Tùng Cương thấy thật ngại nếu từ chối thỉnh cầu của Diệp Sơn, hơn nữa y cũng không muốn để Diệp Sơn cảm thấy y rõ ràng là chán ghét bốn người ở cùng một chỗ.
Diệp Sơn đại khái cũng thanh tỉnh lại sau cơn say rượu, nói “Chúng ta cũng nên trở về thôi, ngày mai còn phải đi làm “, sau đó liền đứng lên.
Tùng Cương hi vọng chuyện cắm trại dã ngoại chỉ là hưng khởi nhất thời, thế nhưng Diệp Sơn lại rất nghiêm túc, sớm tìm ra điểm đến, đồng thời hỏi cũng nhật trình của Tùng Cương.
“Ở đây bất cứ lúc nào cũng chật kín chỗ, vì thế căn bản là không thu xếp được. Thế nhưng may mắn là tôi có người quen tại khu kinh doanh cắm trại dã ngoại, có người hủy chỗ nên bọn họ liền liên lạc với tôi, vì thế tôi dự định đến đó. Thời gian là thứ bảy tới, Khoan Mạt và Chân Tử đều nói không thành vấn đề, Tùng Cương cậu thì sao?”
Nghe nàng nói đã đặt trước chỗ, Tùng Cương có chút lo lắng, thứ bảy tới y không có việc gì, thế nhưng y chính là không muốn đi. Bởi vì y không muốn gặp Khoan Mạt. Thế nhưng y còn chưa nói ra được vì không muốn Diệp Sơn phải hủy bỏ chuyến đi vất vả mới sắp xếp được. Nói đi nói lại, lúc đó không tại ngay quán rượu từ chối thì chính mình cũng có trách nhiệm.
Cuối cùng Tùng Cương vẫn trả lời có thể đi, nhưng trong nháy mắt vừa nói ra y liền hối hận đến mức muốn chết. Không muốn đi, không muốn đi, y không muốn thấy dáng vẻ của Diệp Sơn cùng Khoan Mạt.
Tùng Cương không ngừng một lần lại một lần mong muốn từ chối, thế nhưng thấy Diệp Sơn cao hứng bừng bừng thì lại nói không ra lời. Chuyện này gây ra áp lực rất lớn, làm cho y gần đây chỉ cần thấy bóng dáng Diệp Sơn là dạ dày lại bắt đầu đau nhức.
Y cũng định để đến ngày đó nói rằng bị ốm không thể đi, thế nhưng người lái xe là y, nếu như y không đi thì ba người kia cũng không thể đi được, thế chỉ cũng chỉ gây thêm phiền phức cho mọi người.
Trước khi đi cắm trại một ngày, Tùng Cương ngây người trước điện thoại suốt ba tiếng, muốn cự tuyệt cũng chỉ có lúc này, thế nhưng thời gian cứ như vậy từng chút từng chút trôi qua.
Sự do dự của y thủy chung xoay quanh như vòng tròn. Nếu như thực sự chán ghét, chán ghét đến muốn chết mà nói, y nhất định sẽ gọi điện thoại đi? Thế nhưng Tùng Cương rốt cục chú ý tới, trái lại với không muốn gặp mặt, chính y vô cùng rõ ràng, nếu như không phải như vậy y căn bản không có cơ hội cùng Khoan Mạt gặp mặt. Không muốn gặp, tuy rằng là thật tâm không muốn gặp, thế nhưng nhiều ít lại có một chút muốn gặp. Loại mâu thuẫn này tồn tại trong lòng y, làm chính y cũng không hiểu rõ mong muốn của chính mình.
Tùng Cương bỗng nhiên nghĩ đến Khoan Mạt thấy thế nào khi chờ đợi tình huống này ni? Hắn không chán ghét sao? Vẫn là nói vì bằng hữu của người yêu, vì thế quyết định nhận lời đi?
Tùng Cương mong muốn xác nhận suy nghĩ thực tâm Khoan Mạt, vì vậy cầm lấy di động. Lúc đang định gọi điện, y lại tự hỏi chính mình, xác nhân suy nghĩ thật sự của hắn xong, chính mình có thể làm như thế nào? Vì vậy Tùng Cương dừng lại.
Nếu như Khoan Mạt nói không muốn đi cắm trại dã ngoại mà nói, chính mình có thể không đi, này có thể trở thành y từ chối cơ hội của Khoan Mạt.
Vì vậy Tùng Cương vẫn là gọi điện cho hắn. Tùng Cương cắn chặt môi nhắm chặt mắt lại. Tiếng chuông vang lên bảy lần thì nhấc máy. Tim Tùng Cương đập đến lợi hại, thế nhưng, theo điện thoại truyền đến tiếng “Uy”, cũng không phải là của Khoan Mạt.
“Cái này, Khoan Mạt?”
“Xin hỏi là vị nào vậy?” Là thanh âm của nữ nhân.
“Xin lỗi, tôi gọi nhầm số.”
Đang lúc Tùng Cương muốn cúp máy, “Uy uy, là Tùng Cương sao?” Đối phương nói tên y. Chất giọng quen thuộc này là … Diệp Sơn.
“Khoan Mạt hiện tại không có cách nào nghe máy, cậu có chuyện gì không?”
Bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới gặp loại tình huống này, Tùng Cương trở nên mơ hồ “Ah, cái này…”.
“Cũng không phải chuyện gì đặc biệt. Ngày mai, đúng rồi, ngày mai chúng ta không phải muốn nướng thịt ở bên ngoài sao? Tôi là muốn hỏi không biết các cậu đã chuẩn bị tốt than hay gì đó chưa. Tôi gọi điện cho Diệp Sơn hỏi, thế nhưng không liên lạc được.”
Tùng Cương hoảng loạn tìm kiếm lý do cho việc chính mình gọi điện.
“Xin lỗi, tôi chưa nói cho cậu sao? Những thứ khác đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Ah, như vậy ah.”
Tùng Cương cũng không còn cái gì khác để nói. Lúc này theo điện thoại truyền đến từ xa xa
Một thanh âm, “Ai gọi vậy?”
“Thấy điện thoại anh kêu, vì vậy em liền tự ý nghe máy. Là Tùng Cương gọi tới, hắn hỏi chúng ta đã chuẩn bị tốt đồ để nướng thịt ngày mai chưa.”
Trong lúc hướng Khoan Mạt giải thích, Diệp Sơn hỏi, “Tùng Cương, cậu còn có chuyện gì không?”
“Không.”
“Thế ah? Như vậy ngày mai gặp.”
Nghe được Diệp Sơn nói như vậy, Tùng Cương cũng chỉ có thể cúp máy. Thời gian trên điện thoại đã là 11 giờ đêm, Tùng Cương cảm thấy Diệp Sơn hẳn là là tiếp theo phải trở về nhà. Thế nhưng cũng không thể loại trừ khả năng cô ấy ở lại đó. Cuối cùng Tùng Cương vẫn là quyết định từ bỏ việc tự hỏi, bởi vì dù nghĩ nhiều cũng không có dụng.
Trải qua một đêm dài khó ngủ, vừa không thể xác nhận chân ý của Khoan Mạt, cũng không thể cự tuyệt tình huống cắm trại dã ngoại, Tùng Cương nghênh đón buổi sáng sớm. Tới thời gian xuất phát, Tùng Cương không thể làm gì khác ngoài mở xe đi ra. Bên ngoài bầu trời sáng sủa đến làm cho người ta chán ghét.
Tùng Cương đi tới nhà ga, đầu tiên liền thấy hai người đứng sóng vai. Mặc dù Đằng Bôn cũng ở đó, thế nhưng ngay từ đầu đập vào mắt y là hình ảnh hai người kia. Thấy được Diệp Sơn cười nói từ sáng sớm, ý niệm đầu tiên trong đầu Tùng Cương là ngày hôm qua nàng sẽ không phải cùng với Khoan Mạt lên giường đi? Suy nghĩ hạ lưu của chính mình làm Tùng Cương nhịn không được cảm thấy ghê tởm.
Trong lòng tràn đầy khó chịu, ghen tỵ chờ những tình cảm phức tạp kia lui xuống, Tùng Cương khởi động xe. Diệp Sơn tựa hồ vô cùng vui vẻ nói một chút cái gì đó. Tùng Cương cũng không để ý đến hai người phía sau, tận lực chủ động tìm chủ đề nói chuyện với Đằng Bôn. Đại khái là không giống như trước khẩn trương đi? Nữ hài tử hay xấu hổ này cùng với y nói chuyện cũng tương đối thuận lợi.
Bên trong xe tràn ngập bầu không khí hòa hợp, rõ ràng hận không thể lập trở về, thế nhưng trái lại vẫn có thể cười cười nói chuyện với nhau, Tùng Cương đối với chính mình như vậy cũng cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị.
Qua hai tiếng đồng hồ bọn họ đến cắm trại dã ngoại. Sau đó nam nữ phân biệt vào hai gian phòng. Phòng bố trí cực kỳ mộc mạc, ở giữa đặt một chiếc bàn được chế tác thủ công, hai bên tường thì chia ra để giường nằm bằng gỗ. Tùng Cương đem hành lý đặt ở chiếc giường bên phải, đem chìa khóa gian phòng đưa cho Khoan Mạt đang đứng bên cạnh bàn.
“Tôi đi ra bên ngoài trước một lát.”
Tùng Cương cảm thấy hai người đơn độc ở chung mà nói Khoan Mạt cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, vì thế cố ý muốn tách ra. Thế nhưng Khoan Mạt trái lại kéo y lại.
“Tôi còn nghĩ đến cậu ngày hôm nay sẽ không tới.”
Coi như Tùng Cương thực sự nghĩ như vậy qua, thế nhưng từ trong miệng Khoan Mạt nghe được vẫn là có chút ngoài ý muốn.
“Vì sao?”
Trầm mặc một lúc, nam nhân ấp a ấp úng nói: “Chính là cảm thấy như thế “. Tùng Cương thở dài.
“Ta là muốn từ chối, thế nhưng Diệp Sơn đem kế hoạch đều đã chuẩn bị hết rồi, tôi là hi vọng hai người cùng nhau, mà không phải bốn người đi chơi, thế nhưng Đằng Bôn đối với tôi hình như còn có mâu thuẫn.”
Khoan Mạt hình như muốn nói gì đó, vì thế Tùng Cương đợi hắn mở miệng, thế nhưng cuối cùng Khoan Mạt vẫn là không nói được một lời, ở giữa hai người trở nên trầm mặc.
“Cậu thật thích Đằng Bôn sao?”
Đột nhiên gặp phải loại đường đột này, khiến y toàn thân cứng ngắc, Tùng Cương nuốt nuốt nước miếng.
“Hoàn hảo ah, cô ấy tương đối khả ái.”
“Cậu nói đúng, nói rất đúng.”
Khoan Mạt hẳn là không còn nghi vấn gì nữa, Tùng Cương hướng ra bên ngoài cửa, cũng không quay đầu lại nói: “Có lẽ cậu không muốn cùng với tôi ở chung, thế nhưng chỉ có ngày hôm nay mà thôi, cậu liền nhẫn nại một chút đi.”
Sau khi nói xong,Tùng Cương liền đi ra ngoài. Trong nháy mắt chỉ còn lại một mình y, ngón tay Tùng Cương liền trở nên vô cùng run rẩy. Tim đập rất nhanh, giống như có cái gì đó muốn từ ngực y phun lên, làm cho y có một loại xung động muốn khóc. Nếu như đứng đó bất động, cảm giác sẽ càng thêm lo lắng những chuyện dư thừa, vì thế Tùng Cương bắt đầu đi đến chỗ xe để trong sân để lấy đồ dùng nấu nướng.
Qua chừng mười phút, Diệp Sơn cùng Đằng Bôn cũng đi ra. Ba người đứng dưới bóng cây hàn huyên một trận, thế nhưng qua nửa ngày vẫn không thấy Khoan Mạt đi ra, Diệp Sơn thực sự chờ không xong liền đảm nhiệm nhiệm vụ chạy tới gọi hắn, kết quả lúc đi ra Diệp Sơn lộ ra biểu tình không có cách nào, nói với Tùng Cương bọn họ là Khoan Mạt thì ra đang ngủ, mà nam nhân đầu tóc toán loạn loạn đi theo Diệp Sơn, nhìn Tùng Cương đã mang tốt các dụng cụ ra, gãi đầu nói tiếng “Thật ngại.”.
Bốn người đến đông đủ sau liền bắt đầu thảo luận nên đi nơi nào, Diệp Sơn muốn đi tản bộ trong rừng, mà Tùng Cương đối với câu cá không có hứng thú, thế nhưng trái lại luôn miệng nói chính mình muốn đi câu cá thử một chút, vì vậy thành công cùng với hai người Diệp Sơn muốn đi dạo trong núi tách ra hành động.
Câu cá không có ý nghĩa gì, thế nhưng Tùng Cương cảm thấy nếu như chính mình lộ ra vẻ mặt vô vị mà nói, thì có điểm thật có lỗi với Đằng Bôn đến bồi mình, vì thế vẫn là nỗ lực lên tinh thần để tạo bầu không khí.
Đằng Bôn vẫn là trước sau như một thành thật, Tùng Cương thật vất vả mới câu được một con cá, đang tính nướng thế nào để đốt cháy thời gian, Đằng Bôn nhìn cá bơi qua bơi lại trong thùng nước nói một câu, “Cuối cùng vẫn là thả lại trong sông đi?”, điều này làm Tùng Cương không nói ra lời muốn ăn nó, vì vậy cuống quít trả lời một câu không sai.
Tuy rằng nhút nhát, thế nhưng tính cách cô bé xác thực rất tốt. Tùng Cương nhìn ra được nàng sở dĩ nói muốn đem cá kia thả lại, cũng không phải vì trước mặt nam nhân tỏ ra đáng yêu, y vừa nghĩ chính mình nếu có thể thích nữ hài này thì tốt rồi, vừa nghĩ không biết hiện tại Khoan Mạt đang ở chỗ gì.
Ngồi trong bóng cây bờ sông câu cá làm người ta có cảm giác vô cùng mát mẻ. Tùng Cương chú ý tới trên tóc Đằng Bôn hình như có lá rụng gì đó, vì vậy theo bản năng vươn tay ra định giúp nàng lấy xuống, thế nhưng trong nháy mắt Tùng Cương chạm phải tóc, Đằng Bôn kịch liệt run rẩy, Tùng Cương cuống quít thu hồi tay phải.
“Xin lỗi đã dọa sợ em, bởi vì trên tóc em có cái gì đó…
Nghe được câu xin lỗi, Đằng Bôn dùng hai tay che miệng lại lắc lắc đầu.
“Em sợ anh sao?”
Đằng Bộn không phủ nhận, cúi thấp đầu.
“Đây đã là lần thứ ba chúng ta gặp mặt, anh cảm thấy chúng ta cũng có thể hai người đơn độc gặp mặt đi?”
Đằng Bôn không trả lời.
“Em hẳn là biết chúng ta không có khả năng vĩnh viễn bốn người cùng một chỗ đi?”