Chương 33: Tôi gửi một thứ cho cô xem

Chu Hân Minh nhìn chằm chằm vào Lý Phù Sinh với đôi mắt xinh đẹp, ôm thái độ nửa tin nửa ngờ ngồi xuống lần nữa.

“Anh chắc chắn không nói đùa với tôi à?”

“Tôi gửi một thứ cho cô xem.”

Lý Phù Sinh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.

“Ting ting.”

Điện thoại của Chu Hân Minh kêu lên, cô ấy mở ra xem. Vậy mà lại là chứng cứ phạm tội của Phương Tiếu Thiên!

“Đây chỉ là một góc của núi băng thôi, trong tay tôi vẫn còn thứ ghê gớm hơn.” Lý Phù Sinh hờ hững nói.

“Anh lấy những thứ này ở đâu vậy?” Ánh mắt Chu Hân Minh dần dần trở nên thâm thúy, không thể che giấu được sự phấn khích trên mặt.

Nếu thông tin mà Lý Phù Sinh gửi cho cô ấy là thật thì cô ấy có thể đưa Phương Tiếu Thiên ra trước công lý và lập được thành tích to lớn.

Không kích động sao được. Lý Phù Sinh giả vờ sờ cổ họng một cái, nói: “Nói với cô lâu như vậy, miệng khô quá, tôi muốn uống chút rượu vang để làm ẩm họng.”

“Phục vụ, cho tôi một chai rượu vang ngon nhất.” Chu Hân Minh hét lên.

“Được!

Nhân viên phục vụ lập tức đưa một chai Lezun Red đã chuẩn bị sẵn từ lâu lên.

Thấy vậy, khóe miệng Chu Hân Minh lại giật giật, nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ hỏi: “Sao các người lại có chai rượu ngon như vậy?”

Nhân viên phục vụ thoáng liếc nhìn Lý Phù Sinh, mỉm cười nói: “Là vị này cố ý bảo chúng tôi chuẩn bị.”

Chu Hân Minh lập tức hiểu ra.

Có lẽ tên này đã bắt chẹt mình từ lâu.

Cô ấy lườm Lý Phù Sinh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt nhất là anh đừng có chơi tôi, nếu không cho dù anh có nuốt

vào bụng thì tôi cũng khiến anh nôn ra.”

“Hì hì.” Lý Phù Sinh cười gượng, thản nhiên mở chai rượu vang.

Một bữa ăn rất ngon miệng.

Còn Chu Hân Minh thì hoàn toàn không động đũa.

“Tôi ăn no rồi, cô đi thanh toán đi.”

Sau khi thanh toán xong, sắc mặt Chu Hân Minh hơi u ám.

Không phải cô ấy xót chỗ tiền này, chỉ là không thích làm người coi tiền như rác thôi.

“Đừng mặt ủ mày chau nữa, ông đây đang cho cô lợi lộc tốt nhất đấy, người không biết còn tưởng rằng ông đây làm chuyện vứt bỏ vợ con đấy.” Lý Phù Sinh nói rất hùng hổ.

“Anh!"