Mặc dù phía sau xe dư sức cho ba người ngồi, nhưng bọn họ vẫn là ngồi dựa sát vào nhau. Khoan Mạt thấy trước hết vẫn là nên đưa y về nhà, lúc nói địa chỉ cho hắn, Tùng Cương lập tức cảm thấy hỏng bét, chỉ bởi vì tình huống này bình thường cũng không thể đem người khác đuổi về, mà không phải nên nói câu “Anh có muốn lên uống chén trà không?” cái gì sao? Nhưng ở trong phòng y còn để âu phục và túi công văn, lối vào còn để giày da. Y bây giờ cũng không cách nào đưa hắn vào căn phòng vừa nhìn đã biết là của nam nhân.
Khoan Mạt như một đại cẩu như vậy ôn thuận chờ đợi Tùng Cương nói tiếp.
(Hôm nay rất cảm ơn anh, thật vô cùng xin lỗi.)
Tùng Cương trên tay hắn viết thế, Khoan Mạt liền gõ nhẹ vào đầu y.
“Chuyện như vậy em không cần để trong lòng.”
Hắn ôn nhu mỉm cười. Tùng Cương nhìn không khỏi có chút mê muội. Nếu như mình là nữ nhân mà nói, nhất định sẽ mời người này vào nhà đi? Sau đó, y nhất định cũng muốn cùng người đàn ông này ân ái đi?
“Anh rất muốn nhìn thấy phòng em.” Khi hai người ngưng mắt nhìn nhau, Khoan Mạt đột nhiên nói vậy.
(Hôm này phòng không được gọn gàng cho lắm, thật xin lỗi.)
“Nhìn một chút cũng có thể mà.”
(Rất xin lỗi.)
Tùng Cương thủy chung không chịu đáp ứng, Khoan Mạt cũng không tiếp tục kiên trì. Ngược lại, hắn ôm chặt lấy Tùng Cương, khẽ hôn lên môi y. Dù đã hôn xong, hai người vẫn là như vậy ôm chặt nhau, Khoan Mạt ôn nhu vuốt ve lòng bàn tay y khiến Tùng Cương vô cùng thoải mái.
“Lúc trở về nhà …..” Nam nhân nhẹ giọng nói “Người trong nhà hỏi anh có phải hay không cũng đến lúc nên kết hôn, tuy rằng mọi năm họ luôn hỏi như vậy, chẳng qua chỉ năm nay anh trả lời họ rằng mình đã có người yêu mến, thậm chí còn muốn cùng đối phương kết hôn.”
Tùng Cương khẽ run rẩy.
“Anh rất tự hào nói với mọi người, nàng là người xinh đẹp cả bề ngoại lẫn tính cách.”
Thoạt nhìn có thể nói là nụ cười thiên chân vô tà, càng làm Tùng Cương cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Bởi vì anh chính là nghiêm túc như vậy.”
Tùng Cương đối với nam nhân thủy chung ôm chặt mình không chịu buông khẽ nói “Em mệt …..” rồi rời đi. Vừa bước vào phòng, Tùng Cương chỉ mờ mịt ngồi nguyên tại chỗ. Khoan Mạt đã ba mươi tư, đã không còn tuổi ôm tâm tình đùa giỡn gặp gỡ nữ nhân, nếu như đã gặp gỡ mà nhắc đến chuyện kết hôn cũng là vô cùng bình thường.
Cho dù Khoan Mạt mong muốn cùng y kết hôn, kia dù sao cũng là việc không có khả năng. Tùng Cương yêu Khoan Mạt, cùng hắn hôn nhau, đối với ân ái …., cũng không phải là không có hứng thú. Thế nhưng muốn kết hôn vẫn là không thể nào, nếu không thể kết hôn, nếu hy vọng của Khoan Mạt chính là một gia đình bình thường mà nói, bọn họ chia tay lúc này có lẽ là tốt hơn đi?
Tùng Cương yêu Khoan Mạt, cùng hắn một chỗ rất vui vẻ. Tim đập nhanh, cũng cảm giác vô cùng ấm áp. Cho dù hắn tương đối vô dụng, cho dù hắn có chút hèn yếu, trong công việc cũng không tạo được thành tựu, nhưng vậy cũng không quan hệ. Đối phương yêu y, y cũng yêu hắn, vậy tại sao nhất định phải chia tay?
Điện thoại báo tin nhắn đến. Mặc dù là thanh âm rất quen thuộc, Tùng Cương vẫn không tự chủ được cảm giác run rẩy.
(Chân em không sao chứ?)
Giọng điệu chăm sóc của hắn làm ngực Tùng Cương một trận đau đớn.
(Về chuyện vừa rồi, anh không phải nói đùa. Anh hy vọng em biết được anh đối với em là thật tâm.)
Đơn giản như một cú trí mạng.
(Anh yêu em, mặc dù anh cũng không biết đây là lần thứ mấy anh nói vậy.)
Tùng Cương mờ mịt nhìn câu (Anh yêu em)
“Nếu như anh biết tôi là nam nhân, liệu còn có thể nói anh yêu em sao?”
Đương nhiên, vấn đề hiện tại Tùng Cương vẫn là không có khả năng trả lời được.
Tùng Cương bắt đầu từ thứ năm cảm thấy không đúng. Mỗi ngày làm xong việc y nhất định sẽ nhận được tin nhắn, nhưng hôm nay đã qua mười hai giờ vẫn không thấy. Tùng Cương cho rằng Khoan Mạt công tác quá bận rộn, vì thế cũng không chú ý đến. Thế nhưng ngày thứ hai là thứ sáu, cả thứ bảy cũng giống như vậy, đừng bảo là điện thoại, ngay cả là tin nhắn cũng không có.
Trước đây khi vừa đến cuối tuần, Khoan Mạt nhất định sẽ hỏi y có dự định gì không. Sau đó rủ y đến nơi nào đó đi dạo, hoặc cùng nhau đi ăn và vân vân. Bởi vì biết Khoan Mạt sẽ nói như vậy, vì thế Tùng Cương tận lực cuối tuần không an bài việc gì. Cho dù đã bởi vì công việc mà có chút mệt nhọc, y vẫn cố hết sức ra ngoài.
Mà Khoan Mạt cũng không liên lạc gì với y, đây là lần đầu tiên từ khi bọn họ bắt đầu gặp gỡ tới nay. Tùng Cương cảm thấy vô cùng bất an, vì thế chủ động gửi tin nói (Anh bận việc sao?) nhưng qua mấy giờ sau liên lạc gì cũng không thấy, khiến Tùng Cương không khỏi càng cảm thấy lo lắng. Bởi vì không cách nào tưởng tượng Khoan Mạt sẽ không đọc tin nhắn của y, vì thế trong đầu Tùng Cương đầy dự cảm bất lành. Hắn sẽ không phải bị thương cái gì mà không thể động đậy đi?
Đến buổi tối, Tùng Cương rời nhà sau khi cẩn thận trang điểm. Ngoài trời tuyết rơi, vô cùng rét lạnh. Mỗi lần cùng Khoan Mạt gặp mặt y nhất định sẽ mặc váy, vì thế cho dù chân đi bộ lạnh đến mức muốn chết, y vẫn là nhẫn nại chịu đựng.
Bọn họ cuối tháng mười hai bắt đầu gặp gỡ, bây giờ đã là cuối tháng hai, thế là đã được hai tháng. Cuối cùng y vẫn không thể nào nói cho đối phương biết mình là nam nhân, cứ như vậy duy trì kéo dài việc gặp gỡ.
Tùng Cương vẫn nghĩ đến lúc nào thì nói, phải nói như thế nào. Nhưng luôn là không hạ được quyết tâm, không tìm được cơ hội thích hợp. Trong lúc cứ kéo dài gặp mặt như vậy, khoảng cách hai người đã càng ngày càng rút ngắn đi.
Tùng Cương đã biết rõ ràng hương vị của Khoan Mạt, biết hắn như thế nào thì hôn y, biết hắn sẽ dùng phương thức gì để vuốt ve lưng mình. Y cũng biết Khoan Mạt là con thứ ba trong gia đình, phía trên có hai anh trai đã kết hôn, y còn biết người trong gia đình hắn từ trước luôn bảo hắn làm việc mài mài thặng thặng (chậm chạp, hay do dự, lưỡng lự).
Khoan Mạt cái gì hứng thú cũng không có, vô luận là điện ảnh, âm nhạc hay thể dục đều không thích. Cho nên khi hắn vẻ mặt nghiêm túc nói bây giờ cảm thấy hứng thú nhất là lúc nói chuyện với Giang Đằng tiểu thư, Tùng Cương cũng không cảm thấy kì quái. Cũng bởi vì như thế, thỉnh thoảng Tùng Cương cảm thấy Khoan Mạt khả ái vô cùng. Bởi vì y biết Khoan Mạt chỉ như vậy với chính y.
Y xuống trạm xe gần căn hộ Khoan Mạt, đi tới. Ở trong xe điện y lại gửi tin một lần nữa, nhưng vẫn là không có hồi âm. Y đứng ở trước cửa căn phòng, nghe được tiếng ti vi từ bên trong truyền ra, cho dù nghe thấy tiếng ti vi, cũng không thể khẳng định là Khoan Mạt đang ở bên trong, nếu hắn đi những nơi gần đây, cũng sẽ cố ý không tắt ti vi.
Tùng Cương nhấn chuông cửa, từ bên trong truyền đến tiếng bước chân.
“Uy? ………”
Cửa phòng mở ra. Đứng ở đó chính là Khoan Mạt không có gì thương thế, sắc mặt cũng không khó coi, thoạt nhìn với lúc bình thường cũng không có gì khác biệt. Nam nhân nhìn thấy khuôn mặt Tùng Cương, nháy mắt vẻ mặt liền trở nên méo mó. Nếu như là bình thường, hắn sẽ cười híp mắt hỏi (Có chuyện gì không?), nhưng phản ứng lần này lại không phải như vậy.
(Bởi vì em gửi tin cho anh cũng không thấy hồi âm.)
Tùng Cương viết như vậy: “Ah, ừm …. Anh gần đây tương đối bận rộn, thật xin lỗi.”
Khẩu khí hàm hồ như đang tìm cớ.
(Em còn tưởng là anh bị thương hay ngã bệnh, vì thế có chút lo lắng.)
“Thật vô cùng xin lỗi.” Khoan Mạt cúi đầu.
(Anh thoạt nhìn tinh thần rất tốt.)
Cho dù đưa hắn nhìn, Khoan Mạt vẫn không ngẩng đầu lên. Bên ngoài phòng rất lạnh, Tùng Cương nhìn Khoan Mạt cúi thấp đầu, trong lòng thầm nghĩ hắn thế nào lại không mời y vào phòng.
“Mặc dù rất xin lỗi vì để em phải đến đây một chuyến, nhưng có thể mời em hãy quay về không?”
Tùng Cương thất kinh.
“Thật xin lỗi.”
Không những không để y vào phòng, còn để cho y cứ như vậy mạo hiểm trở về trong khí trời rét lạnh, Tùng Cương thật vô pháp tin đây là lời do Khoan Mạt nói ra.
“Thật rất xin lỗi.”
Chưa kịp nghe câu trả lời của Tùng Cương thì cửa phòng đã cường ngạnh bị đóng lại. Y mịt mờ đứng sững trước cửa phòng. Từ trước đến nay y không phải một lần đến căn hộ của Khoan Mạt, đều là hắn tiễn y đến tận trạm xe, nhưng lần này thì ngay cả việc như vậy cũng không có.
Tùng Cương thập phần tức giận, bởi vì quá sức tức giận, y thậm chí không cảm giác được khí trời hàn lãnh. Y còn tắt luôn nguồn điện thoại, bởi vì dù Khoan Mạt có gửi tin nhắn tới để xin lỗi, y cũng không có ý định trả lời. Thế nhưng, cho dù đã trở lại căn hộ, y một tin nhắn cũng không nhận được. Đừng nói xin lỗi, hắn thậm chí ngay cả lời cám ơn đã tới thăm cũng không nói.
Tùng Cương hết sức bất an. Bởi vì y không biết sự thay đổi thái độ sau đó có ý nghĩa gì. Lần gặp mặt vừa rồi còn hết sức bình thường, Khoan Mạt vẫn hôn y giống như trước, giống như bình thường nói anh yêu em.
Nghĩ tới nghĩ lui, đến lúc cho ra được kết luận, sắc mặt Tùng Cương bỗng trở nên tái nhợt.
“Liệu có phải hắn đã phát hiện ra mình là nam nhân?”
Nếu là như vậy, hắn đột nhiên không gửi mail tới nữa cũng không có gì là kì quái. Khoan Mạt tức giận, vì thế cắt đứt liên lạc với y. Nhưng là, tại sao lại bị lộ đây? Y cũng chưa từng làm gì để bị phát hiện.
Mặc dù bọn họ đã hôn nhau, cũng từng không chỉ một lần ôm, nhưng cho tới bây giờ y cũng không để Khoan Mạt chạm qua ngực mình. Ở việc chăm sóc da, đặc biệt là khuôn mặt y cũng hao tốn vô số tâm huyết. Y bình thường luôn mặc áo cao cổ, hoặc là mang dây chuyền, đã rất cẩn thận để đối phương không nhìn thấy hầu kết của mình.
Thế nhưng, Khoan Mạt vẫn là biết được. Có lẽ bởi vì thời gian gặp mặt dài, y bất tri bất giác ở điểm nào đó đã không chú ý đi? Khoan Mạt chán ghét mình, chỉ là nghĩ tới đây, trước mắt Tùng Cương đã là một mảnh đen kịt. Y thậm chí quên phải tẩy trang và thay quần áo, cứ như vậy ngơ ngác ngồi trong phòng. Sớm biết như vậy, trước khi bị lộ liền đem Giang Đằng Diệp Tử biến mất khỏi thế giới này. Dù tốn bao nhiêu thời gian cũng không sao cả, cần phải lấy thân phận nam nhân để cùng bắt chuyện với Khoan Mạt. Thế nhưng …… hiện tại đã quen với quan hệ thân cận như vậy, liệu có thể một lần nữa bắt đầu lại? Y đã có thói quen với việc Khoan Mạt nói anh yêu em, có thói quen đương nhiên cùng hắn hôn nhau, ôm hắn. Bởi vì công tác nghiệp vụ của một tuần mệt mỏi đến muôn chết, cuối tuần là lúc thích hợp nhất để nghỉ ngơi, nhưng chỉ cần Khoan Mạt mở lời, y vẫn sẽ đi ra ngoài. Mặc dù ở bên ngoài chơi rất vui vẻ, nhưng y đồng thời cũng thích ở trong nhà. Trước kia Tùng Cương từng nói đùa là thích ngồi trên đầu gối Khoan Mạt, kết quả hắn vô cùng cao hứng. Vì vậy sau này mỗi lần muốn thấy dáng vẻ cao hứng của Khoan Mạt, y sẽ cố y ngồi trên đầu gối hắn. Hai người hôn nhau, ôm chặt, bởi vì quá thoải mái mà ngủ quên là tình huống không chỉ xảy ra một lần hai lần. Vì thế khi ở trong ngực hắn cũng có thể an tâm ngủ, bởi vì Tùng Cương tin Khoan Mạt sẽ không phải loại nam nhân hèn hạ thừa dịp y ngủ động thủ.