Chương 4
Hai mươi phút sau, Lí Thi Mạn đi tới gần chỗ hẹn, đỗ xe lại, kiểm tra lại quần áo, xác định rõ là không có gì khác lạ rồi mới xuống xe đi về phía nhà hàng.
Đi tới phía trước, cô thấy có chiếc xe thể thao Porsche đang dừng lại ở ven đường. Cô còn đang nghĩ rằng chủ nhân của chiếc xe này đúng là không hiểu luật giao thông, bởi vì nơi này là chỗ không thể đỗ xe, kết quả lại thấy người lái chiếc xe ấy mở cửa bước ra. Cô đứng há hốc mồm ngay tại chỗ.
Hạ Nhĩ Bình? Tại sao lại gặp anh ta ở đây chứ?
Anh ta đang đi nhanh về phía cô, không là anh ta đặc biệt xuống xe chỉ để chào hỏi cô đấy chứ? Thấy anh ta đến gần, Lí Thi Mạn hô to, “Đứng lại, anh không đư ợc tiến lại đây, đừng quên tôi đã cảnh cáo trước, về sau hễ nhìn thấy tôi, anh phải cách xa mười mét……”
Cô còn chưa kịp nói xong, đã bị anh ta bước nhanh đến bắt lấy tay mình. “Hạ Nhĩ Bình, anh định làm gì? Mau buông ra!”
Hạ Nhĩ Bình sắc mặt rất khó coi. “Phía sau có kẻ lù lù bám theo, thế mà cô không hề phát hiện sao?”
Có kẻ bám theo cô? Lí Thi Mạn kinh ngạc quay lại nhìn, chỉ thấy có một gã đàn ông hẳn là kẻ đang theo dõi cô, vừa mới quay ngoắt đầu nhìn sang chỗ khác, ra vẻ đang đợi ai đó.
Thật sự có kẻ bám theo cô? “Hắn tại sao lại muốn bám theo tôi?” Cô không ngờ mình lại bị theo dõi, mà rốt cuộc đối phương bám theo từ khi nào, tại sao cô lại không hề phát hiện?
“Nếu tôi không đoán sai, hắn hẳn là thủ hạ của người đã bị cô đánh thương đêm đó–Hào ca.” Lí Thi Mạn còn tưởng rằng đêm đó bọn họ tìm không thấy mình rồi thôi, không ngờ tên Hào ca kia còn phái người lùng tìm cô. Nếu đã có kẻ theo dõi nàng như thế này, thì chứng tỏ Hào ca đã biết thân thế của cô rồi.
Tuy nhiên cái tên đi theo dõi kia vẫn chỉ bám theo ở xa chứ không tiến lại gần, thì rất có thể là hắn được Hào ca phái tới để nhằm vào Lí Thi Mạn, nhưng báo thù chỉ là phụ còn cái chính là muốn bắt cóc cô đem về!
Xem ra, anh không thể không giải quyết triệt để cái vấn đề này, dù sao chuyện này cũng liên quan đến an nguy của cô. Thật không ngờ, anh chỉ chạy ra ngoài mua mấy thứ, thế mà lại bắt gặp cô đang bị người ta theo dõi.
Anh không biết là việc mình và Lí Thi Mạn “gặp nhau” trong tình cảnh này, có thể được coi là duyên phận hay không. Lần trước là cả hai cùng bị truy đuổi, mà lần này xem ra hẳn cũng sẽ rất thú vị đây.
Trong khi Hạ Nhĩ Bình trên mặt đang có chút cười thích thú, thì Lí Thi Mạn đừng nói là cười không nổi, phải nói là sợ chết khϊếp mới đúng.
“Anh nói hắn là thủ hạ của Hào ca thật à?” Nỗi sợ giống như trong cái đêm bị một đám người đuổi theo kia lại nổi lên. “Tôi phải làm thế nào bây giờ?”
“Theo tôi lên xe.” Hạ Nhĩ Bình nắm tay cô, đi về chiếc xe thể thao đỗ ven đường của anh.
“Đi đâu?”
“Đi giải quyết cho triệt để chuyện ân oán giữa cô với Hào ca.”
Ngồi trên xe, Lí Thi Mạn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Anh muốn giải quyết thế nào?” Cô cảm thấy đôi tay nhỏ bé của mình đang run rẩy.
Thắt chặt dây an toàn, ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy ngay cặp mắt đen ấy, rồi cô chợt thấy anh nở nụ cười, một nụ cười rạng rỡ vừa bình tĩnh lại có nét ngạo nghễ tự tin, còn có chút gì đó giống như là dịu dàng, hơn nữa nhìn anh rất tuấn tú, làm cho cô nhất thời thấy choáng váng.
Hạ Nhĩ Bình đưa tay vuốt hai má cô, “Em yên tâm, anh sẽ không để cho có chuyện gì xảy ra với em.”
Tuy rằng không biết anh muốn dẫn mình đi đâu để giải quyết vấn đề, và làm thế nào để giải quyết, nhưng giờ phút này, lời anh nói, không hiểu sao lại làm cho cô có cảm giác an tâm, cảm thấy anh nói được thì nhất định sẽ làm được.
“Thì ra, cô đang sợ hãi như thế, thảo nào mà không hề đẩy ra?”
“Cái gì?” Lí Thi Mạn đầu tiên không hề có phản ứng, lát sau mới phát hiện tay anh vẫn đang vuốt vuốt hai má mình, thậm chí còn véo véo xoa xoa, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bất chợt đỏ lên, tức giận đẩy tay anh ra ngay lập tức. Mình vừa mới làm sao thế này? Tự nhiên còn cảm thấy anh ta thật tin cậy, hơn nữa rất tuấn tú nữa chứ!
“Cuối cùng cũng hồi phục được tinh thần.”
Anh ấy đang động viên tinh thần cô đấy ư? Lí Thi Mạn ngây ngốc nhìn anh.
“Ngồi cho vững nhá,” Hạ Nhĩ Bình qua kính chiếu hậu phát hiện có chiếc xe đuổi đến, hẳn là sẽ không chỉ có một chiếc thôi đâu. “Chúng ta bắt đầu đua xe.”
“Cái gì?”
Ầm ầm ầm! Ngay khi anh giẫm chân ga, chiếc Porsche thể thao màu đen giống như một con báo đen giữa đường phố, lao thẳng về phía trước.
Vừa nghe Hạ Nhĩ Bình nói muốn đua xe, Lí Thi Mạn còn tưởng rằng anh nói đùa, nhưng hiện tại, cô mới biết là nói thật. Hơn nữa cô cũng không thể không hoài nghi việc anh chính là một tay đua thứ thiệt, bởi anh có thể vô cùng nhanh gọn vượt lên hết các xe khác, hơn nữa chỗ nào rẽ chỗ nào ngoặt cũng đều rất thành thục lưu loát. Cô cũng biết lái xe, nhưng cũng biết rõ rằng cả đời này mình cũng không có khả năng lái xe với kỹ thuật siêu đẳng như anh được.
“Chúng ta sẽ đi đâu đây?”
“Rồi lát nữa sẽ biết.”
Xem ra cô bây giờ cũng chỉ có thể đi theo anh. Lí Thi Mạn vừa nhìn vào kính chiếu hậu, kinh ngạc hô lên: “Có hai chiếc xe con đang đi theo chúng ta.” Hạ Nhĩ Bình đã muốn đi thật nhanh, bọn họ lại có thể đuổi kịp?
“Cô vẫn nhìn thiếu một cái, là ba chiếc.”
“Ba chiếc?” Thật sự có tới ba chiếc xe đuổi theo bọn họ sao? Cô định xoay người lại xem cho rõ ràng, lại bị Hạ Nhĩ Bình ở một bên ngăn trở.
“Ngồi xuống, không cần nhìn đâu.”
“Nhưng ……”
“Chúng ta nhanh đến nơi đã.”
Nhanh đến? Lí Thi Mạn nhìn cái nơi mà bọn họ đang đi đến, hai bên đường cái đều là quán rượu cùng quán khách sạn, đường phố đặc biệt náo nhiệt, dường như chính là Bất Dạ Thành, sao Hạ Nhĩ Bình lại muốn đưa cô đến nơi này?
Cô chợt cảm thấy anh cho xe đi chậm lại, hơn nữa dường như là đang tìm kiếm một cái quán nào đó.
“Kỳ quái, tôi nhớ rõ là cái quán kia ở gần đây chứ.”
“Bọn họ đang đuổi theo.”
“Tìm được rồi.” Hạ Nhĩ Bình quẹo phải, lái xe hướng đến một khách sạn tên là Ngân Báo, dừng lại ngay trước sân khách sạn. Ba chiếc xe con từ phía sau đuổi đến, một trái một phải dừng lại bên xe anh, bao vây chiếc xe vào giữa.
“Vì sao lại tới nơi này?” Lí Thi Mạn thấy từ ba chiếc xe con kia có không ít người lục tục bước ra, toàn bộ hướng bọn họ mà đến.
“Nghe nói nơi này là Hổ Bang tổng bộ.” Kỳ thật tổng bộ là một toà nhà lớn ở sau khách sạn này, nhưng mặc kệ, dù sao ở nơi này cũng tìm được kẻ cần tìm.
“Hổ Bang tổng bộ?” Lí Thi Mạn trố mắt.“Chúng ta đây không phải là chui đầu vào lưới sao?”
Bang bang phanh! Bên ngoài có vài kẻ dùng sức đập cửa kính xe, làm cho cô hoảng sợ.
“Các ngươi mau xuống xe!”
Nghe được những người bên ngoài kêu gào, Lí Thi Mạn thấy khẩn trương không biết nên làm gì. Thế này thì bọn họ nhất định sẽ bị băm thành thịt vụn!
Hạ Nhĩ Bình cầm lấy tay trái của cô, đem kéo đến bên miệng, khẽ hôn xuống mu bàn tay ấy. “Đừng sợ, không có việc gì đâu.”
“Làm sao có thể không có việc gì. Nơi này là Hổ Bang tổng bộ, chứ không phải là trụ sở cảnh sát.” Lí Thi Mạn muốn thu ay về, nhưng lại bị anh cầm thật chặt.
“Em có nguyện ý trao cho anh một cái hôn không?”
“Cái gì?”
“Nếu lần này chúng ta có thể lại một lần nữa bình an thoát nạn, thì em có nguyện ý cho anh một cái hôn không?”
“Giờ là lúc nào rồi, anh lại còn muốn……”
“Anh bằng lòng bị bắt cùng với em như thế, em cũng phải bằng lòng cho anh một cái hôn chứ?”
Anh nắm tay lại thật chặt. Cô cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ đôi bàn tay to lớn của anh truyền sang, cả người giống như bị bỏng, cô vội khẩn trương rụt tay lại.
“Tôi biết rồi, nếu chúng ta bình an vô sự, tôi sẽ cho anh một cái hôn.”
“Không được quên lời em đã nói đâu đấy.” Hạ Nhĩ Bình đôi mắt dịu xuống, nở nụ cười.
Anh cười, làm cho cô cảm thấy liệu có phải mình đang bị anh đùa bỡn hay không? Bởi vì vẻ mặt anh rất tự tin, ngay cả nụ cười nhẹ kia cũng thật là quỷ dị. Nhưng đã bị vây ở đây như thế này, còn có biện pháp thoát nạn an toàn sao?
Nhìn thấy một chiếc xe hàng ngoại loại hiếm đang tiến vào, dừng lại ở cửa chính khách sạn, anh lại cười.
“Chúng ta xuống xe đi.”
Lí Thi Mạn cùng anh xuống xe, ngay lập tức đã bị mấy người của Hổ Bang bắt lấy. Phát hiện cô đang phát run, Hạ Nhĩ Bình liền kéo cô vào trong lòng.
Lúc này có hai người đàn ông bước xuống từ chiếc xe kia, đi phía trước là một người cao cũng chỉ bình thường, nhưng tuấn mỹ vô cùng, theo sau là một người cao lớn, mặt không có chút biểu cảm nào.
Hai đoàn người dừng trước cửa khách sạn để chào hỏi, bao gồm cả đám người vừa tóm lấy Hạ Nhĩ Bình và Lí Thi Mạn, mặc dù còn cách nhau một khoảng, nhưng bọn chúng vẫn lớn tiếng cung kính hô lên: “Thiếu gia! Trọng ca!”
Người đàn ông cao lớn cảnh giác nhìn bốn phía, ánh mắt đảo qua Hạ Nhĩ Bình, hai người bốn mắt giao nhau trong chốc lát, trên mặt hắn không có chút biểu tình gì, đi theo vị thiếu gia đằng trước vào khách sạn.
“Ê, lão Tam, ngươi thật sự thấy chết không cứu sao?”
Hạ Nhĩ Bình bất ngờ hô to, làm cho mọi người tất cả nhìn về phía anh, Lí Thi Mạn cũng ngẩng mặt nhìn, chỉ có mỗi người đàn ông cao lớn kia là không có phản ứng gì, nhưng vị thiếu gia tuấn mỹ đi đằng trước kia thì phát hiện ra Hạ Nhĩ Bình, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó đi tới.
Mấy người đang bắt giữ Hạ Nhĩ Bình và Lí Thi Mạn nhìn thấy thiếu gia vẻ mặt cười cười đi tới, như là có quen biết hai người, vội buông tay chạy sang một bên đứng.
Thiếu gia ôn nhã hướng Hạ Nhĩ Bình cười. “Hạ nhị ca, đã lâu không thấy.”
Hạ Tuấn Bình cũng cười. “Đã lâu không thấy, Bang Ngạn.”
Lí Thi Mạn ngồi ở một căn phòng xa hoa khí phái, là phòng khách, vậy thì bên kia cánh cửa kia hẳn là còn một căn phòng khác. Đây là tầng cao nhất của khách sạn, nên cô đoán đây chắc là phòng cao cấp nhất.
Cô nhìn thấy Hạ Nhĩ Bình cùng vị thiếu gia tuấn mỹ kia nói chuyện nhà của họ, cho tới tận bây giờ, cô vẫn còn kinh ngạc trong lòng.
Nghe mọi người nói rằng cậu con thứ ba nhà họ Hạ đi du học ở Mỹ về, rồi gia nhập xã hội đen, không ngờ tin đồn này lại là thật, vị Trọng ca vừa rồi chính là em trai của Hạ Nhĩ Bình–Hạ Trọng Bình.
“Hạ nhị ca, ngoại trừ một năm sau khi ở Mỹ về, thì hình như hai năm rồi chúng ta chưa gặp mặt nhau.”
“Đúng vậy.” Đừng nhìn Tề Bang Ngạn luôn cười có vẻ vô hại, tựa như một cậu bạn hàng xóm bình thường mà nhầm, hắn tuy nhỏ hơn Trọng Bình ba tuổi, nhưng cũng như Trọng Bình, trước kia cũng đều là thiếu niên thiên tài cả. “Ngươi và lão Tam có khoẻ không?”
“Bọn ta đều rất khỏe, cám ơn.” Tề Bang Ngạn tự mình rót rượu cho anh. “Đúng rồi, nghe nói Hạ đại ca bị đuổi ra khỏi cửa, chuyện này là thật sao? Lần trước ta thấy Trọng Bình đọc được chuyện đó trên báo, tuy rằng hắn cái gì cũng không nói, nhưng mà ta biết hắn vẫn thật sự lo lắng.”
“Những gì báo chí viết là thật, Tuấn Bình bị cha ta đuổi ra khỏi nhà.” Tình huống của Tuấn Bình kỳ thật có điểm giống với chuyện của Trọng Bình, ở chỗ đều là vì yêu một người mà ra đi, chỉ khác là, Trọng Bình là tự nguyện trốn nhà đi mà thôi.
Anh và Trọng Bình bằng tuổi nhau, học cùng một trường đại học, nhưng khác khoa, còn Bang Ngạn là đàn em của bọn họ. Ở trường có không ít học sinh người Hoa, bởi vậy họ thường xuyên tổ chức gặp mặt, mà lão Tam chính là quen biết Bang Ngạn từ đó. Sau có lần Bang Ngạn gặp chuyện rắc rối, mọi người mới biết được, thì ra vị thiếu niên đẹp trai tài giỏi này chính là con trai của một đại ca xã hội đen ở Đài Loan.
Từ đó về sau mọi người vô ý cố tình giữ khoảng cách với Bang Ngạn. Dù sao họ cũng đều là đang tha hương nơi nước Mỹ, ai cũng thầm nghĩ muốn học cho tốt, không muốn gặp chuyện không may. Nhưng lão Tam lại càng thân cận cùng Bang Ngạn, thậm chí đến lúc anh biết được, mới phát hiện ra họ có quan hệ vô cùng thân thiết với nhau.
Trở lại Đài Loan sau, lão Tam tự mình đi tìm cha để ngả bài, nói rằng hắn yêu đàn ông, hơn nữa đối phương còn là con trai của đại ca xã hội đen, nói xong hắn liền rời nhà ra ngoài sống. Anh từng được mẹ ba nhờ vả, tới nơi này tìm hắn. Vừa rồi nghe mọi người cung kính hô Trọng ca, xem ra tên này sống cũng không tồi.
Lúc này Hạ Trọng Bình mở cửa đi đến, thấy Hạ Nhĩ Bình mặt mày thảnh thơi cùng Tề Bang Ngạn ngồi uống rượu cùng nhau, hắn liếc mắt nhìn giận đến trắng mắt. Người này nghĩ rằng tới chỗ hắn là để nghỉ phép sao?
Nhưng thật ra Tề Bang Ngạn vừa thấy hắn tiến vào thì lập tức đứng dậy đi về phía hắn.
“Đã cùng A Hào nói chuyện?” (Beta: A Hào là cái tên Hào ca đó, bọn đàn em gọi là Hào ca, mấy soái ca này soái hơn hắn thì gọi hắn là A Hào thôi)
Nhìn lại hắn, Hạ Trọng Bình lộ ra nụ cười dịu dàng chả hợp với hình tượng bên ngoài chút nào. “Ngươi không cần lo lắng, đều xử lý tốt rồi.” Hổ Bang chia làm năm chi nhánh là Hồng, Hoàng, Lam, Hắc, Lục (Beta: đỏ, vàng, xanh lam, đen, xanh lục). Kẻ có xung đột với Nhĩ Bình là A Hào, kẻ đứng đầu chi nhánh Hồng.
Hạ Nhĩ Bình nhìn hai tên trước mắt. “Đều xử lý tốt rồi” không phải là đang nói với anh sao? Nhưng tại sao vừa vào cửa liền trừng mắt với anh, còn đối với Bang Ngạn thì lại cười dịu dàng đến như vậy. Xem ra hắn hoàn toàn không thay đổi, cũng giống như hồi còn ở Mỹ, đối với ai cũng đều tàn khốc, chỉ cười với một Bang Ngạn.
Tuy rằng người ta không phải nói với anh, nhưng tốt xấu gì sự tình cũng đã được giải quyết, anh liền mở miệng nói thanh, “Cảm tạ, có muốn uống một chén hay không?”
Sự tình được dàn xếp như thế nào, lão Tam cùng tên Hào ca kia đàm phán ra sao, anh sẽ không đi thắc mắc. Dù sao bọn họ có cách giải quyết của bọn họ, nếu lão Tam nói không có vấn đề gì thì mọi chuyện là không thành vấn đề.
Thấy Hạ Nhĩ Bình rót rượu, Hạ Trọng Bình bước qua, uống một hơi cạn sạch.
“Ly nữa nhé?” Anh hỏi.
“Bọn ta còn có người hẹn ở dưới lầu, phải đi rồi.” Nói là không cần, nhưng thấy anh rót nữa, Hạ Trọng Bình vẫn phóng khoáng lại uống hết.
“Ngươi không cần vì chuyện của Tuấn Bình mà lo lắng, ngươi cũng biết hắn xử lý rất khá.”
Hạ Trọng Bình đang đặt chén rượu lại bàn thì tay dừng lại, ngay lập tức lại xuất hiện bộ dạng tàn khốc bất cần đời. “Không ai hỏi ngươi chuyện này.”
Bước lên phía trước, Tề Bang Ngạn nói: “Hạ nhị ca, nếu đã đến đây rồi, hay tốt nhất là cứ ở đây chơi đùa đi. Phòng này đêm nay là thuộc về ngươi cùng cô bạn gái xinh đẹp đó.”
“Bạn gái” là chỉ cô sao? Cô đâu có phải! Lí Thi Mạn còn chưa kịp phản bác, em trai Hạ Nhĩ Bình cùng vị thiếu gia kia đã định rời khỏi phòng.
Hạ Trọng Bình và Tề Bang Ngạn đi rồi, Lí Thi Mạn mất hứng trừng mắt nhìn Hạ Nhĩ Bình.
Tiểu dã thú đang tức giận? “Cô trừng tôi, chính là đang dụ dỗ tôi hả?”
“Tôi chỉ đang trừng mắt với anh thôi.” Cô không khách khí nói lại.
“Tôi lại nghĩ là cô đang cảm kích việc tôi cứu cô lần nữa.”
“Hạ Nhĩ Bình, anh có em trai là người của Hổ Bang, mà anh cùng thiếu gia của bọn họ cũng có quen biết như vậy, thế tại sao đêm đó chúng ta bị bọn họ truy đuổi, anh lại không hề nhắc tới thân phận thật của mình hả?”
“Là vì tôi quên.”
“Quên?” Lí Thi Mạn nhe răng trợn mắt kêu. “Anh là đang cố ý đùa tôi sao?” Cô không phải ngu ngốc, chuyện như thế sao có thể quên được! Nghĩ đến việc mình đêm đó bị anh xoay như chong chóng, cô vô cùng tức giận.
Không biết vì sao mà khi biết mình bị anh đùa bỡn, cô cảm thấy rất khó chịu.
“Có lẽ chúng ta nên uống rượu giải hòa.”
“Không cần, tôi muốn đi về. Mà anh, cứ làm như thiếu gia xã hội đen kia nói đi, nếu đến đây rồi thì tốt nhất là cứ ở đó mà hưởng thụ sự thống khoái đi.” Khách sạn là nơi cho bọn đàn ông đến tìm hoan mua vui, mấy cô gái trẻ như cô không thích hợp đến nơi này.
Lí Thi Mạn cầm lấy túi xách, xoay người rời khỏi.
“Quay lại đi. Có thể đem cái cô còn thiếu của tôi trả lại cho tôi không?”
Cô dừng chân lại, xoay người hỏi “Tôi còn nợ anh cái gì?”
“Một cái hôn, em nợ tôi một cái hôn.”
“Cái gì!” Lí Thi Mạn cảm thấy anh đang cười rất thích thú. “Anh còn dám nhắc tới chuyện này, nếu tôi sớm biết rằng em trai anh là đại ca ở nơi này, làm sao tôi có thể đáp ứng anh chứ?”
Thảo nào lúc ấy cô cảm thấy hơi kỳ quái, bởi vì anh ta rất bình tĩnh, mà bản thân thì lại ngây ngốc bị anh ta lừa đáp ứng cái chuyện như thế, đều do không khí lúc đó rất nguy cấp.
“Nói thì phải làm được, chẳng lẽ cô định đổi ý?”
“Anh……”
“Mặc kệ lão Tam nhà tôi có phải người của Hổ Bang hay không, nhưng thật sự tôi lại cứu cô một lần, không phải sao?” Hạ Nhĩ Bình thâm sâu ngắm nghía, khıêυ khí©h cô, “Chẳng qua là một cái hôn thôi mà. Lí Thi Mạn, cô đang sợ cái gì? Chẳng lẽ sợ tôi ăn cô?”
Vẻ mặt của anh ta giống nhau như là đang nhạo báng cô là cái kẻ yếu đuối, điều này làm cho Lí Thi Mạn không thể chấp nhận.
“Tôi biết rồi, anh khỏi cần nói nữa.” Thì cứ làm như lời anh ta nói, chỉ là một cái hôn mà thôi, dù sao bọn họ cũng không phải là chưa từng hôn qua.
Hơn nữa, anh ta thật sự là lại cứu cô, tuy rằng lại bị anh đùa bỡn một lần, nhưng nếu không phải gặp anh ở trên đường gặp, thì căn bản là cô không biết mình bị theo dõi. Cô không muốn thiếu tên đại sắc lang này bất cứ món nợ ân tình nào.
Lí Thi Mạn quay lại, buông cái bao da, ngồi xuống bên cạnh anh.
Vừa rồi đã nói là không sao cả, nhưng chỉ có bản thân cô mới biết, giờ phút này tim cô đang đập nhanh tới mức nào. Lúc nãy còn đang rất tức giận, bây giờ lại chỉ cảm thấy rất hồi hộp. Bởi cô không biết hôn con trai thì làm như thế nào, trước giờ toàn là anh chủ động hôn mà.
Phát hiện người con gái bên cạnh một hồi lâu vẫn ngồi yên không hề động đậy, Hạ Nhĩ Bình nở nụ cười. “Sao nào? Cô muốn cứ như vậy cùng tôi đối mặt cả đêm? Chắc là đang chuẩn bị nổi giận cái gì sao?”
Quả là cảm giác đáng ghét! “Anh trước tiên phải nhắm mắt lại.” Anh ta cứ nhìn cô thế sẽ làm cô hồi hộp không thể hôn được.
“Sở thích của cô thật đặc biệt.” Trên mặt anh mang ý cười sâu sắc.
“Đừng nhiều lời, nhanh nhắm mắt lại.” Cô quyết định sẽ liều mình một cái, rồi sẽ lập tức bỏ chạy.
“Tôi biết rồi.” Hạ Nhĩ Bình nhắm hai mắt lại, rồi lập tức lại mở ra, làm cho Lí Thi Mạn hoảng sợ. “Tôi thấy như vậy được rồi, cô bây giờ nhắm mắt lại, để tôi hôn.”
“Cái gì…… a!” Thân hình cao lớn ấy đem cơ thể tinh tế ép vào sô pha, nụ hôn nóng rực lập tức hạ xuống, cướp đi lời nói của cô.
Vừa rồi anh chỉ là đùa đùa cô mà thôi, xem ra cô cực kỳ hồi hộp, hơn nữa vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc, đúng là rất đáng yêu. Kỳ thật, khi nhìn thấy cô ở trước cửa nhà hàng, anh đã muốn hôn cô, bởi cô đã hại anh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đúng vậy, anh quả thật đã rất căng thẳng, trán vẫn còn toát mồ hôi lạnh. Nếu đêm nay anh không bắt gặp cô, thì thật không thể tưởng tượng được cô bị thủ hạ của Hào ca bắt đi sẽ phải chịu hậu quả như thế nào.
Nghĩ đến việc cô thiếu chút nữa đã gặp thương tổn thật lớn, anh không khỏi càng ôm chặt cô hơn, quên mất lúc trước mình đã tự nhủ không được chạm vào cô. Giờ phút này, anh hung hăng thầm nghĩ muốn hôn cô để trấn an lòng đã bị cô dọa cho kinh hoảng, hoàn toàn không phát hiện bản thân càng lúc càng quan tâm đến người con gái đang ở trong lòng mình hơn.
Không giống những lần trước cố ý dùng đầu lưỡi quấn quýt trêu đùa, lần này anh gắt gao mυ"ŧ lấy môi cô, như thể muốn hấp thu hết từng chút ngọt ngào trong miệng cô. Giống như con thú hoang không thể thoả mãn được, anh cố ý đè lên cơ thể mềm mại ấy, nhẹ nhàng cọ khẽ……