- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
- Chương 46: Chung giường
Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Chương 46: Chung giường
Editor: Trâu lười
Nói về ký tức tuổi thơ ở nông thôn, không thể không nhắc đến tiếng ve kêu. Mỗi khi đến mùa hè, từng đợt ve kêu kéo dài không dứt trở thành bối cảnh âm nhạc ở nông thôn. Con ve giấu trong lòng đất mấy năm liền biến thành ve sầu chui từ lòng đất ra ngoài, bò dọc theo thân cây lên trên. Khi leo đến độ cao cỡ một người liền phá kén bay đi, lưu lại xác ve hoàn chỉnh trên thân cây. Ve mới sinh ra càng bò càng cao, bò thẳng lên ngọn cây, gia nhập đội quân dàn đồng ca.
Mỗi đứa trẻ nông thôn đều đã từng bắt ve sầu hoặc xác ve, ve sầu có thể làm món nhắm trên bàn ăn, xác ve có thể bán lấy tiền.
Thấy Trình Dao Dao có hứng thú với xác ve, bọn nhỏ lập tức có sức lực, chạy phân tán khắp nơi vào rừng cây tìm xác ve.
Trình Dao Dao có chút hiếu kỳ theo sát Cẩu Đản, xem nó bắt thế nào.
Xác ve bình thường sẽ không ở nơi quá cao, phần lớn ở thân cây cách mặt đất khoảng 1,2 mét. Năm nay nước mưa dồi dào, xác ve đặc biệt nhiều. Trình Dao Dao liếc mắt liền nhìn thấy rất nhiều xác ve trên cành cây bên cạnh, đưa tay cẩn thận lấy xuống.
Có một thành ngữ nói “mỏng như cánh ve”, có thể thấy được xác ve yếu ớt như nào. Xác ve hoàn chỉnh mới đáng tiền, không thể vỡ vụn chút xíu nào, hoặc bán không được giá cao.
Trình Dao Dao lấy hộp cơm rỗng ra, lót một lớp lá cây, lúc này mới cẩn thận bỏ xác ve vào, Thiết Đản trượt từ trên cây xuống, trong tay nắm lấy một xác ve, cũng bỏ vào hộp cơm của Trình Dao Dao.
Mấy đứa trẻ khác cũng chạy tới, trong tay mỗi người đều có một nắm lớn xác ve, Lâm Vi Dân còn móc từ trong túi ra một nắm xác ve, tranh nhau chen lấn thả vào hộp cơm của Trình Dao Dao.
“Ai… Các em giữ lại bán lấy tiền đi.” Trình Dao Dao chìm ngập trong sự nhiệt tình của bọn nhỏ, không biết làm sao.
“Chị cầm đi!” Lâm Vi Dân khốc khốc quay người, quay sang thân cây khác bò lên.
Vẫn chưa tới một tiếng, bọn nhỏ thế mà nhanh tìm được tổng cộng hai cân xác ve.
Bên trong rừng cây nhiều xác ve như vậy, trước đó còn bị người trong thôn càn quét qua một lần, đến giữa trưa, thu hoạch của mọi người không được nhiều nữa.
Bọn nhỏ lại bắt đầu tìm một loại món ăn ngon khác: ve sầu.
Rễ cây ở sát mặt đất sẽ xuất hiện những lỗ thủng lớn nhỏ, những lỗ thủng này chính là cửa hang để ve sầu chui ra. Ve sầu bò dọc theo rễ cây chậm rãi trèo lên trên, còn không trèo được bao xa, liền bị bọn nhỏ bắt được.
Mỗi một con ve sầu đều to bằng ngón tay cái, lớn lên giống như dế nhũi, dính bùn đất, quá dọa người.
Bọn nhỏ bắt được ve sầu, giống như hiến vật quý đưa cho Trình Dao Dao, Trình Dao Dao lạnh sống lưng, nụ cười cứng ngắc: “Em… Các em giữ lại ăn đi.”
“Cái này ăn ngon lắm! Cho chị!”
“Chị Dao Dao, em cũng bắt được, em cho chị!”
“Em bắt được nhiều nhất, chị nhìn xem!”
Bàn tay nhỏ bụi bẩn nắm một đống ve sầu, tranh nhau chen lấn duỗi tới trước mặt Trình Dao Dao. Trình Dao Dao muốn khóc lên: “Được được được! Các em tìm thứ gì để nó gọn vào, đừng để nó bò lên người chị!”
Lâm Vi Dân cống hiến cái giỏ của mình, để hết ve sầu vào, lại đem cái nắp đậy lại.
Lúc này Trình Dao Dao mới duỗi hai ngón tay nhỏ trắng nõn lấy cái giỏ, lại ra mệnh lệnh bảo nhóm trẻ con: “Các em đi rửa sạch tay đi.”
“Vâng ạ!” Những đứa trẻ này bình thường ở trong nhà, bố mẹ làm sao tận tâm chỉ bảo, cũng không nhớ rửa tay, thấy Trình Dao Dao nói như vậy, đều chạy đến bờ sông cẩn thậ chà xát rửa sạch tay nhỏ của mình.
Trình Dao Dao còn muốn kiểm tra từng người: “Không được, bên trong móng tay của em còn đầy bùn này!”
“Còn em nữa, em xem đằng sau của em còn đen này!”
Thiết Đản tay ngắn, Trình Dao Dao ngồi xổm bên cạnh rửa tay cho bé, tỉ mỉ rửa sạch bùn đát trong móng tay của bé.
Những đứa trẻ khác nhìn thấy, cũng liều mạng rửa sạch bàn tay nhỏ bị bẩn của mình, mu bàn tay đều rửa đỏ cả lên.
Trình Dao Dao đặc biệt khen ngợi Minh Minh: “Các em nhìn Minh Minh này, vệ sinh rất sạch! Các em phải học tập em ấy!”
Minh Minh kích động gương mặt đỏ bừng, lưng không tự chủ đứng thẳng lên. Những đứa trẻ khác không phục nhìn tay Minh Minh, cuối cùng uể oải phát hiện, Minh Minh hoàn toàn sạch hơn mình, rất sạch.
Trình Dao Dao nhìn xác ve và ve sầu, có chút dở khóc dở cười, cô muốn lấy xác ve về bán, nhưng những xác ve này đều là bọn nhỏ tìm cho cô, cô không thể không biết xấu hổ tự mình độc chiếm.
Khi còn bé, Trình Dao Dao ở nhà ông bà ngoại cũng quen biết ít người bạn nhỏ nông thôn, lúc đó một cân xác ve bán được mười đồng tiền, bạn nhỏ có gia cảnh khó khăn sẽ tìm xác ve trong mùa hè, có thể kiếm tiền trả học phí cho mình.
Trình Dao Dao hỏi Cẩu Đản: “Các em bán xác ve bao nhiêu tiền một cân?”
Cẩu Đản gật gù đắc ý: “Xác ve phải vào huyện mới bán được. Chúng em đều bán cho người bán hàng rong, đổi kẹo mạch nha ăn.”
Trình Dao Dao nghĩ nghĩ: “Qua mấy ngày nữa chị vào huyện đi hỏi cung tiêu xã mua bao nhiêu tiền một cân.”
Cẩu Đản không nhịn được: “Cho chị thì chị cầm lấy! Xác ve này rất nhiều, ngày mai đến có thể bắt nhiều hơn!”
Trình Dao Dao: “…” Đứa trẻ quá bá đạo.
Trình Dao Dao cất kỹ xác ve, lại hỏi Cẩu Đản: “Em biết chỗ nào có cây thanh mai không?”
“Chị muốn ăn thanh mai?”
Trình Dao Dao gật đầu: “Ừm.”
Mấy đứa trẻ khác dựng thẳng lỗ tai nghe lén, vừa nghe thấy lời này lập tức đồng loạt tuôn ra, tranh nhau chen lấn nói: “Em biết em biết! Phía bên kia dòng sông có một mảnh đất đầy cây thanh mai!”
Trình Dao Dao nói: “Chị muốn đi hái.”
“Được ạ!” Trình Dao Dao được đám trẻ ủng hộ, tinh thần bọn nhỏ lập tức tỉnh táo.
Bên cạnh phía bên kia bờ sông có một rừng cây, trong rừng có cây thanh mai. Trình Dao Dao đi theo mấy nhóc Cẩu Đản nửa ngày, đẩy bụi cỏ trước mắt ra, phía trước bỗng nhiên sáng lên. Bọn nhỏ đứng ở lối vào một cái khe núi, phóng mắt nhìn xem, cây thanh mai ở khắp đồi núi, từng chùm quả đỏ mọng ép cong đầu cành, gió thổi qua, quả thanh mai chín mọng rơi xuống đất, trên mặt đất phủ kín quả thanh mai rơi xuống.
Thật nhiều thanh mai! Gió núi thổi vào mặt, Trình Dao Dao đã ngửi thấy vị chua ngọt của thanh mai, bên trong miệng đầy nước bọt. Quả thanh mọng nước, chua ngọt ngon miệng, đáng tiếc chạm một cái liền nhanh hỏng, buổi sáng hái quả thanh mai xuống, đến buổi buổi trưa sẽ đầy ròi muỗi, khó giữ được lâu.
Ở thế kỷ 21, không ở nơi trồng cây thanh mai mà muốn ăn quả tươi mới thì không phải chuyện dễ dàng, huống chi là điều kiện vận chuyện rất kém ở những năm 1960. Giao thông ở thôn Điềm Thủy không tiện, niên đại này lại không có phương pháp bảo quản tươi, những quả thanh mai này không thể vận chuyện đi được.
Các thôn dân đều được tập trung làm việc ở bên trên đại đội, đầu năm nay lương thực mới là chuyện quan trọng cấp thiết, những quả thanh mai này ăn không no nổi, ăn nhiều ngược lại kí©h thí©ɧ sự thèm ăn, bụng rỗng ăn nhiều làm dạ dày chua chua buồn nôn, bởi vậy người trong thôn căn bản không để những quả thanh mai này vào mắt. Cũng chính vì vậy mà bọn nhỏ tham ăn quanh năm suốt tháng không được ăn đồ ăn vặt gì, lúc này có thể mở rộng bụng hăng hái ăn no.
Cẩu Đản đắc ý nói: “Mảnh đất thanh mai này là trụ sở bí mật bọn em phát hiện được, quả thanh mai vừa to vừa ngọt, những người khác không biết!”
Trình Dao Dao tán thường vỗ vỗ đầu trọc của hắn: “Anh em tốt, trở về chị mời em ăn.”
Cẩu Đản nuốt nước bọt: “Là đường thỏi sao?”
“Không, còn ngon hơn đường thỏi.” Trình Dao Dao đảm bảo nói.
Nghe được câu nói này của Trình Dao Dao, Cẩu Đản cười lộ ra cái răng bị rụng mất. Một đám trẻ con đã không nhịn được, nhao nhao lao xuống dốc núi, công kích cây thanh mai mình nhìn trúng.
Hai mắt Trình Dao Dao tỏa sáng, cũng chọn một gốc cây thanh mai không cao lắm, quả thanh mai trên cây từ màu đỏ chuyển sang đen, hái một quả xuống không thèm lau cho luôn vào miệng, đầu lưỡi nhấp một cái, nước chua ngọt bắn tung tóe trong miệng, mùi vị khó nói nên lời.
So với Trình Dao Dao đang nhấm nháp, mấy đứa bé Thiết Đản tỏ ra vô cùng hào phóng. Cẩu Đản quặp chân trèo lên trên cành cây già, hai tay nhanh chóng hái thanh mai cho vào trong miệng, ăn đến bờ môi đỏ rực, vạt áo trước cũng bị ướt lốm đốm vết nước.
Thiết Đản nhỏ không biết trèo cây, đứng dưới gốc cây nhón chân ngắn nhảy nhót: “Oa oa, oa oa, cho em một quả!”
Cẩu Đản bẻ mấy chùm thanh mai ném cho Thiết Đản nhỏ và Trình Dao Dao, ồn ào: “Đúng là không có tiền đồ, cây cũng trèo không nổi!”
Trình Dao Dao cầm hai chùm, thấy Minh Minh chắp tay sau lưng trông mong nhìn đám trẻ nghịch trên cây, đưa cho bé một chùm: “Anh không biết trèo cây sao?”
“Trèo cây sẽ làm bẩn quần áo.” Minh Minh có chút buồn bã.
Trình Dao Dao chớp mắt nhìn bé, cười nói: “Đúng vậy, chúng ta không trèo cây, làm quần áo bẩn cũng không tốt.”
Minh Minh ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Trình Dao Dao, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lâm Vi Dân cười ha ha: “Ha ha Cẩu Đản, sao miệng mày đen thế?”
“Mày cũng giống thế thôi!”
Cẩu Đản nâng quai hàm, môi chu lên, biu một phát hạt thanh mai bay thẳng sang cành cây khác, đáng tiếc khoảng cách quá xa, nửa đường đạn rơi xuống.
Việc này làm bùng nổ nhiệt huyết của bọn nhỏ, lấy hạt thanh mai làm đạn nhổ vào nhau. Trình Dao Dao đứng dưới cây, suýt nữa bị đạn nước bọt dính lên, tranh thủ thời gian chạy đi.
Cô cố ý đi đến dưới cây thanh mai xa xa, chọn quả thanh mai chín mọng cho vào trong giỏ. Quả thanh mai nhiều không kể hết, Trình Dao Dao chỉ hái những quả có chất lượng tốt, cẩn thận đặt vào trong giỏ.
Lâm Vi Dân chú ý tới hành động hái thanh mai của Trình Dao Dao, bò xuống cây chạy tới hỏi: “Chị Dao Dao, chị hái quả thanh mai làm gì? Quả này ăn nhiều xót bụng, không thể ăn nhiều.”
“Đúng vậy. Chị Dao Dao, còn không bằng đi lấy xác ve, một mảnh rừng cây rất nhiều, chúng ta còn đi lấy xác ve tiếp.” Bọn nhỏ nghe Lâm Vi Dân nói đều nhao nhao tán thành.
Trình Dao Dao cười thần bí: “Quả thanh mai cũng có thể làm ăn ngon. Các em hái thanh mai giúp chị trước, ngày mai chị làm xong mang cho các em.”
Bọn nhỏ lắc cái đầu cười hắc hắc. Dù Trình Dao Dao không mang đồ ăn ngon cho bọn nó, bọn nó vẫn vui lòng giúp Trình Dao Dao làm việc.
Bọn nhỏ đều ở trong núi sờ soạng lần mò từ nhỏ, trèo cây hái quả vô cùng lưu loát. Trình Dao Dao vẫn lo bọn nhỏ trèo cây gặp nguy hiểm, dặn đi dặn lại không cho phép trèo lên cây cao, bọn nhỏ đều rất nghe lời, thuận lợi hái đến trưa cũng không xảy ra vấn đề gì.
Trình Dao Dao hái được mấy cái lá to trải trên mặt đất, bọn nhỏ hái thanh mai để chồng chất trên phiến lá, rất nhanh hái được hai đống lớn.
Vấn đề tới rồi, nhiều thanh mai như vậy mang về kiểu gì đây? Ngoại trừ Trình Dao Dao và Thiết Đản mang thêm cái giỏ khác, những đứa bé còn lại chỉ mang theo cái giỏ nhỏ dân dã đựng cỏ heo. Mọi người trợn tròn mắt, nhìn hai đống thanh mai lớn trên mặt đất, bọn hắn uổng phí sức lực nửa ngày?
Trình Dao Dao khẽ suy nghĩ, hỏi: “Ở đây có chỗ đất trống nào có thể phơi dưới ánh nắng mặt trời không?”
Cẩu Đản cướp lời nói: “Có ạ, ngay phía sau rừng cây, có một con suối, chỗ đấy có thể phơi nắng.”
Trình Dao Dao đi theo bọn nhỏ đến phía sau rừng cây, quả nhiên có một đầu con suối, chảy từ trên đỉnh khe núi đá lao nhanh xuống dưới, có mấy tảng đá lớn ở bên cạnh dòng suối, chính là sân phơi nắng tự nhiên.
Lúc này đang giữa trưa, mặt trời chói chang, nước suối trong suốt, có thể thấy cá bơi dưới đáy nước. Đáng tiếc đây là nước trong không tù đọng, cá chưa lớn, chỉ to bằng ngón tay.
Tảng đá bên dòng suối phơi nóng lên. Trình Dao Dao chọn mấy tảng đá bằng phẳng, rửa sạch không còn chút bụi nào, chỉ huy bọn nhỏ mang quả thanh mai tới đây. Cô rửa qua tro bụi trên quả thanh mai, phơi thanh mai trên tảng đá. Mấy tảng đá này rất lớn, bọn nhỏ ngo ngoe đi hái thêm nhiều lần, mới phủ kín được tảng đá.
Dưới ánh mặt trời, quả thanh mai chín mọng rất nhanh mất nước, bắt đầu héo, Trình Dao Dao lật quả thanh mai lên, phơi nắng tiếp.
Một đứa bé nghi ngờ nói: “Chị Dao Dao, chị phơi quả thanh mai thành thanh mai khô sao?”
“Đúng vậy.” Trình Dao Dao gật đầu.
Cẩu Đản nói: “Ăn như vậy có gì ngon? Lúc mẹ em có bầu em trai em cũng làm một chút thanh mai khô, em ăn thử, vừa chua vừa khô.”
Nói xong sợ run cả người, giống như vị chua kia còn ở trên đầu lưỡi.
Trình Dao Dao bật cười: “Chị làm không chua, chờ làm xong cho em ăn thử sẽ biết.”
Bọn nhỏ hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không tin thanh mai phơi khô rồi còn có thể ăn ngon. Nhưng nếu chị Dao Dao yêu cầu, bọn nó đều thoải mái phơi khô.
Đến buổi trưa, mọi người đói bụng, trốn ở dưới bóng cây bên dòng suối ăn cơm trưa. Mấy đứa bé cầm lương khô mang từ nhà mình tới, Lâm Vi Dân gia cảnh tốt nhất cầm bánh bao không nhân làm bằng lương thực phụ, những đứa bé còn lại đều dùng rau dại và lương thực phụ nặn lại thành rau dại nắm, đây là cách làm phổ biển trong thôn, ăn rau dại cũng có thể lót dạ.
Chỉ có Minh Minh cầm rau dại nắm (chỉ có rau dại không có lương thực phụ), ăn từng ngụm nhỏ vui vẻ. Có thể chơi đùa với nhóm bạn nhỏ, đứa trẻ khác không còn bài xích nó, điều này làm nó rất thỏa mãn.
Năm đứa bé, ba loại khẩu phần lương thực khác nhau, nhưng bọn nhỏ cũng không để ý, ăn từng ngụm ngọt ngào. Trình Dao Dao lấy màn thầu bằng bột mì của mình ra, tách một nửa đưa cho Minh Minh, mình ăn một nửa khác.
Minh Minh sửng sốt, nhìn chằm chằm nửa cái màn thầu kia không dám nhận: “Chị Dao Dao, em có lương khô. Mẹ em nói, không thể lấy đồ của người khác.”
“Hôm nay em giúp chị hái nhiều thanh mai như vậy, đây là thù lao của em, em ăn xong mới có sức giúp chị đúng không?” Trình Dao Dao cười tủm tỉm, hướng dẫn từng bước.
“Đúng, chị Dao Dao cho mày thì mày cầm lấy.” Cẩu Đản lớn tiếng nói, hắn có chút ảo não, sao mình lại không chú ý tới đồng bọn nhỏ đang ăn rau dại nắm? Mắt nhìn bánh trong tay, đã ăn gần hết rồi.
Buổi chiều mặt trời càng ngày càng chói, lòng nhiệt tình hái thanh mai của mọi người lại không giảm. Cẩu Đản còn chạy về nhà lấy mấy cái giỏ qua lại đựng thanh mai.
Nhìn trời không còn sớm, Trình Dao Dao bảo bọn nhỏ dừng lại. Trời nóng như vậy, cô thực sự sợ đám trẻ phơi nắng ốm.
Bọn nhỏ ngược lại náo nhiệt ngất trời: “Chúng em không mệt! Có khổ hay không, ngẫm lại đường dài hai nghìn năm! Có mệt hay không, ngẫm lại cách mạng của các bậc tiền bối!”
Khóe môi Trình Dao Dao run rẩy, loa lớn trong thôn mỗi ngày tuyên truyền, bọn nhỏ học được đủ bộ.
Quả thanh mai phơi đến trưa đã co lại rất nhiều. Bọn nhỏ giúp Trình Dao Dao bỏ thanh mai vào giỏ, cộng thêm buổi chiều vừa hái, cũng đầy ba, bốn giỏ.
Hai đứa bé bê một giỏ thah mai, đi theo Trình Dao Dao về nhà. Lúc này còn chưa tới giờ tan làm, bọn nhỏ tránh đường lớn chọn hẻm nhỏ đi, mang quả thanh mai chở về Tạ gia.
Buổi tối nhà nhà nấu ăn, phòng bếp nhà bí thư chi bộ hôm nay toát ra mùi mỡ heo nồng đậm, mùi vị làm người khác muốn nuốt cả đầu lưỡi.
Cháu trai lớn Lâm Vi Dân mang giỏ chạy về nhà, vào phòng bếp kêu: “Cháu đói!”
Vương Thúy Bình đang vội vàng trước bếp lò, cười ha hả nói: “Chú hai cháu hôm nay mang một miếng thịt heo mập về nhà, bà làm món đậu xào thịt cháu thích ăn nhất đây!”
“Thịt!” Lâm Vi Dân chạy lại đưa tay phải lấy, Vương Thúy Bình không kịp ngăn cản nó, đã thấy nó đột nhiên thu tay lại, quay người chạy ra sân.
Vương Thúy Bình không hiểu gì: “Đứa nhỏ này sao vậy? Thịt ở trước mặt cũng không ăn?”
Trong sân truyền đến tiếng nói của con trai thứ ba Lâm Gia Tuấn: “Lâm Vi Dân, thằng nhóc cháu nắm phải phân trâu à, hôm nay lại chủ động rửa tay?”
Lâm Vi Dân lớn tiếng ồn ào: “Đây gọi là giữ gìn vệ sinh, chú biết cái gì!”
Cái cằm của Vương Thúy Bình suýt nữa trật khớp: Cháu trai lớn bắt đầu giữ gìn vệ sinh, mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Không riêng Lâm Vi Dân, hôm nay một đám trẻ con về đến nhà, cũng bắt đầu chăm chỉ rửa tay rửa mặt. Thiết Đản nhỏ luôn luôn sợ tắm như gϊếŧ heo cũng chủ động yêu cầu tắm rửa, để mẹ bé thay bộ quần áo sạch sẽ cho bé, thật sự làm người ta rớt cả cằm.
Trình Dao Dao xách đồ về nhà cũng dọa Tạ Phi và bà Tạ.
Mấy giỏ thanh mai, một giỏ ve sầu, vẫn là bọn nhỏ khiêng về cho cô.
Mắt Tạ Phi choáng váng: “Chị, đây là chị bắt?”
“Dĩ nhiên không phải, những đứa bé khác muốn tặng cho chị đó.” Trình Dao Dao rửa tay, vừa rồi không cẩn thận động phải một con ve sầu, dọa cô sợ.
Bà Tạ cười lắc đầu, Tạ Phi rất vui: “Lần trước anh trai mang hai lạng dầu đậu nành về, có thể chiên ve sầu ăn.”
Nghe được tên Tạ Tam, Trình Dao Dao cũng có chút ủy khuất. Cô nói: “Chị đi rửa mặt trước đã.”
Trình Dao Dao rửa mặt xong ra, Tạ Phi đang ngồi trên bậc thang, múc nước rửa bùn đất trên thân ve sầu.
Trình Dao Dao hơi kinh ngạc: “Em làm rất sạch a?”
Tạ Phi cười nói: “Trước kia nhà em không ăn nổi thịt, lúc trời tối anh trai sẽ đi bắt ve sầu ăn. Một buổi tối anh trai có thể bắt được hơn một cân đó.”
Tạ Phi rửa ve sầu sạch sẽ, ném xác ve sầu cho gà ăn. Ve sầu nhiều protein, gà ăn cso thể đẻ nhiều trứng. Rửa sạch ve sầu rồi ngâm nước muối, vừa đề phòng ve sầu thoát xác, vừa có thể làm ve sầu ăn ngon miệng, chiên lên ăn càng ngon hơn.
Hai lạng dầu đậu nành không nhiều, phải dùng tiết kiệm. Trình Dao Dao đổ một lớp dầu mỏng vào nồi: Không chiên, xào tái. Xào ít dầu, độ lửa nắm giữ tốt, hương vị không chênh lệch so với chiên dầu.
Nhìn dầu toát ra đầy khói trắng, đem ve sầu rửa phơi khô đổ vào, nhẹ nhàng đảo lên, ve sầu căng tròn toát ra thanh âm xèo xèo, lượng nước càng ngày càng ít, biến thành hình tròn dẹp tương đối. Xào ra một bát tô lớn, cho thểm chút muối và bột tiêu, mùi thơm nồng đậm không chênh lệch với thịt.
Tạ Phi ở bên cạnh mắt sáng lấp lánh: “Làm ngon hơn anh trai nhiều! Trước kia chúng em ăn ướng, có khi để trong nồi cơm chưng lên ăn.”
Trình Dao Dao giật mình: “Giữ lại một ít cho anh trai em ăn.”
Tạ Phi nói: “Cũng không biết anh trai bao giờ mới về, giữ lại sẽ hỏng mất.”
Đúng vậy. Trình Dao Dao có chút thất vọng bẹp miệng, ai bảo hắn không ở nhà, đáng đời không được ăn ve sầu!
Trình Dao Dao để Tạ Phi bưng bát ve sầu đi. Cô lại xào một đĩa ớt xanh với đậu cô-ve, một bát canh mướp xanh, món chính là bánh cao lương làm bằng lương thực phụ từ buổi trưa.
Đều là đồ ăn thường ngày, Trình Dao Dao nấu ra hương vị đặc biệt ngon. Đừng nói Tạ Phi, khẩu vị của bà Tạ tốt hơn nhiều.
Trình Dao Dao nói: “Bà nội, bà uống chút canh mướp, canh mướp cũng có thể nhuận phổi giải nóng.”
“Ừm.” Bà Tạ uống một ngụm canh mướp, cảm giác dễ chịu quanh quẩn trước ngực. Trải qua mấy ngày nay, bệnh ho khan quấy rầy bà mấy chục năm dần dần chuyển biến tốt, ban đêm bà ngủ rất ngon, không tiếp tục ho khan nữa.
Bà Tạ nói với Tạ Phi và Trình Dao Dao: “Ve sầu ăn ngon, nhưng dễ nóng người, các cháu ăn ít một chút, cẩn thận mọc mụn trên mặt.”
“Sẽ không.” Trình Dao Dao thoải mái nói.
“Đúng thế, làn da chị Dao Dao tốt như vậy, phơi nắng thế nào cũng không đen.” Tạ Phi hâm mộ nhìn mặt Trình Dao Dao, ra ngoài phơi nắng cả ngày, làn da của cô vẫn trắng mịn.
Trình Dao Dao nhẹ nhàng ho một cái, càng che càng lộ nói: “Chị đều trốn ở dưới bóng cây, không bị nắng chiếu đến.”
Thân thể này chính là sự sắp xếp của mỹ nhân xinh đẹp nhất, làm sao có thể phơi đen được. Thêm mấy ngày nay cô uống nước linh tuyền, rửa mặt tắm rửa đều dùng nước linh tuyền, làn da trắng mịn ngay cả bản thân cũng yêu thích không buông tay.
Trừ những quả thanh mai đã phơi buổi chiều, những quả thanh mai tươi mới phải rửa sạch trước, lại ngâm nước muối. Trình Dao Dao và Tạ Phi bận không xong, bà Tạ ghét bỏ nói: “Nhàn rỗi suốt ngày liền nghịch ngợm, làm nhiều thanh mai như vậy, ăn thế nào?”
Bà Tạ vừa phàn nàn, vừa xắn tay áo giúp đỡ rửa thanh mai. Tay chân bà vô cùng lưu loát, rửa quả thanh mai rất sạch.
Bên trong ánh sáng, sân nhỏ trở nên vô cùng náo nhiệt, tươi mới.
Tạ Phi hỗ trợ nhóm lửa đun nước. Trình Dao Dao cho thanh mai vào trong nồi, vớt bọt bên trên, lại cho đường trắng vào. Đường trắng này là lần trước vào huyện mua, nhờ Tạ Tam cầm về, lúc này có thể phát huy được tác dụng.
Thanh mai khô nấu qua nước đường, lại dùng nước cháo nấu thêm lần nữa, quả thanh mai tăng thêm mùi vị khó nói nên lời, chất thịt cũng dày đặc ngon hơn.
Vị chua ngọt dần dần tràn ngập phòng bếp, hai tay Trình Dao Dao cầm muôi quấy đều, loay hoay cả người đổ mồ hôi. Quả thanh mai đỏ mọng dần dần thu nhỏ, thanh mai đen nhánh bọc đường sáng lấp lánh, nhìn vô cùng mê người.
Hôm nay mang thanh mai về có ít nhất 70,80kg, thay phiên nấu 3,4 nồi mới xong. Nước thanh mai nấu xong vô cùng có lợi, cuối cùng vẫn dư lại hơn nửa nồi.
Trình Dao Dao đổ nước thanh mai vào một cái thùng, ngâm trong tiếng. Thanh mai khô thì để khô nước, phơi lạnh trong sân.
Mọi người uống nước thanh mai, ăn thanh mai khô, ngồi trong sân hóng gió. Mặc dù mệt, nhưng nhìn thanh mai khô đầy sân lại vô cùng có cảm giác thành công.
Bà Tạ đấm eo đứng lên, nói: “Đừng ăn thanh mai khô nhiều quá, cẩn thận nước chua.”
Nói xong, lầu bầu mệt muốn chết bộ xương già này, chậm rãi về phòng. Thực ra mấy ngày nay thân thể của bà Tạ tốt hơn rồi, làm chút việc cảm thấy gân cốt càng thoải mái, nhưng sợ Trình Dao Dao nghịch ngợm, ngoài miệng luôn không bỏ qua.
Trình Dao Dao và Tạ Phi nhìn nhau, le lưỡi cười lên.
Trình Dao Dao nấu mấy nồi thanh mai khô, cả người mệt mỏi ê ẩm, ngồi một lúc rồi đứng dậy đi tắm. Hôm nay không có Tạ Tam xách nước cho cô, Trình Dao Dao và Tạ Phi giày vò nửa ngày, mới bê nước đến phòng chứa đồ được.
Hôm nay Trình Dao Dao lên núi, lại bắt ve, rất cẩn thận tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, còn cho thêm rất nhiều linh tuyền bên trong nước tắm. Không biết có phải dùng nhiều linh tuyền quá không, tắm rửa xong cả người đều chóng mặt.
Cô trèo lên giường nằm, ngửi mùi hương Tạ Tam lưu lại, lật qua lật lại hồi lâu cũng không ngủ được, ngực bốc lên cảm giác cháy bỏng trống rỗng. Trình Dao Dao uống nửa chén nước linh tuyền, tình hình vẫn không chuyển biến tốt, lá sen thậm chí bắt đầu héo.
Không biết qua bao lâu, Trình Dao Dao lẩm bẩm đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cả căn nhà trống rỗng, lặng lẽ không có tiếng người, chỉ có ánh trăng chiếu xuống sân. Tạ Phi và bà Tạ đã ngủ sớm rồi, Trình Dao Dao lê dép, nhỏ giọng chuồn ra khỏi phòng, đẩy cửa phòng Tạ Tam.
Phòng Tạ Tam đã cho Trình Dao Dao ở, căn phòng hiện tại rất đơn sơ, được cách thành hai nửa. Gian ngoài để mấy ngăn tủ, một chút thuốc và da lông, mùi thuốc và mùi da cỏ hỗn hợp lại với nhau, ngoài ý muốn phù hợp với mùi trên người Tạ Tam.
Bên trong là chỗ ngủ, treo một tấm màn ngăn cách, chỉ có một cái giường rất cao, trên giường có một áo choàng ngắn và gối đầu.
Trình Dao Dao cầm đèn dầu cẩn thận đi vào, cởi giày trèo lên giường. Giường lớn cứng rắn, giống như Ta Tam, không chút mềm mại nào.
Trình Dao Dao giống như mèo con chiếm địa bàn ngửi khắp nơi, mấy ngày nay Tạ Tam không ở nhà, hương vị thuộc về hắn đã rất nhạt.
Trình Dao Dao nằm xuống giữa giường, chóng mặt lật người mấy lần, sau đó ôm áo choàng ngắn vào ngực. Bên trên áo choàng ngắn mang theo mùi xà phòng nhàn nhạt, còn có mùi cỏ cây đặc thù trên người Tạ Tam và hương vị hormone.
Trình Dao Dao dán mặt vào, gương mặt mềm mại cọ vào vải vóc thô ráp, hít một hơi thật sâu, cảm giác cháy bỏng ở ngực rốt cuộc giảm xuống. Trình Dao Dao có chút ủy khuất, dựa vào mùi hương của Tạ Tam, cuối cùng co quắp ngủ trên giường.
Trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ. Tạ Tam đi dưới ánh trăng, mang the một xâu thịt heo và một hộp điểm tâm, mở cửa cổng vào nhà. Trước sân ngửi thấy mùi vị chua ngọt, làm khóe môi hắn cong lên.
Hắn cất xâu thịt heo vào giếng giữ tươi, lại múc nước rửa mặt. Qua phòng Trình Dao Dao, hắn đứng trước cửa một lúc, chỉ cảm thấy đi sớm về khuya, gấp gáp trở về vất vả đều được quét sạch sành sanh, trong lòng yên tĩnh vui sướиɠ.
Tạ Tam quay lại phòng mình, sờ soạng cuộn tiền nhét vào trong ngăn chứa thuốc. Lại cầm khăn mặt treo trên tường, lau giọt nước nhấp nhô trên cơ bắp.
Tạ Tam để trần đi vào buồng trong. Trong phòng có quá nhiều mùi dược liệu, mê hoặc giác quan. Trong nháy mắt nằm xuống, Tạ Tam cảm thấy không thích hợp, giống như báo đi săn bỗng nhiên cong người lên, đôi mắt hẹp dài lóe sáng.
Đúng lúc này ánh trăng xuyên qua cửa sổ mái nhà chiếu xuống, lờ mờ chiếu ra thân ảnh nằm trên giường.
Váy ngủ màu trắng phác họa đường cong nho nhỏ, váy bị cọ lên, lộ ra đôi chân dài tinh tế, da thịt trắng như tuyết dưới ánh trăng phát ra ánh sáng trơn bóng như đồ sứ. Đôi môi đỏ như hoa hồng hơi hé mở, sợi tóc như tơ lụa xõa trước ngực, che giấu nửa bên xuân sắc.
Cô không phòng bị chút nào ngủ trên giường đàn ông, gương mặt còn dán vào áo choàng ngắn của đàn ông, rất say mê ôm chặt.
Nốt ruồi dưới đáy mắt vô cùng xinh đẹp.
Tác giả có điều muốn nói:
Dao Dao chạy mau! Mẹ không cho phép!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
- Chương 46: Chung giường