu mặc áo phông trắng quần đùi, vừa nghe Mộ Đông Dương giảng bài, vừa tận hưởng cảm giác mát mẻ mà điều hòa mang lại.

Trên bàn đặt một chiếc điện thoại gắn với chân máy, camera hướng về phía bàn, đang phát trực tiếp.

Như đã đề cập trước đó, Mộ Đông Dương làm về truyền thông. Theo "Kịch bản em họ pháo hôi" do hệ thống cung cấp, có thể thấy được, ở phần sau của câu chuyện, Mộ Đông Dương sẽ vô cùng nổi tiếng trên mạng.

Nhưng hiện tại, cô làm chỉ vì yêu thích. Cô thường xuyên đăng video do chính mình biên tập lên đài Y, còn được gọi là "Mạng Cành Cây". Hầu hết nội dung video đều liên quan đến đồ ăn, thỉnh thoảng phát sẽ phát trực tiếp chơi game.

Mộ Đông Dương danh tiếng và người hâm mộ lúc này vẫn chưa ổn định, số tiền kiếm được chỉ miễn cưỡng đủ ăn, nếu bị chủ nhà đuổi đi, thậm chí không thể tìm được chỗ ở.

Trong khoảng thời gian này, Mộ Đông Dương không có thiết bị chuyên dụng, cô chào hỏi người hâm mộ, kể chuyện dạy kèm cho em họ trong kỳ nghỉ hè nên không có thời gian làm video.

Số lượng không nhiều, nhưng chất lượng người hâm mộ coi như cũng tốt, đa số đều đáng yêu, hiểu chuyện.

Một ngày nọ, Lâu Tiêu tò mò hỏi cô về phòng phát sóng trực tiếp mà cô hay làm. Cô đã đi mười cửa hàng, tìm mua chân máy, đem lắp điện thoại lắp vào, đặt ngay tại bàn học của Lâu Tiêu, phát trực tiếp hiện trường dạy kèm.

Nếu là trước đây, khẳng định cô không dám làm chuyện này, bởi vì cô biết, em họ chán ghét mình như thế nào. Trực tiếp cảnh dạy học có thể khiến em họ cảm thấy xấu mặt, nhưng sau vài ngày thân thiết, cô tin tưởng đứa em này đã thực sự thay đổi, trở nên ít thất thường hơn và không còn ghét cô nữa, tính tình so với ngày trước trầm ổn hơn rất nhiều. Vì vậy dù cô có phát trực tiếp chắc sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra. Quả nhiên, buổi livestream diễn ra rất suôn sẻ, tuy rằng máy quay chỉ hướng về mặt bàn và sách giáo khoa hơi nhàm chán nhưng cũng thu hút được một lượng nhỏ khán giả cố định, mỗi ngày đều đặn vào điểm danh.

"Nhật tước nguyệt cát", "Nhật" là danh từ dùng làm trạng ngữ, em nhìn xem trong bốn lựa chọn này, cái nào có cách sử dụng tương tự?" Mộ Đông Dương dùng bút chì viết ví dụ, để Lâu Tiêu tìm đáp án.

Trong lúc Lâu Tiêu im lặng phân tích, điện thoại Mộ Đông Dương rung lên, hiển thị một cuộc gọi đến.

Mộ Đông Dương đành phải tắt trực tiếp, trả lời điện thoại.

Cùng lúc đó, bên tai Lâu Tiêu vang lên âm thanh hệ thống: [Cốt truyện liên quan đến ký chủ sắp bắt đầu. Yêu cầu ký chủ đuổi nữ chính ra khỏi nhà, tạo điều kiện thúc đẩy nữ chính đến ở nhà nam chính.]

Âm thanh của hệ thống vẫn luôn máy móc, chỉ là so với trước kia có chút thận trọng không dễ phát hiện.

Cốt truyện liên quan đến cô?

Lâu Tiêu tính toán thời gian, đã hơn nửa tháng kể từ khi cô đến thế giới này.

Trong nửa tháng qua, Lâu Tiêu đã hoàn toàn tiêu hóa hết trí nhớ của nguyên chủ, còn cùng nữ chính Mộ Đông Dương quan hệ ngày một tốt hơn.

Bởi vì cô "hiểu chuyện", tính tình Chử Tú Trân cũng dịu đi, kỳ nghỉ hè lại không cần phải dậy sớm đi học, những ngày trôi qua vô cùng thoải mái.

Nếu không phải hệ thống còn ở đây, cô suýt đã quên mất bản thân là một pháo hôi sẽ tự sát ở cuối truyện.

Lâu - pháo hôi - Tiêu phân tâm nghe Mộ Đông Dương nói chuyện điện thoại, nghe ra ở đầu dây bên kia là chủ nhà của Mộ Đông Dương, người kia y hệt như kịch bản cuốn sách, yêu câu Mộ Đông Dương dọn đi càng sớm càng tốt.

Mộ Đông Dương tính cách bánh bao, cho dù là chủ nhà phá hợp đồng, cô vẫn không dám nổi giận với chủ nhà, còn gần như cầu xin người ta, hy vọng đối phương có thể cho mình thêm thời gian, ít nhất là đến khi cô ấy có thể tìm được một nơi ở mới, nếu không cô ấy không có chỗ nào để dừng chân cả.

(1) Tính cách Bao tử (Bánh bao): Loại tính cách mềm yếu, chỉ mong việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có gì, dễ dàng để người khác ức hϊếp, không dám lên tiếng, luôn rụt rè và sợ hãi.

Thái độ chủ nhà kiên quyết, mặc kệ Mộ Đông Dương xin xỏ thế nào cũng không thay đổi.

[Ký chủ đại nhân, đoạn cốt truyện này cô không thay đổi được đâu.] Hệ thống nói: [Nữ chính ngày thường đều đặn quay video đồ ăn. Ngoài chân máy cùng nồi, xoong, bếp, chảo hỗn tạp đủ thứ, còn có một thùng lớn dụng cụ làm bánh, một lò nướng nhỏ, hai cái đèn chụp studio chuyên dụng ở phòng trọ. Nhiều đồ như vậy, mẹ của nguyên chủ chắc chắn sẽ không cho cô ấy dọn đến.]

Lâu Tiêu đứng dậy, đi ra khỏi phòng, nhấn mạnh với hệ thống: "Không phải mẹ của nguyên chủ, là mẹ của ta."



Bên ngoài, Lâu Quốc Đống đang ngồi xổm ở ban công, tưới nước cho cây xương rồng Lâu Tiêu mua mấy ngày trước. Chử Tú Trân không ở nhà, đang ở siêu thị đối diện ---- nhà họ mở hai siêu thị nhỏ, một trong số đó ở ngay tiểu khu đối diện, cách một con đường.

Mấy ngày nay, Lâu Tiêu rất thích chạy đến siêu thị nhà mình, nhìn những kệ hàng rực rỡ muôn màu, có cảm giác hạnh phúc như ngồi trên khu vật liệu, không có một người nào bước ra từ mạt thế có thể cự tuyệt loại cảm giác này.

Lâu Tiêu thay giày, chạy ra khỏi nhà, mười phút sau, Chử Tú Trân xách theo Lâu Tiêu hùng hổ quay về, dọa Lâu Quốc Đống đang lau sàn bếp nhảy dựng: "Có chuyện gì vậy?"

Chử Tú Trân phớt lờ ông, trực tiếp xông vào phòng, tìm Mộ Đông Dương.

Lâu Tiêu giống như một chiếc loa nhỏ, kể cho Lâu Quốc Đống nghe chuyện Mộ Đông Dương bị chủ nhà bắt nạt.

Trong phòng truyền ra tiếng Chử Tú Trân mắng người, bà ra lệnh cho Mộ Đông Dương gọi điện cho chủ nhà, rồi giật lấy điện thoại, cứng rắn cãi nhau với chủ nhà, mắng đến mức muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe.

Cãi xong, Chử Tú Trân kéo Mộ Đông Dương ra cửa.

Bà gọi cho tất cả nhân viên nam của siêu thị đang nghỉ ngơi trên lầu đi xuống, rồi lái xe chở hàng đến căn nhà trọ mà Mộ Đông Dương thuê gần trường học.

Lâu Tiêu muốn đuổi theo xem kết quả không kịp, thứ nhất là vì xe không có đủ chỗ ngồi, thứ hai là hệ thống vừa cho cô một cú sốc điện khiến cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đợi ở siêu thị.

Chị gái thu ngân trong siêu thị là một cô gái rất hoạt bát, cô ấy nhìn Lâu Tiêu có vẻ không thoải mái, bảo Lâu Tiêu vào phòng giám sát ngồi.

Điều hòa phòng giám sát tốt hơn ở bên ngoài, Lâu Tiêu bò ra bàn, điện giật tinh thần hơn nửa giờ, hồi lâu sau mới kết thúc.

Lần giật này dữ dội hơn hôm trước rất nhiều, sau khi dừng lại, trí nhớ của Lâu Tiêu có chút hỗn loạn, suýt chút nữa không nhớ ra mình đang ở đâu.

Một giây xuất thần, chị gái thu ngân tranh thủ lúc vắng khách, chạy vào, miệng liên thanh "Ôi đờ mờ", nói với Lâu Tiêu: "Ban nãy, bên ngoài có một soái ca, siêu cấp đẹp trai!!!"

Lâu - không hứng thú với sắc đẹp - Tiêu: "...Ồ."

Chị gái thu ngân nắm lấy vai cô, lắc điên cuồng: "Chị không lừa em đâu. Thật sự là siêu cấp đẹp trai a a a a!!!"

Nói xong, chị gái thu ngân còn mở camera giám sát, chỉ chỉ Lâu Tiêu chứng minh mình không hề nói ngoa.

Một lúc sau, Lâu Tiêu đờ đẫn nhìn cái đầu xám khói mờ ảo trên màn hình.

Độ phân giải của camera bị hạn chế, chị gái thu ngân vô cùng tiếc nuối. Cô ấy đã cố gắng diễn tả cho Lâu Tiêu về độ đẹp trai của người kia. Đáng tiếc là, cô ấy tốt nghiệp sơ trung đã đi làm công, tính từ sử dụng vô cùng hữu hạn, kể nửa ngày trời vẫn chỉ một từ "đẹp trai."

"Okay, được rồi, em biết rồi, chị ra thanh toán đi, khách hàng chờ lâu." Lâu Tiêu đẩy chị gái thu ngân ra ngoài làm việc.

Chử Tú Trân rời đi khoảng một giờ, đến 5 rưỡi chiều, xe chở hàng của siêu thị quay về.

Chiếc xe lao thẳng về tiểu khu đối diện, thời điểm Lâu Tiêu chạy đến, xe đã dừng trước ở trước khu nhà, mấy nam nhân viên vừa đi ban nãy đang giúp Mộ Đông Dương chuyển đồ vào thang máy.

Đang tầm giờ cao điểm, thang máy có rất nhiều người sử dụng, phải mất ba chuyến để thu dọn xong.

Khi Lâu Tiêu về đến nhà, Mộ Đông Dương đang cố gắng nhét đồ đạc vào phòng mình để không chiếm dụng không gian phòng khách, kết quả ngoài ý muốn lại bị Chử Tú Trân mắng.

Lời nói của Chử Tú Trân vẫn sắc bén như cũ: "Cô có bệnh à? Bếp lò với lò nướng không đặt vào bếp, lại đi giấu trong phòng, sợ tôi tham lam chiếm đồ của cô à?"

Mộ Đông Dương bị nói, đỏ mặt, nhanh chóng dọn đồ vào bếp.

Lâu Quốc Đống và mấy nam nhân viên xắn tay giúp đỡ, Lâu Tiêu ăn không ngồi rồi, nhìn xem chốc lát, thấy nhàm chán, nên quay về phòng làm bài tập hè.

Trong khoảng thời gian này, hệ thống không rên một tiếng, cũng không biết là đã phát ngốc, hay đang nghĩ biện pháp đối phó, cũng có thể là đang hối hận, nhưng mà, Lâu Tiêu cũng mặc kệ, tập trung hoàn thành nửa đề thi.



Viết xong phần đọc hiểu, phía sau truyền đến tiếng gõ cửa.

Lâu Tiêu quay đầu, thấy Mộ Đông Dương đã thu dọn xong, mở cửa phòng cô, trên tay cầm một ly nước nho lạnh.

Ánh mắt Lâu Tiêu rơi vào ly nước ép, không dời đi: "Thu dọn xong rồi?"

"Ừ." Mộ Đông Dương đóng cửa lại, đi đến cạnh bàn ngồi xuống, đưa ly nước nho cho Lâu Tiêu: "Cơm tối giờ mới làm, dượng làm ly nước để em lót bụng."

Lâu Tiêu đặt bút xuống, hai tay nhận ly nước nho, uống một ngụm lớn, rồi hỏi:" Mẹ tôi không đánh nhau với chủ nhà đó chứ?"

Mộ Đông Dương lắc đầu: "Không có, dì mang nhiều người theo như vậy, chủ nhà sao dám động thủ."

Không chỉ không dám, còn bị dọa sợ tới mức gọi bảo an của tiểu khu tới.

Nhưng bảo an cũng không có biện pháp, bởi Chử Tú Trân nói, bà đến giúp chuyển nhà, chủ nhà vi phạm hợp đồng trước, phải bồi thường thì họ mới chịu rời đi. Chủ nhà cũng thừa nhận đã yêu cầu Mộ Đông Dương phải dọn đi trong vòng hai ngày, nhưng nói gì cũng không chịu bồi thường, chỉ hoàn trả một phần tiền thuê nhà.

Chử Tú Trân sắc bén, khéo mồm khéo miệng, nói đến nỗi bảo an không muốn giúp chủ nhà nữa, tùy ý để họ vây ở hành lang. Cuối cùng, chỉ có thể gọi cảnh sát tới giải quyết.

Dưới sự phối hợp của cảnh sát, Mộ Đông Dương đã được chủ nhà bồi thường, Chử Tú Trân thành công xẻo một miếng thịt trên người chủ nhà, cũng không dây dưa, trực tiếp cho nhân viên chuyển đồ của Mộ Đông Dương.

Toàn bộ quá trình có thể nói là gà bay chó sủa, nhưng không thể phủ nhận, với tư cách là người được hưởng lợi, Mộ Đông Dương rất hạnh phúc.

Sau khi kể cho Lâu Tiêu những gì đã xảy ra, cô ấy còn nói: "Giá mà chị cũng mạnh mẽ như dì thì tốt rồi."

Cô luôn tỏ ra lễ phép và hiểu chuyện, luôn khiêm tốn tự phụ, thà rằng mình nhịn một chút, cũng không dám gây phiền toái cho người khác. Mãi đến hôm nay, cô được trải nghiệm cảm giác thỏa mãn của việc "không nói đạo lý" và "ngang ngược", đã nhận ra chính mình từ trước tới nay luôn nghĩ đến người khác có bao nhiêu ngu ngốc và nực cười.

Đối xử với người thân và bạn bè, thậm chí là với người lạ, lịch sự và chu đáo chắc chắn là một loại tu dưỡng, nhưng đối với những kẻ không tôn trọng mình, thậm chí là thù địch, muốn hạ mình, nhã nhặn và chu đáo sẽ chỉ khiến bạn chết ngạt và tổn thương.

Vì vậy, cô muốn thay đổi.

Tuy rằng, một chốc một lát không thể thay đổi ngay ---- như vừa rồi, cô vô thức nhét mọi thức vào phòng mình, vì sợ chất đống khắp nơi trong nhà, mà quên mất là phòng mình không lớn, hơn nữa phòng bếp cũng không phải là không thể chứa đồ, không cần thiết phải ủy khuất bản thân như vậy.

Ít nhất hiện tại cô đã nhận ra được vấn đề và cũng tìm được biện pháp giải quyết.

Lâu Tiêu cầm cốc nước ép nho, mỉm cười, động viên cô: "Cố lên."

Vừa mới dứt lời, trong đầu cô truyền đến âm thanh máy móc một tiếng thút thít, rồi nức nở, như khóc như tố, không ngừng văng vẳng bên tai cô.

Tác giả có lời muốn nói:

"Phương thức giao tiếp sai lầm"

Lâu Tiêu: Mẹ chuyển hết đồ của chị họ về nhà đi.

Chử Tú Trân: Cô muốn tôi chuyển nó đi đâu? Đặt lên giường cô nhé?

"Phương thức giao tiếp đúng đắn"

Lâu Tiêu: Mẹ ơi, chủ nhà của chị họ vi phạm hợp đồng, bắt nạt chị ấy. Chị họ còn van xin chủ nhà.

Chử Tú Trân: Bị bắt nạt còn không biết đi nhờ người khác? Cô bị ngốc à! Chả lẽ nhà này không có chỗ cho cô ở? Tránh sang một bên! Đã dám vi phạm hợp đồng thì cứ xác định tiền mất tật mang với tôi!

- --

Edit & Beta: Mộc Chanh