- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
- Chương 205: Cuộc sống ở đại học.
Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Chương 205: Cuộc sống ở đại học.
Xe lửa xuyên qua đường hầm kéo dài tiến thẳng đến cuộc sống đại học sáng rỡ phía trước.
Một lần nữa đứng trên đường phố Thượng Hải, tâm tình Trình Dao Dao khác hẳn lần trước. Cô và Tạ Chiêu đi cạnh nhau, hai người đều vui sướиɠ và chờ mong tương lai.
Cứ cách một đoạn đường lại có một công mới đang thi công, đất cát trên đường bụi mù, các tòa nhà cao tầng Tây Dương xây bằng gạch đỏ cổ xưa rất dễ thấy, khói bụi bay đi để lại sức sống tràn trề.
Tạ Chiêu đứng thẳng lưng thu tất cả cảnh sắc vào trong mắt, lòng hăng hái khuấy động l*иg ngực.
Trình Dao Dao nhìn cách ăn mặc của người qua đường. Người Thượng Hải thay đổi cách ăn mặc như chong chóng quay theo chiều gió, người đi đường mặc những màu sắc sáng rỡ hơn trước nhiều. Những cô gái trẻ tuổi cắt tóc mái ngang trán hoặc uốn cong, đi khắp nơi có thể thấy họ mặc quần loe và đeo máy nghe nhạc, trong công viên còn có người nhảy giao lưu.
Trình Dao Dao quay đầu kéo tay Tạ Chiêu ra hiệu cho hắn nhìn: “Anh nhìn xem, bên kia đang khiêu vũ kìa.”
Nam nữ chải tóc bóng loáng, trên người mặc quần ống loe thời thượng, họ khoác eo chạm vai khiêu vũ. Vẻ mặt bọn họ đều nghiêm túc giống như đang đứng trên sân khấu lớn trong nhà hát Diệp Ca, những người chỉ trỏ xung quanh đều không thể quấy rầy bọn họ.
Tạ Chiêu nhìn qua, hắn không thấy hứng thú mà đảo mắt nhìn Trình Dao Dao. Đi đường dài làm cô mệt mỏi rã rời, nhưng cô vẫn giống như một bông hoa nghiêng nước nghiêng thành, vẻ mặt mệt mỏi này càng tăng thêm vẻ đẹp quá mức quy định cho cô.
Trình Dao Dao kích động nhìn chằm chằm người đang khiêu vũ bên kia: “Em nhảu đẹp hơn bọn họ nhiều.”
Tạ Chiêu giữ chặt cô: “Chúng ta phải đi báo danh rồi.”
Trình Dao Dao chép miệng. Tạ Chiêu dỗ cô: “Về sau vẫn còn cô hội mà.”
“Đúng vậy. Nghe nói trong trường học cũng có hội trường, còn có phòng khiêu vũ nữa.” Lúc này Trình Dao Dao mới cao hứng trở lại, cô kéo Tạ Chiêu: “Đi thôi!”
Sân trường đại học Thượng Hải vẫn giống trong trí nhớ. Giảng đường cổ xưa đứng trang nghiêm dưới ánh mặt trời, trong khuôn viên trường có thể thấy rất nhiều cây ngô đồng và cây hoa anh đào. Bây giờ là mùa hoa anh đào, màu hồng nhạt nổi bật trên nền cỏ xanh.
Thư thông báo trúng tuyển gửi đến trễ nên lúc nhập học Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đã bỏ lỡ lễ khai giảng. Sân trường yên lặng làm mọi người cảm thấy nghi hoặc.
Hai người đi xung quanh tìm văn phòng trường, giáo viên phụ trách tiếp đón ngẩng đầu thấy Trình Dao Dao liền nói: “Tôi còn tưởng em không đến.”
Trình Dao Dao nghi ngờ: “Thầy biết em ạ?”
Giáo viên cười nói: “Giáo viên cả trường đều xem ảnh trên hồ sơ của em rồi. Người thật đẹp hơn trên ảnh nha, xem ra ngành văn học Trung Quốc chúng ta có hoa khôi mới rồi.”
Tạ Chiêu nói: “Em chào thầy, thầy cho em hỏi ngành kinh tế ở đâu ạ?”
“Cậu cũng đến báo danh sao?” Thầy giáo đẩy mắt kính kinh ngạc nhìn Tạ Chiêu: “Tôi còn tưởng cậu đưa bạn gái đến.”
Khí lạnh quanh người Tạ Chiêu lập tức tan ra, hắn cảm thấy ấn tượng với thầy giáo mắt sáng như đuốc này: “Em và người yêu học cùng trường.”
Thầy giáo nhìn về phía Trình Dao Dao. Trình Dao Dao hào phóng thừa nhận: “Chúng em đính hôn rồi.”
Thầy giáo vừa giúp bọn họ làm thủ tục nhập học vừa nghe ngóng chuyện tình của hai người. Ông nghe xong cũng thổn thức không thôi: “Thanh niên trí thức tham gia sản xuất ở nông thôn và con cháu của hắc ngũ loại, chuyện này vừa mâu thuẫn vừa đặc biệt. Chuyện tình của hai người đúng là truyền kỳ ở thời đại này. Phải cảm ơn chính sách của quốc gia, cũng phải cảm ơn lòng tin và sự giúp đỡ lẫn nhau của hai người!”
Trình Dao Dao được rót một bụng canh gà, cô chỉ có thể gật đầu liên tục. Tạ Chiêu thừa dịp hỏi thăm chuyện đăng ký hộ khẩu và thủ tục đăng ký kết hôn, thầy giáo cười nói: “Vừa lên đại học đã kết hôn rồi, có gấp quá không?”
Trình Dao Dao vô thức quay sang nhìn Tạ Chiêu, mặt Tạ Chiêu tái xanh rồi.
Thầy giáo nhịn cười nửa ngày mới nói: “Cũng không phải không có cách nào. Đến tháng 5 sẽ đăng ký hộ khẩu cho hai người, đến lúc đó có thể lĩnh chứng rồi.”
Tạ Chiêu liền hỏi: “Thật sao?”
Thầy giáo làm bộ nghiêm túc, vẻ mặt cứng rắn: “Khụ. Tôi thấy em đạt điểm tối đa môn toán, còn là sinh viên mới đứng hạng nhất, em nên đặt việc học lên đầu, không nên lo lắng đến chuyện yêu đương quá!”
Tạ Chiêu cố gắng kiềm chế ý cười, mặt mày vui mừng của hắn làm thầy giáo tức giận đến mức dựng râu trợn trừng mắt. Về sau hắn mới biết đây là giáo viên dạy ngành kinh tế, trong quá trình học ông ra rất nhiều đề khó cho hắn, nhưng Tạ Chiêu cũng trở thành học sinh đắc ý nhất của ông, vấn đề này nói sau.
Hai người làm xong thủ tục nhập học rồi chuyển sang khu kế toán. Hai người nộp tiền ăn và tiền sách.
Thầy giáo hỏi: “Hai em muốn đổi phiếu lương thực không?”
Trình Dao Dao nói: “Dạ không, chúng em có rồi ạ.”
Thầy giáo nhìn hai người, ông gật đầu nói: “Hai em chắc không thiếu tiền, phiếu lương thực này để bạn học nào cần thì lấy vậy.”
Trình Dao Dao mặc váy thân dài, trời sinh tính tình cao ngạo của con cháu nhà giàu, Tạ Chiêu ăn mặc mộc mạc nhưng cũng cao ráo thẳng tắp, khí chất trầm ổn. Thầy giáo mộc mạc cả đời nên không nhận ra cái áo khoác đơn giản trên người Tạ Chiêu là hàng nhập khẩu.
Tạ Chiêu hỏi: “Hôm nay không phải lên lớp ạ? Em thấy trường học rất yên tĩnh.”
Thầy giáo nói: “Về đi. Hai người đừng đi theo quấy rối, nhất là em, con gái mềm yếu đừng lẫn vào đấy.”
Trình Dao Dao đứng thẳng người: “Thầy, câu nói của thấy có ý kỳ thi phái nữ nha!”
Thầy giáo cười không được mà tức cũng không xong. Tạ Chiêu lập tức kéo Trình Dao Dao lại, hắn cảm ơn thầy giáo rồi đi về.
Tạ Chiêu và Trình Dao Dao đến chợ đen một chuyến. Bây giờ chợ đen đã đổi tên thành phiên chợ quang minh chính đại, hai bên đường đang xây cửa hàng và quán ăn mới.
Hai người mua chăn đệm mới, bình siêu tốc, hộp đựng cơm và đồ dùng hàng ngày. Trình Dao Dao còn mua hai mảnh vải bông nhập khẩu làm màn giường.
Lúc quay đầu lại, cô đã thấy Tạ Chiêu lấy xe đạp ở đâu ra đạp đến đây. Đồ vật được buộc hết ở phía sau xe, Trình Dao Dao không có chỗ ngồi nữa.
Tạ Chiêu vỗ khung xe phía trước: “Lên đây.”
Trình Dao Dao nhíu mày: “Anh không sợ bị bắt sao?”
Lúc trước ở huyện Lâm An có rất nhiều nam thanh niên chở con gái ngồi như này, bình thường họ sẽ bị đội tra xét coi là lưu manh bắt lại.
Tạ Chiêu nói: “Trên đường có rất nhiều người ngồi như thế, không bị bắt đâu.”
Trong mắt hắn ẩn chứa sự kích động, hắn đã muốn chở Trình Dao Dao như này lâu rồi.
Trình Dao Dao mỉm cười giang tay ra, Tạ Chiêu nhẹ nhàng ôm eo nhấc cô lên để cô ngồi trên khung ngang. Trình Dao Dao ngồi lệch sang một bên, chân đặt ở phía trước. Khung xe đạp rất cao, lúc đầu cô ngồi lên còn hơi sợ, tay nắm chặt đầu xe.
Tạ Chiêu nắm tay lái giống như ôm Trình Dao Dao vào lòng, hắn cúi đầu liền ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô.
Một đám người trẻ tuổi nhìn thấy đều cười ồn ào. Trong tiếng cười thân thiện của mọi người, Tạ Chiêu đạp xe vững vàng đi xa.
Xe đạp lao vùn vụt làm người ta xuất hiện cảm giác mất trọng lực. Trình Dao Dao yên tâm tựa vào ngực Tạ Chiêu, cô hưởng thụ gió xuân mềm mại phả vào mặt.
Ký túc xá ở niên đại này thiếu rất nhiều thứ, Trình Dao Dao được sắp xếp ở khu ký túc xá ngành văn học Trung Quốc, Tạ Chiêu ở ký túc xá tạm thời phía sau thư viện.
Ký túc xá nữ ngành văn học Trung Quốc là một khu nhà tầng kiểu dáng Liên Xô, trước tầng trồng mấy cây ngô đồng, hoàn cảnh yên tĩnh đẹp đẽ. Cạnh khu nhà có một cái ao nhỏ, có thể rửa bát, giặt quần áo. Mỗi tầng đều có một phòng vệ sinh công cộng, nhà tắm cũng dùng chung.
Trình Dao Dao nhìn một vòng, cô khóc muốn về nhà: “Nhà tắm dùng chung! Còn có… Nhà vệ sinh cũng thế…”
“Ngoan. Tháng 5 anh cưới em.” Tạ Chiêu nhịn cười, hắn ôm cô vuốt lông.
“Em không muốn ngủ ở giường trên.” Trình Dao Dao tủi thân nói: “Em sẽ ngã sấp xuống.”
Nhóm bạn cùng phòng đều không ở đây, hoàn cảnh ký túc xá đơn sơ, giường của bạn cùng phòng gọn gàng sạch sẽ, ngoại trừ chăn gối được xếp gọn thì không còn cái gì nữa. Trình Dao Dao đến muộn, bên trong chỉ còn một cái giường trên cạnh cửa sổ.
Tạ Chiêu nói: “Chúng ta dọn dẹp chỗ nằm này trước đã. Nếu như em vẫn ở không quen, chúng ta sẽ thương lượng với bạn cùng phòng xem có thể đổi chỗ được không.”
Trình Dao Dao gật đầu: “Được rồi.”
Tạ Chiêu lắc lắc lan can giường, sau đó xuống tầng mượn dụng cũ vặn chặt lại, rồi làm thêm một cái cầu thang đi xuống. Hắn dùng báo và vải che đồ ở giường dưới trước rồi mới dọn sạch ván giường trên và mặt tường, ngay cả cửa sổ cũng lau sạch sẽ.
Chờ trải xong chiếu và chăn ga, hắn lại mắc rèm cửa và màn thiêu hoa lên. Trình Dao Dao bắt đầu thích chỗ nằm này.
Cô ngồi trên giường vén rèm cửa lên nhìn ra ngoài: “Về sau anh tới tìm em, em có thể thấy anh trước!”
Bên trong đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nổi lên ý cười. Hắn sửa lại hết cửa sổ hỏng và chân bàn nhấp nhô trong ký túc xá. Tạ Chiêu dặn dò Trình Dao Dao mấy câu rồi xách hành lý sang ký túc xá của mình.
Trình Dao Dao lưu luyến không rời theo sát hắn: “Ngày mai anh đến đón em đi học nhé.”
“Ừm.”
“Nếu bạn cùng phòng bắt nạt em phải làm sao bây giờ?”
“…” Tạ Chiêu khó khăn lắm mới nuốt xuống câu “Ai dám bắt nạt em chứ?”, hắn trấn an cô: “Không đâu. Có người bắt nạt em, anh sẽ bắt nạt họ giúp em.”
Trình Dao Dao lẩm bẩm nửa ngày giống hệt hôm rời khỏi thôn Điềm Thủy, cô có ý muốn giấu nhóm Cường Cường vào trong vali của mình. Tủng Tủng còn cao hứng đi theo hai người, đến lúc bọn họ ngồi trên máy kéo nói mới biết hai người không có ý định dẫn bọn nó đi cùng, bọn nó đuổi theo cả đường.
Tạ Chiêu liên tục cam đoan với cô, buổi tối sẽ đến tìm cô. Nếu bạn cùng phòng bắt nạt cô, hắn sẽ đi theo cô ra ngoài ở. Lúc này Trình Dao Dao mới buồn bã để hắn đi.
Gần đến 5h chiều, mấy cô gái cười cười nói nói đi vào ký túc xá. Lúc nhìn thấy Trình Dao Dao, bọn họ đều im lặng chớp mắt, vẻ mặt khác hẳn nhau.
Trình Dao Dao xinh đẹp làm mọi người rung động nhưng cũng không làm họ lộ ra ánh mắt kỳ lạ như vậy.
Trình Dao Dao mím môi, vẻ mặt cảnh giác.
“Cô…” Một nữ sinh tóc ngắn tầm 24,25 tuổi bước lên trước đánh giá Trình Dao Dao: “Sao nhìn cô quen mắt vậy?”
“Đúng, đúng.” Mấy cô gái cũng nói: “Giống như gặp ở đâu rồi vậy.”
Cô gái mặc Bragi nhìn giường trên rồi hỏi: “Chăn của cô?”
Trình Dao Dao nhướng lông mày, cô gật đầu.
Cô gái mặc Bragi híp mắt nhìn chằm chằm cô, đến lúc Trình Dao Dao chuẩn bị nghênh chiến, cô ấy mới vỗ đùi nói: “Sao không chờ chúng tôi về giúp!”
“…À!” Trình Dao Dao vừa giơ họng súng lên liền bị bó hoa tươi chen vào, cô lập tức luống cuống, đôi mắt hoa đào trợn to.
Cô gái tóc ngắn cười nói: “Chúng tôi còn tưởng cô không tới chứ, không ngờ cô xinh như vậy!”
“Ngành văn học Trung Quốc chúng ta có chiêu bài rồi.”
“Trông cô còn nhỏ tuổi nha, có người đưa cô đến trường sao? Giường được dọn xong hết rồi, sao cô không chờ chúng tôi về giúp đỡ nha.”
Mấy cô gái vây quanh Trình Dao Dao nói chuyện nhiệt tình.
Trình Dao Dao cũng điều chỉnh xong tâm tình, cô cười nói: “Tôi nhận được thư báo trúng tuyển trễ nên hôm nay mới đến báo danh được, tôi học ngành văn học Trung Quốc khóa 77, Trình Dao Dao.”
Nữ sinh tóc ngắn cười nói: “Chúng tôi đều học khóa 77! Tôi tên là Triệu Mục, năm nay 25 tuổi, tôi là chị cả ở ký túc xá và là đội trưởng ở phòng này. Về sau cần giúp gì cứ nói với tôi.”
Baragi tên là Tần Dương Dương, mấy cô gái cùng phòng khác gọi lần lượt là Lý Vệ Công, Tưởng Linh, Ngô Quỳnh, Lưu Hi Nhi, Vương Húc Đan. Ngoại trừ Tần Dương Dương là người địa phương, mấy cô gái khác đều là thanh niên trí thức hoặc công nhân, Triệu Mục 25 tuổi, Vương Húc Đan 23 tuổi đã kết hôn sinh con. Trình Dao Dao nhỏ tuổi nhất ký túc xá.
Triệu Mục là mội người chị cả đầy lòng nhiệt tình, cô đưa Trình Dao Dao đến chỗ để chậu rửa mặt và bàn chải đánh răng của mình. Cô nói: “Lan can giường của cô hỏng rồi, buổi tối cô… Ơ, sửa xong rồi.”
Triệu Mục lắc mấy lần, cô phát hiện lan can sửa xong rồi. Mấy cô gái khác cũng phát hiện: “Cửa sổ cũng sửa xong rồi, chân bàn không khập khiễng.”
“Bóng đèn không chập chờn nữa. Ai sửa vậy? Cô sửa sao?”
Trình Dao Dao cười nói: “Không phải tôi sửa. Người yêu tôi sửa.”
Triệu Mục nói: “Không phải cô là thanh niên trí thức sao? Người yêu của cô ở nông thôn à?”
“Anh ấy cũng học đại học, ngành kinh tế.” Trình Dao Dao hất cằm tự hào.
Mấy cô gái khác đều kinh ngạc thán phục. Nhưng không có ai hỏi chuyện tình của Trình Dao Dao, họ chia sẻ thời khóa biểu với cô. Mọi người học chung lớp, Triệu Mục là lớp trưởng: “Cô bỏ lỡ mấy ngày nhưng không sao, tôi đưa vở cho cô chép. Mấy ngày trước cũng không học cái gì quan trọng.”
Buổi tối Tạ Chiêu đến tìm Trình Dao Dao, Trình Dao Dao nhét một quả hạnh khô vào miệng hắn: “Đặc sản ở quê bạn cùng phòng của em.”
Tạ Chiêu thấy cô nhảy nhót tưng bừng thì cố ý hỏi: “Bạn cùng phòng thế nào? Có người nào bắt nạt em không?”
Trình Dao Dao phê bình nói: “Sao anh có thể nghĩ họ như vậy được. Tất cả mọi người đều thích em, họ đối xử với em rất tốt, em không muốn dọn đi nữa!”
Lông mày Tạ Chiêu nhảy lên, hắn bình tĩnh hỏi: “Điều kiện nhà tắm thế nào?”
Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao lập tức suy sụp, cô lẩm bẩm: “Nhà tắm kia… Anh vẫn nên tranh thủ thời gian cưới em đi.” Nhà tắm công cộng không kém lắm nhưng Trình Dao Dao vừa đi tắm, mấy cô gái khác liền nhìn cô chằm chằm. Có người còn chạy tới hỏi cô có bôi kem dưỡng da không.
Tạ Chiêu mỉm cười, trong lòng khen ngợi nhà tắm công cộng một trăm lần.
Sáng hôm sau, trong trường truyền ra tin tức bùng nổ: Ngành văn học Trung Quốc có một đại mỹ nhân.
Lúc Trình Dao Dao đi học, sinh viên ngoài ngành đều tranh nhau đến xem, có người ở trường khác nghe danh mà đến. Từ ngày khai giảng đến giờ vẫn chưa giải quyết được danh hiệu hoa khôi trường học, bây giờ danh hiệu đó đương nhiên rơi vào đầu Trình Dao Dao.
Nhưng sinh viên nam lập tức tan nát cõi lòng: Trưa hôm đó, Trình Dao Dao ngồi trên xe đạp của một thanh niên đẹp trai đến nhà ăn ăn cơm. Lúc người thanh niên này xuất hiện, mỹ nhân Trình Dao Dao lạnh lùng như băng lập tức biến thành đường ngọt như mật.
Có sinh viên nam chưa từ bỏ ý định, hắn xem nhiều phim hành động quá nên muốn dùng phương thức quyết đấu khiêu chiến tình địch. Kết quả trong vòng 3 chiêu liền bị thanh niên đẹp trai đánh ngã lăn ra đất, hắn tan nát cõi lòng chạy đi.
Tạ Chiêu đẹp trai trầm ổn cũng nổi tiếng ở ngành kinh tế, nhưng không có nữ sinh nào dám cướp người yêu của Trình Dao Dao, tất cả mọi người đều cắt đứt ý tưởng này, bọn họ toàn tâm toàn ý khen ngợϊ ȶìиᏂ yêu của hai người.
Nghe đồn Trình Dao Dao xuống nông thôn làm việc, hai người quen biết lâu ngày sinh tình, vì không muốn chia tay với Trình Dao Dao, Tạ Chiêu từ nhỏ chưa từng đi học quyết tâm phấn đấu, cuối cùng hắn và Trình Dao Dao dắt tay nhau bước vào giảng đường đại học.
Chuyện tình này được thầy giáo hóng hớt thổi phồng lên, trong lúc nhất thời Trình Dao Dao và Tạ Chiêu trở thành đôi vợ chồng thần tiên trong trường học, họ là tấm gương chăm chỉ của mọi người.
Nhân vật chính trong chuyện xưa không để ý đến tin đồn này, ngày nào hai người cũng đi đi về về có đôi, tình yêu ngọt ngào như thuở ban đầu.
Mặc dù Trình Dao Dao và Tạ Chiêu không học cùng ngành nhưng môn học tự chọn lại trùng nhau. Bây giờ thiếu rất nhiều giáo viên, chương trình học đều được gộp lại, hai người có thể gặp nhau mỗi ngày.
Tạ Chiêu rất thích cuộc sống đại học, việc học đơn giản như việc Tạ Chiêu hít thở, bầu không khí học tự do và hoàn cảnh này làm hắn cực kỳ thoải mái. Mà tình hình kinh doanh cá thể biến đổi nhiều lần, gông xiêng trên người hắn dần dần được cởi ra, trời đất rộng lớn mặc hắn rong đuổi, sự nghiệp càng thuận lợi hơn nhiều.
Trình Dao Dao thấy Tạ Chiêu thích cuộc sống đại học, trong lòng cô cũng vui vẻ vì quyết định lúc đầu của mình. Cô không thích học nhưng cô thích nhìn bộ dáng vui vẻ của Tạ Chiêu.
Hai người thường hẹn ở sân trường, thư viện, có khi ở cửa hàng hoặc công viên.
Hai người không giống sinh viên phổ thông nghèo khó, thời gian trôi qua cực kỳ thoải mái. Cuối tuần nào hai người cũng đến cửa hàng mới xây tiêu tiền thỏa thích, sau đó đi ăn cơm Tây ở nhà hàng Red House, có lúc đến nhà hàng của chị Dường ăn no nê. Nhà hàng của chị Dương quanh minh chính đại mở ra, chị mời Trình Dao Dao gia nhập mấy lần nhưng Trình Dao Dao có tính toán riêng, cô không đáp ứng nhưng thỉnh thoảng vẫn đến đây mượn bếp bộc lộ tài năng, cô nấu một bàn đồ ăn ngon cho Tạ Chiêu rồi mang một phần về cho bạn cùng phòng.
Nhóm bạn cùng phòng quan hệ rất tốt với Trình Dao Dao. Tuy sinh viên khóa 77 chênh lệch tuổi nhưng mọi người đều lầ người nổi bật ở niên đại này, bọn họ đều say mê học thuật, quan tâm chính trị và quốc gia, họ không vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau.
Tư tưởng của sinh viên khóa 77 rất mới, ngược lại sinh viên khóa 75, 76 thường xuyên xung đột vì tư tưởng khác biệt. Trường công nông binh còn bảo lưu mấy mấy học sinh bị phê bình về tác phong, bọn họ không ưa điệu bộ của khóa 77, ngay cả Trình Dao Dao cũng bị viết lên báo trường vì điệu bộ của “Gia cấp tư sản nhỏ”.
Tạ Chiêu trực tiếp dẫn người xé hết mấy tờ báo đó, hai phe phát sinh xung đột kịch liệt suýt nữa biến thành một trận đấu võ. Sau đó ngành văn học Trung Quốc bắt đầu phát động tranh luận, Trình Dao Dao là linh vật của ngành văn học Trung Quốc, là đối tượng tập thể bảo vệ, sao họ có thể tha thứ dễ dàng cho người đã bắt nạt cô được.
Trận xung đột nhỏ này chỉ gây mâu thuẫn trong trường học, nó không tính là gì. Trình Dao Dao thấy Tạ Chiêu giận dữ vì mình thì ngọt ngào dán lên người hắn làm nũng mấy ngày.
Tạ Chiêu chọc trán cô: “Làm nũng cũng vô dụng, làm mấy đề này đi. Không được để bạn học giúp em nữa.”
Tình cảm dịu dàng của Trình Dao Dao như nước chảy về biển đông, cô hậm hực nhìn sách. Khóe môi Tạ Chiêu cong lên không dễ thấy, hắn nhìn ánh nắng chiếu xuống người Trình Dao Dao, trong lòng tràn ngập tình yêu thương.
Các giáo viên trong trường học tạm thời tập hợp đủ, có người mới được thả ra từ trong chuồng bò, có người được mời từ nông thôn về, giọng địa phương của một số giáo viên rất nặng, nhưng tiết học nào cũng đày ắp học sinh, lúc tan học thì tranh nhau chen lên hỏi một số vấn đề.
Mỗi ngày tan học đều có thể thấy sinh viên vùi đầu khổ học trong lớp hoặc trong nhà sách. Buổi tối sau khi tắt đèn lúc 9h30, sinh viên sẽ dựa vào đèn hành lang, đèn nhà vệ sinh hoặc đèn đường để đọc sách. Thậm chí có người dậy sớm chui qua cửa sổ thư viện vào bên trong đọc sách. Sau khi nhà trường biết chuyện này thì sửa đổi thời gian đóng cửa thư viện thành 11h đêm.
Không ai thấy vất vả. Trải qua mười năm gián đoạn, nhóm người trẻ tuổi này càng trân trọng cơ hội học tập hơn bất kỳ ai.
Chỉ khổ Trình Dao Dao, trời sinh tính cô lười nhác, sau khi tan học liền thu dọn đồ đi về, bạn cùng lớp đều coi cô là người kém hiểu biết, đám người nghiêm túc nói chuyện với cô, họ khuyên cô không thể vì chuyên trai gái mà làm trễ nải việc học. Họ còn muốn lập nhóm giúp đỡ Trình Dao Dao tiến bộ.
Trình Dao Dao vừa nghĩ đến việc này liền tủi thân kéo góc áo Tạ Chiêu tố cáo: “Tối nào bọn họ cũng không cho em ngủ sớm, họ kéo em dậy ôn tập cùng họ.”
Tạ Chiêu mỉm cười xoa đầu cô: “Nhịn thêm một chút nữa thôi, ngày mai chúng ta đi xem phòng.”
Trình Dao Dao lập tức tỉnh táo: “Anh tìm phòng rồi sao?”
“Ừm. Mai dẫn em đi xem có thích hay không.” Tạ Chiêu bắt đầu bắn nút.
Trình Dao Dao vô cùng mong đợi, tốc độ làm bài tập cũng nhanh hơn nhiều. Ngày mai được nghỉ, xem xong phòng ở vẫn có thời gian đến cửa hàng bách hóa xem quần áo mới.
Sắp đến mùa hè rồi, cô muốn mua mấy cái váy mới.
Thời gian trôi qua như cỏ mọc én bay, Tạ Chiêu đạp xe chở Trình Dao Dao xuyên qua hàng cây dưới ký túc xá ra ngoài trường xem phòng.
Áo sơ mi trắng trên người Tạ Chiêu bị gió thổi bay lên mang theo mùi xà phòng thơm và mùi cỏ xanh, quanh cảnh giống hệt bãi cỏ ngày xuân ở thôn Điềm Thủy. Chiếc quần jeans xanh quấn chặt đôi chân dài, cơ bắp trên người căng cứng mạnh mẽ.
Trình Dao Dao sớm biết vóc người Tạ Chiêu đẹp nhưng cô không biết hắn lại đẹp như vậy. Quần jeans ống thẳng làm nổi bật đôi chân của Tạ Chiêu, mông cong vểnh lên. Còn có nơi nào đó…
Trình Dao Dao liếc qua, trái tim đập thình thịch như con hươu nhảy loạn.
Tạ Chiêu thường mặc quần vải ống rộng, bây giờ mặc quần jeans căng cứng làm cơ đùi siết lại, cả người cảm thấy khó chịu.
Nhưng hắn vẫn mặc vì Trình Dao Dao.
Một vị thương nhân nước ngoài tặng cái quần jeans này cho hắn, đây là kiểu dáng ống thẳng kinh điển thời này. Nam một cái, nữ một cái, Trình Dao Dao muốn Tạ Chiêu mặc, đương nhiên Tạ Chiêu mặc rồi. Đến lúc đó có người muốn viết báo, mình cản ở phía trước là được.
Bây giờ quần ống loe mới là kiểu dáng hot nhất trong trường học.
Đề tài “Mặc quần jeans có phải giai cấp tư bản không?” được các sinh viên lôi ra tranh luận xung đột mấy lần, hôm nay hai bên đang tranh chấp ác liệt thì thấy Tạ Chiêu đạp xe chở Trình Dao Dao đi ngang qua. Cô mặc quần jeans màu xanh da trời phối với áo sơ mi trắng, dây thắt lưng ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn, ống quần xắn lên lộ ra mắt cá chân trắng nõn. Vừa tùy ý vừa tự nhiên phóng khoáng, mặt mày xinh đẹp kiêu căng của con gái nhà giàu mà khó ai bắt chước được.
Trái ngược với cuộc tranh luận, có người vỗ bàn đứng dậy: “Quần kia mua ở đâu vậy?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
- Chương 205: Cuộc sống ở đại học.