Editor: Trâu lười (Từ chương này Trâu viết tắt cụm “thanh niên trí thức” là “TNTT” các nàng nha, Trâu lười đánh máy quá >.<)
Sáng sớm hôm sau, Trình Dao Dao tự mình tỉnh. Bắp thịt cả người không một chỗ nào không ồn ào kêu đau, đây là di chứng của việc dùng sức quá độ. Cô chậm rãi đứng lên, ngồi ở trên giường dụi mắt, dáng vẻ còn buồn ngủ hồn nhiên.
Hàn Nhân các cô đều dậy, thấy Trình Dao Dao rời giường vẫn rất kinh ngạc: “Sao hôm nay cô không nằm ỳ trên giường à nha?”
“A, tôi phải đi trồng hạt đậu.” Trình Dao Dao mở cái rương tre ra, dồn sức lật một trận.
Nguyên chủ thích chưng diện, quần áo trong rương đều đạp đẽ hiếm thấy, cô chọn lấy một cái áo màu xanh da trời. Lấy ra, rơi xuống một cái hộp nhỏ.
Trình Dao Dao nhặt cái hộp nhỏ lên mở ra, bên trong trống không. Hộp gỗ nhỏ điêu khắc tinh mỹ, giống như để đựng đồ trang sức. Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ chưa từng gặp qua vật này a… Trình Dao Dao nghi hoặc méo mó đầu, hôm qua thời điểm Tạ Ba giúp cô hút độc rắn, ký ức đã bổ sung mới đúng.
Mặc kệ. Trình Dao Dao đem hộp nhỏ nhét vào rương, thay quần áo xuống giường, bưng chậu rửa mặt, khăn mặt ra sân rửa mặt.
Lúc này mới sáu giờ sáng, nước suối mới lấy lạnh buốt, hất lên mặt cóng làm Trình Dao Dao lạnh run. Trình Dao Dao rửa mặt xong, đem mái tóc đen bóng tết thành bím tóc lỏng lỏng, mặc áo sơ mi màu xanh da trời cổ thêu bươm bướm, mắt ngọc mày ngài, để cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Hàn Nhân hâm mộ kéo kéo bím tóc của Trình Dao Dao: “Bím tóc này của cô thật đẹp, dạy tôi tết một chút được chứ.”
Trình Dao Dao cười nói: “Tôi tết giúp cô một cái.”
Tóc Hàn Nhân không đen nhánh mềm mại như tóc Trình Dao Dao, nhưng số lượng nhiều. Trình Dao Dao đem tóc cô nàng chỉnh lý, chia thành ba nhánh, ngón tay linh hoạt tết lại. Con mắt thuận tiện hướng bếp lò nhìn, Trình Nặc Nặc đang xào dưa muối, Thẩm Yến ở bên cạnh hỗ trợ, ánh mắt hai người thỉnh thoảng quấn cùng một chỗ, cách thật xa vẫn cso thể nghe được nhiệt tình dính lấy nhau.
Hàn Nhân giơ cái gương nhỏ bằng nhựa soi, từ trong gương thấy ánh mắt Trình Dao Dao, nhỏ giọng nói: “Từ sáng đã dính lấy nhau rồi, không biết bên trong làm cái quỷ quái gì, cũng không tránh giờ giấc, mọi người. Dao Dao, cô đừng để ý đến bọn họ, không đáng tức giận.”
Trình Dao Dao nhếch lông mày. Hàn Nhân tiểu thanh niên thuần khiết này nơi nào hiểu được, đây không phải là tránh ma quỷ, là… Nếu như Trình Dao Dao đoán không sai, hôm qua hai người khẳng định tiến hành một phen giao lưu xâm nhập.
“Tôi không tức giận a.” Trình Dao Dao cười cười, buông tay ra: “Tết xong rồi, cô xem một chút.”
Khuôn mặt của Hàn Nhân kỳ thật rất thanh tú mỹ lệ, khuôn mặt tròn tròn, bình thường tết một bím tóc lớn, lộ ra gương mặt có chút lớn. Trình Dao Dao tết cho nàng hình con rết lỏng lỏng, thái dương lấy ra mấy sợi tóc cắt ngang trán, khuôn mặt chải chuốt lại nhỏ hơn nhiều, cả người nhìn xinh đẹp hơn.
Hàn Nhân soi gương, vui vô cùng: “Thực sự là… Tôi nói không nên lời, cô tết bím tóc này thật đẹp.”
Trương Hiểu Phong cũng cười nói: “Đúng vậy, Dao Dao luôn biết cách ăn mặc, làm như vậy tốt hơn nhiều.”
Trình Dao Dao cười cười, làm đại tiểu thư 20 năm, cái khác không biết, cách ăn mặc không ai có thể so với cô lành nghề hơn.
Lúc này, Trình Nặc Nặc kêu lên: “Cơm chín rồi, nhanh tới ăn cơm thôi.”
Hàn Nhân vội vàng cất gương, cùng Trình Dao Dao rửa tay, lên bàn ăn cơm.
Hai cái bánh cao lương làm từ lương thực phụ nóng hổi, một bàn không nhìn thấy dưa muối xào nào, một chậu nước canh trong veo thấy rõ bóng người bên trong. Nhóm TNTT mấy hôm trước quen ăn thịt đều không nhấc nổi sức lên, mặc dù đây mới là bữa cơm tiêu chuẩn bình thường của nhóm TNTT.
Trình Dao Dao vội vàng uống hai ngụm canh dưa muối, cố gắng đem bánh cao lương nuốt xuống. Hàn Nhân cũng nói thầm: “Tháng này lương thực nhanh ăn hết rồi, bên trong dưa muối một chút dầu cũng không có, nghẹn chết tôi rồi.”
Không phải ít dầu là vấn đề, là do không có cỗ hương vị làm người ta thoải mái kia. Trình Dao Dao nhíu nhíu mày, Trình Nặc Nặc tối hôm qua mệt nhọc, cũng không dậy đứng dưới trăng sáng, khiến cho đồ ăn khó ăn như vậy.
Hương vị bánh cao lương mới chưng vẫn được, rất mềm, Trình Dao Dao nhân lúc còn nóng ăn một cái, uống hơn phân nửa bát canh dưa muối. Cô đi xuống phòng bếp cầm hai cái bánh cao lương mới chưng, lấy thêm mấy đũa dưa muối, cùng Hàn Nhân nói: “Tôi giữa trưa không về ăn cơm, cô cùng Trương Hiểu Phong nhận giúp tôi. Tôi cầm chỗ này trước làm phần ăn trưa.”
Hàn Nhân sảng khoái đáp ứng. Bánh cao lương ở nhà ăn là năm phần bột ngô, ba phần kiều mạch, còn có một phần thịt mỡ một phần rau xanh xào!
Mọi người cơm nước xong xuôi, Trình Nặc Nặc lưu lại thu thập bát đũa, những người khác vừa cười vừa bắt đầu đi làm việc. Hôm nay trời nhiều mây, thời tiết mát mẻ, rất nhiều thôn dân đã xuống ruộng bận rộn.
Trình Dao Dao liếc mắt liền nhìn thấy Tạ Ba. Vóc dáng của hắn cao cao, mặc áo choàng ngắn cũng có tinh thần hơn người khác, đang đứng nói chuyện với đại đội trưởng Lâm Đại Phú. Lâm Đại Phú khoa tay múa chân nói, Tạ Ba trầm mặc nghe, ngẫu nhiên lắc đầu.
Trình Dao Dao ôm hộp cơm trong ngực, nhẹ nhàng chạy tới, kêu lên: “Đại đội trưởng, anh Tạ Ba!”
Tạ Ba trầm mặc nhìn qua, Lâm Đại Phú lên tiếng, đánh giá Trình Dao Dao. Trình Dao Dao hôm nay mặc một áo màu xanh da trời, nhan sắc giống như từ trên trời rơi xuống, nổi bật lên làn da tuyết trắng, đẹp đến mức để cho người bừng tỉnh.
Lâm Đại Phú nhìn Trình Dao Dao, cảm thấy quyết định hôm qua của mình quá lỗ mãng: “Thanh niên trí thức Trình a, chuyện hôm qua cho cô đi ruộng đậu nành làm việc…”
“Rất tốt ạ! Cháu cảm thấy công việc ở ruộng đậu nành rất hợp với cháu, so với gieo mạ ở ruộng nước tốt hơn.” Trình Dao Dao một ngụm đánh gãy Lâm Đại Phú, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn đại đội trưởng chiếu cố cháu!”
“Là… thật sao?” Nụ cười Trình Dao Dao ngọt ngào đem lời Lâm Đại Phú chặn trở về, ông gãi đầu một cái, nói với Tạ Ba: “Vậy cháu chiếu cố TNTT Trình cho tốt.”
Tạ Ba “Vâng” một tiếng, nhấc công cụ lên dẫn đầu quay người đi, Trình Dao Dao liền đi theo phía sau hắn, cây gậy hất lên.
Một người mặc rách rưới, đồ chó con nhà địa chủ trầm mặc, hung ác, nham hiểm, một người mặc quần áo mới, nữ TNTT ở trong thành phố yêu kiều, hai người đi cùng nhau đi qua bờ ruộng nước, làm mọi người làm việc bên trong ruộng nước đều thấy choáng mắt.
“Móa nó, Tạ Ba có vận may gì, đại đội trưởng phái cô gái xinh đẹp như thế đi làm việc cùng hắn?”
“Làm sao có thể để TNTT Trình và đồ chó con nhà địa chủ đi đi với nhau, đây không phải bánh bao thịt đánh chó sao?” Tên du côn trong thôn Lâm Cẩu Đản trơ mặt nói, thình lình bị nện một mặt nước bùn: “Ôi, ai nện ta?”
Lâm Gia Tuấn đen mặt trừng hắn: “Là ta, thế nào? »
Lâm Gia Tuấn là con trai bí thư chi bộ của đại đội, Lâm Cẩu Đản còn có thể thế nào ? Vội vàng cười làm lành : « Không có thế nào, không có thế nào. »
Người bên cạnh biết rõ sự tình, cười nói : « Gia Tuấn, sao ngươi không nói với cha ngươi và đại đội trưởng, để ngươi mang TNTT Trình đi làm việc. Công việc tốt như vậy cũng nên lưu lại cho mình ngươi a. »
Lâm Gia Tuấn hung hăng đem mạ nện vào trong nước, hắn có thể không nói sao ? Vừa mới mở miệng, cha hắn liền rút đế giày đánh hắn, không cho hắn chủ ý lên TNTT trong thành phố !
Có người dày dạn kinh nghiệm nói : « Một ngày lấy 5 công điểm, còn không thể ăn cơm trưa, công việc tốt này cho ngươi, ngươi muốn ? »
Tất cả mọi người ngậm miệng. Công việc vừa mệt lại thua thiệt, ngoại trừ đồ chó con nhà địa chủ, ai vui vẻ làm ?
Chỉ có Lâm Cẩu Đản hừ hừ : « Nhà địa chủ chôn mấy hũ vàng đâu ! Không có thèm 3 phân 5 phân này đâu. »
Người già trong Thôn Điềm Thủy đồn đại. Lúc trước đứa ở Tạ Gia truyền tới, nói Tạ gia chôn mấy hũ vàng. Nhưng khi đó thời điểm xét nhà, trong ngoài Tạ gia lật ra bao nhiêu lần, của hồi môn của Tạ Tam nương cất ở dưới giường đều dọn đi rồi, lá vàng trên cột cũng lấy xuống, còn có thể có vàng thừa gì nữa ?
Nhưng tiền tài động nhân tâm, mới đầu Tạ gia thỉnh thoảng bị lục lọi một lần, thẳng đến khi Tạ Ba trưởng thành. Thiếu niên mười lăm tuổi, bị đánh đến đầu đầy máu cũng không khuất phục, gắt gao ngăn trước người bà nội và em gái.
Một đám đàn ông trưởng thành đều bị dọa lui. Bọn họ muốn tài mà thôi, nhưng đôi mắt của thiếu niên mười lăm tuổi này nói cho bọn hắn, hắn muốn gϊếŧ người. Con chó chết bằm này tại thời điểm không người biết được, đã trở thành một con sói.
Cũng có người không tin tiếp tục trêu chọc Tạ Ba, đều bị Tạ Ba chặn lấy từng người tìm trở về. Lúc bắt đầu Tạ Ba sẽ bị đánh, nhưng tên nhóc này không sợ đau, đánh không sợ. Càng về sau, Tạ Ba đánh nhau càng hung ác, một đám người đều bị hắn đánh qua, cũng không có người lại trêu chọc Tạ gia nữa.
Lại nói, nhiều năm như vậy cũng không có người thấy vàng trong truyền thuyết. Tạ Ba bởi vì giai cấp có vấn đề, một mực làm việc mệt nhất, công việc ít công phân nhất. Mặc dù Tạ Ba thường thường đi săn, cũng đều bù vào tiền thuốc của bà nội hắn. Tạ gia nếu thật có vàng, còn có thể trôi qua thành như vậy sao ?
Trên đường nhỏ, Tạ Ba như cũ cõng cái giỏ lớn, trong tay xách theo túi vải của Trình Dao Dao, cũng không quay đầu lại đi ở phía trước.
Trình Dao Dao quệt mồm, tức giận đi theo sau lưng Tạ Ba. Cô hôm nay mặc quần áo mới đó, mặc dù không phải sản phẩm số lượng có hạn làm riêng của Paris nhưng Tạ Ba nhìn cũng không nhìn cô một chút, có phải quá đáng không ?
Nghĩ như vậy, lúc đi qua cầu mây có con suối, Tạ Ba chủ động giúp cô đựng nước, Trình Dao Dao cũng không cần, tự mình mang ấm nước theo ngồi xổm ở trước con suối đựng nước.
Trình Dao Dao cúi đầu, cái cổ tinh tế yếu ớt, vải vóc màu xanh da trời ở phần gáy lộ ra da thịt non mịn, càng có vẻ trắng nõn, chỉ là hiện tại bị nắng bỏng đỏ. Cô vụng về nắm lấy ấm nước ở trong suối lấy nước, lưu lại bóng lưng tức giận cho Tạ Ba.
Nửa ngày mới lấy xong nước, Trình Dao Dao ngẩng đầu một cái, một vật chụp xuống rơi trên đỉnh đầu cô, vội vươn tay sờ : « A ? Đây là cái gì ? »
Tạ Ba ở trên cao nhìn xuống cô, thản nhiên nói : « Nón tre. »
Trình Dao Dao mò tới nan tre lạnh buốt, phần biên được mài bóng loáng, sẽ không cắt vào tay. Cô vội cúi đầu nhìn nhìn, nước suối hiện ra gợn sóng, nhìn không thấy gì. Trình Dao Dao đỡ nón tre ngẩng đầu cho Tạ Ba nhìn: “Thế nào? Nhìn được không ? »
Nón tre đỉnh nhọn, vành nón hình tròn, đội lên đầu Trình Dao Dao, lộ ra gương mặt càng nhỏ của cô, cằm thật nhọn, môi màu hoa hồng vểnh lên, bộ dáng rất vui vẻ.
Tạ Ba khoát tay, đem nón tre đè lại che mắt Trình Dao Dao : « Đi thôi. »
« Chán ghét ! » Trình Dao Dao luống cuống tay chân nhấc nón tre lên, sửa sang lại mái tóc cắt ngang trán, vượt lên trước chạy đến đằng trước Tạ Ba đi.
Hôm nay trên trời nhiều mây, bùn đất trong ruộng vẫn ướŧ áŧ, công việc xới đất trở nên nhẹ nhõm rất nhiều. Tạ Ba cầm xẻng sắt xới đất, Trình Dao Dao ở bên cạnh giẫm miếng đất nhỏ lại, gieo hạt đậu, trên đầu đội nón tre. Đầu cô nhỏ, nón tre thỉnh thoảng tuột xuống, nhìn rất ngu ngốc.
Tạ Ba nhắc nhở cô : « Không có mặt trời, không cần đội. »
« Có nón mới liền muốn đội. » Trình Dao Dao đỡ nón tre, dưới vành nón liếc ngang hắn một chút. Đàn ông sao có thể hiểu rõ, trời đầy mây cũng có thể đeo kính râm, tuyết rơi đầy trời cũng có thể mặc váy ngắn, thời tiết không ngăn cản được quyết tâm mặc quần áo mới của con gái !
Đến giờ ăn trưa, Tạ Ba đưa tay lấy cái nón tre của Trình Dao Dao, sửa đi sửa lại một chút mấy lần, một lần nữa đưa cho Trình Dao Dao. Trình Dao Dao đội lên đầu: “Vừa vặn nhiều rồi!”
Một cái nón tre thôi, đôi mắt Trình Dao Dao cười cong cong, giống như trẻ con được ăn bánh kẹo, trêu đến khóe môi Tạ Ba cũng cong lên một chút.
Trình Dao Dao đem nón tre cất kỹ, đã nhìn thấy Tạ Ba đang ăn cái gì. Hắn mở một bao lá sen, mang ra cái gì đen như mực nắm ăn.
Trình Dao Dao tò mò tiến tới: “Anh đang ăn cái gì vậy?”
Ánh mắt cô lộ ra vẻ ngây thơ không biết nhân gian khó khăn, Tạ Ba bóp lấy nắm trong tay, ngừng một chút nói : « Rau dại nắm kiều mạch. »
Mắt Trình Dao Dao nhìn nắm trong tay Tạ Ba, nhìn không ra nhan sắc rau dại cùng kiều mạch, nhìn rất cứng. Kiều mạch làm bánh cao lương ăn rất cứng, nhai lại không nát, Tạ Ba ăn mặt không đổi sắc, lúc nuốt thái dương nổi lên gân xanh như ẩn như hiện.
Trình Dao Dao nhìn bao lá sen trong tay Tạ Ba, đúng là không có đồ ăn, chỉ có mấy quả mơ xanh xanh. Thôn Điềm Thủy ăn không giống cơm nhà người ta, sẽ dùng quả mơ chấm muối ăn với cơm, không nghĩ Tạ Ba cũng ăn như thế !
Cô vội vàng cầm hộp cơm bản thân mang tới đưa tới bên người Tạ Ba : « Nhìn, tôi mang theo cái này ! »
Trong hộp cơm của Trình Dao Dao có bốn cái bánh cao lương. Ba cái sáng nay, một cái tối qua, còn có một chút dưa muối.
Tạ Ba nuốt xuống thức ăn trong miệng, tròng mắt đen nhánh nhìn về phía Trình Dao Dao, giống như hiểu hiểu ý cô.
Trình Dao Dao đem một cái bánh cao lương đưa cho hắn: “Đừng ăn rau dại nắm, ăn bánh cao lương này, tôi đặc biệt mang đến cho anh. »
Bên trên mặt Tạ Ba không có biểu tình gì : « Vì cái gì ? »
Có cái gì vì cái gì ? Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, nói: “Coi như cảm ơn anh đã giúp tôi làm việc?”
Lưng Tạ Ba che ánh sáng, hơi thở quanh người lạnh xuống. Trình Dao Dao còn đem bánh cao lương đưa tới trước mắt hắn, ngửa đầu, đáy mắt ngây thơ lại tha thiết cười.