Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 200: Bánh Nếp.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong sân nhỏ, Tạ Chiêu để bó tre dựa vào góc tường. Trình Dao Dao đi theo sau hắn lẩm bẩm: “Người kia tìm anh làm gì?”

Tạ Chiêu nắm tay cô nhìn một chút, trên mu bàn tay của cô hơi đỏ. Hắn nhẹ nhàng vuốt: “Đau không?”

Bà Tạ vắt khăn mặt đưa cho Tạ Chiêu lau mồ hôi, bà cũng hỏi: “Dao Dao không sao chứ?”

“Hắn dám sao!” Trình Dao Dao chống eo, sợi tóc đen nhánh hơi rối, gương mặt đỏ bừng ra oai.

Khóe môi Tạ Chiêu cong cong, hắn lấy khăn lau mồ hôi.

Nhìn bộ dáng không nhanh không chậm của hắn, bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi, người kia là ai vậy? Nhìn giống…”

“Giống tên du côn.” Trình Dao Dao nói tiếp.

Tạ Chiêu nói: “Bà nội, bà đừng lo, cậu ta là một người bạn của cháu.”

“Hử?” Mắt Trình Dao Dao trợn to, cô nhìn Tạ Chiêu nghi ngờ: Anh ta là bạn của anh lúc nào?

Tạ Chiêu đè đầu nhỏ của cô, hắn quay sang nói với bà Tạ: “Bà nội, giữa trưa làm thêm đồ ăn nhé.”

“Được, sáng sớm bà đã gϊếŧ gà, vừa nãy làm xong rồi!” Bà Tạ cười vui vẻ nói: “Đúng lúc ăn mừng hai đứa, kỳ thi đại học kết thúc rồi nhưng vẫn phải vồi bổ cho tốt!”

Bà Tạ đi vào phòng bếp bận rộn.

Trình Dao Dao gẩy tay Tạ Chiêu, cô tức giận: “Anh còn nhớ lần trước ăn cơm ở Tô Châu…”

Tạ Chiêu giơ ngón trỏ lên.

Trình Dao Dao hạ giọng nói tiếp: “Lần trước ở Tô Châu, anh ta giấu vàng trên người anh, sau đó còn tố cáo anh, suýt nữa hại anh bị bắt rồi!”

Tạ Chiêu nói: “Không phải cậu ấy tố cáo. Cậu ấy vẫn luôn làm việc giúp anh, lần trước đến Thượng Hải còn giúp anh rất nhiều.”

Trình Dao Dao nhăn mũi: “Thật sao?”

Tạ Chiêu hỏi lại: “Anh đã lừa em bao giờ chưa?”

“Đêm qua anh…” Mặt Trình Dao Dao đỏ ửng, lông mi cong như cánh bướm lay động lòng người. Nốt ruồi cạnh khóe mắt làm mặt cô trở nên sinh động mê hoặc, Tạ Chiêu hôn qua rất nhiều lần.

Hầu kết Tạ Chiêu động đậy, hắn vừa muốn mở miệng, ngoài cổng lại truyền đến tiếng chó sủa.

Hoàng Lục kêu thảm: “Cứu mạng! Á á á con chó này! Đừng cắn tao!”

Hoàng Lục trèo lên thân cây to kêu cứu.

Một con lông xù màu đen bóng loáng dựng thẳng lỗ tai, nó đứng dưới tàng tàng cây trừng hắn, con mèo màu cam trắng cưỡi trên lưng chó mập híp mắt nhìn.

Hai tay Hoàng Lục ôm chặt cây, hắn kêu to: “Anh Tạ! Anh Tạ!”

Chỉ cần hắn động nhẹ, con đen đen kia liền nhe răng gầm gừ, nó còn làm động tác nhào đến, Hoàng Lục hét thảm lên.

Trình Dao Dao kéo Tạ Chiêu: “Để anh ta bị dọa một lúc nữa.”

Tạ Chiêu mỉm cười cưng chiều, hắn thấy Hoàng Lục sắp trượt xuống mới bước chậm ra ngoài.

Thân hình cao lớn của Tạ Chiêu ở trong mắt Hoàng Lục giống như thần tiên giáng trần: “Anh Tạ, mau cứu em với!”

Tạ Chiêu gọi: “Tủng Tủng.”

“Gâu! Gâu!” Chó đen vừa rồi còn oai phong lẫm liệt lập tức chạy tới bên người Tạ Chiêu, nó ngoe nguẩy cái đuôi nhảy nhót trên đất, tiếng kêu giống chó con.

Mèo con nhảy trên lưng chó xuống, nó ghét bỏ chạy đi.

Tạ Chiêu nói: “Xuống đây đi.”

Hoàng Lục lo sợ tuột xuống cây. Ai ngờ Tủng Tủng lại quay đầu nhe răng về phía hắn, Hoàng Lục sợ hãi muốn chạy.

Tạ Chiêu nói: “Đừng sợ. Nó không cắn người tùy tiện đâu.”

Tủng Tủng lè lưỡi nhìn Hoàng Lục một lát, lúc này nó mới vểnh cái đuôi ngẩng đầu ưỡn ngực đi. Hoàng Lục hốt hoảng, hắn khẳng định trên mặt con chó kia lộ rỏ sự chế giễu!

Hoàng Lục xoa xoa tay, hắn cười lấy lòng Tạ Chiêu: “Anh Tạ, em vừa nhận được điện báo của anh lập tức tới đây luôn.”

Tạ Chiêu nói: “Ở Thượng Hải có người biết cậu rồi, hai năm tới không thể lộ diện nữa. Tôi định làm ít chuyện ở huyện Lâm An, cậu có làm không?”

Hoàng Lục cảm kích nói: “Làm! Cái mạng của em do anh cứu, anh làm gì em đều theo anh! Anh Tạ nói một câu, em lên núi đao xuống biển lửa…”

Tạ Chiêu thản nhiên nói: “Không cần cậu lên núi đao xuống biển lửa. Tý nữa ăn cơm đừng nói gì trước mặt bà nội tôi.”

“Ăn cơm?” Hoàng Lục vừa mừng vừa lo.

Tạ Chiêu hỏi lại: “Không ăn à?”

“Ăn, ăn, ăn! Em còn mang quà cho chị dâu và bà nội anh nữa!” Hoàng Lục xách túi đồ lên vỗ vỗ bụi, hắn hưng phấn đi vào nhà với Tạ Chiêu.

Nơi này khác hẳn nhà nông dân trong tưởng tượng của Hoàng Lục. Một cái sân nhỏ ngăn nắp chỉnh tề, nền đất lát gạch xanh, vườn rau xanh um tươi tốt, bên trong l*иg gà có mười mấy con gà béo tròn.

Bà lão buộc bóc gọn gàng cười hiền lành khác hẳn người vừa nãy cầm chổi đánh hắn: “Chàng trai mau vào uống trà đi! Chiêu ca nhi ít khi dẫn bạn bè về nhà ăn cơm, cháu là người đầu tiên đấy!”

Hoàng Lục cảm động, miệng hắn nói chuyện với bà Tạ giống như bôi mật, hắn thổi phồng Tạ Chiêu lên tận trời xanh, sau đó tặng quà mình mang tới.

Hắn mang một túi điểm tâm Tô Châu, ba khối vải lụa và mấy lọ dầu dưỡng tóc hoa quế. Phần quà này ở thập niên 70 được coi là lễ lớn, bà Tạ trách mắng: “Tới nhà làm khách, sao có thể nhận quà của cháu được.”

Hoàng Lục cười hắc hắc: “Cháu và anh Tạ là bạn bè vào sinh ra tử! Lúc đầu ở Tô Châu cháu… cháu bị xe đâm, anh Tạ đưa cháu vào viện, cái mạng này là của anh Tạ cho! Cháu không cha không mẹ, bà giống như bà nội cháu vật! Bà đừng coi cháu là người ngoài!”

Hoàng Lục đổi chuyển bán vàng thành tai nạn xe cộ, hắn nói có đầu có cuối. Bà Tạ nghe xong không khỏi thổn thức: “Cứu người là việc nên làm, cháu khỏe chưa? Đừng lưu lại nguồn bệnh, trong nhà bà có thuốc trị thương, bảo Chiêu ca nhi lấy hai bình cho cháu…”

Bà Tạ nói liên miên, trên người Hoàng Lục có tổn thương gì đâu, hắn suýt không chống đỡ được nữa. May mà Trình Dao Dao ở phòng bếp gọi: “Bà ơi, bà lấy một ít ớt khô giúp cháu với!”

Lúc này bà Tạ mới đi xuống bếp.

Hoàng Lục lau mồ hôi, hắn hâm mộ Tạ Chiêu: “Anh Tạ, bà nội chúng ta thật tốt.”

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu lướt qua: “Bà nội tôi.”

Hoàng Lục cười hắc hắc, hắn quan sát tòa nhà này.

Chó đen chạy ra chạy vào quanh phòng bếp, mèo cam trắng nằm trên tường sân ngủ. Một đàn mèo con chạy tới, có con nhìn Hoàng Lục kêu meo meo, có con trèo lên ống quần Tạ Chiêu.

Hoàng Lục kinh ngạc nói: “Anh Tạ, mấy con mèo này đều là mèo nhà anh à?”

“Ừm, năm con.” Tạ Chiêu ôm mèo trắng lông dài để nó ngồi trên vai mình.

Mấy con mèo khác bò quanh chân Tạ Chiêu. Tạ Chiêu giới thiệu lần lượt: Trà sữa, Quýt, Khoai, Hạt Vừng. Đây là Bánh Nếp.”

Tạ Chiêu chỉ Bánh Nếp được thiên vị nhất ngồi trên vai hắn, giọng nói giống như ông bố già tự hào: “Nó là con gái nhỏ.”

Trình Dao Dao thò đầu từ phòng bếp ra, gương mặt sáng ngời làm Hoàng Lục hoa cả mắt, cô hung dữ nói: “Mau đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm!”

“Đến luôn đây!” Tạ Chiêu không nói hai lời, hắn xắn tay áo đi rửa tay.

Tam quan của Hoàng Lục vỡ vụn. Anh Tạ trong mắt hắn luôn luôn quyết đoán trong việc buôn bán, bên cạnh còn có một cô gái ở Thượng Hải đẹp như vậy, Tạ Chiêu tuyệt đối là đàn ông trong đám đàn ông.

Ai ngờ hắn vừa đóng cửa liền giống như con mèo nhỏ, Trình Dao Dao hung dữ với hắn, hắn còn thích thú.

Hoàng Lục hốt hoảng đi theo Tạ Chiêu ra sân rửa tay rồi đi vào phòng bếp.

Mùi thơm của thức ăn lập tức đánh thức hắn.

Sườn xào chua ngọt, gà rán tỏi, thịt khô xào ớt xanh, đậu hũ Ma Bà, rau xào và canh gà hầm đảng sâm thơm ngào ngạt. Điều đặc biệt nhất là món ăn nào cũng đủ sắc đủ vị, ngay cả rau xanh cũng xào xanh tươi sáng bóng, cả bàn ăn cực kỳ tinh xảo.

Trong lòng Hoàng Lục cảm động. Nhà họ Tạ vì tiếp đãi hắn mà làm nhiều món ăn như vậy. Quán ăn cao cấp nhất ở Thượng Hải cũng không làm được món ăn tinh xảo như vậy!

Tạ Chiêu thấy Hoàng Lục nhìn mình với ánh mắt đưa tình ẩn ý, cả người liền nổi da gà,

Tạ Chiêu dọn bát đũa giúp Trình Dao Dao, sau đó bảo Hoàng Lục ngồi xuống.

Bà Tạ cầm bình rượu đế cười hớn hở nói: “Hôm nay có khách, đây là rượu Chiêu ca nhi mang từ Thượng Hải về, hai đứa uống đi.”

Trình Dao Dao buột miệng nói: “Lại uống rượu, hôm qua Tạ Chiêu vừa uống say xong.”

Nghĩ đến đêm qua, Tạ Chiêu ho nhẹ.

Bà Tạ trách: “Không phải nhà có khách sao, lại nói hai đứa thi đại học xong rồi, cũng nên ăn mừng!”

Trình Dao Dao khổ không thể nói, mặt cô giận dỗi phình ra như cái trống. Tạ Chiêu vội vàng nói: “Vậy anh không uống nữa.”

Hoàng Lục vội vàng nói: “Bà nội, cháu cũng không biết uống rượu.”

Bà Tạ cũng không muốn Tạ Chiêu uống rượu, bà cười hớn hở đổi thành mấy lon nước ngọt: “Vậy chúng ta uống cái này. Cạn ly!”

Uống nước ngọt xong, bà Tạ gắp một miếng gà rán cho Hoàng Lục: “Ăn đi, nhà chúng ta không có nhiều quy củ như vậy đâu.”

Hoàng Lục lập tức ăn miếng gà rán. Vừa cho vào miệng, hắn cảm động chảy nước mắt. Vỏ bên ngoài giòn tan, bên trong nhiều nước tươi ngon, ngay cả thịt vịt nướng Toàn Tụ Đức ở Bắc Kinh cũng không thơm như vậy! Hắn uống thêm một hớp nước ngọt, cả người đều sung sướиɠ!

Lần đầu tiên Hoàng Lục đến nhà Tạ Chiêu, hắn không phanh lại xe mà vung đũa không ngừng nghỉ. Bà Tạ vui vẻ gắp thức ăn lấy thêm cơm cho hắn, bà nói liên tục: “Ăn nhiều vào, nhìn cháu gầy chưa này, phải cao to như Chiêu ca nhi nhà bà mới tốt!”

Hoàng Lục duỗi thẳng cổ nuốt thịt xuống, hắn giơ ngón tay cái lên: “Bà nội, tay nghề của bà tuyệt quá!”

Tạ Chiêu lập tức trừng mắt liếc hắn.

Hoàng Lục không hiểu, hắn nghe thấy Trình Dao Dao hừ nhẹ.

Hoàng Lục rất thông minh, hắn lập tức nói: “Hóa ra là chị dâu làm ạ? Anh Tạ thật sự có phúc! Chị dâu vừa xinh đẹp vừa làm đồ ăn ngon!”

Trình Dao Dao gật đầu, bên trong đôi mắt hoa đào không che hết sự đắc ý, cố thấy Tạ Chiêu mỉm cười nói: “Dao Dao không chỉ nấu ăn ngon, em ấy giỏi mọi thứ!”

Hoàng Lục vỗ đùi: “Đúng vậy! Lúc ở Thượng Hải, ngày nào anh Tạ cũng nhớ thương chị dâu, anh ấy khen chị dâu giống như tiên nữ. Hôm nay em vừa thấy liền biết anh Tạ không nói mạnh miệng chút nào!”

Cái đuôi nhỏ của Trình Dao Dao vểnh lên cao, cô nhìn Tạ Chiêu: “Anh thật sự khen em như thế sao?”

Da mặt Tạ Chiêu nóng bỏng, hắn không để lại dấu vết trừng Hoàng Lục.

Bà Tạ cười ha hả: “Được rồi, Tiểu Hoàng, cháu đừng khen con bé nữa. Cái đuôi của con bé sắp vểnh lên trời rồi!”

Lúc này Hoàng Lục mới ngậm miệng, hắc đắc ý uống canh gà. Mùi vị gà mái hầm đảng sâm rất thơm, canh gà trôi xuống dạ dày vừa ấm áp vừa thoải mái.

Cơm nước xong xuôi, Trình Dao Dao và bà Tạ trở về phòng. Hoàng Lục đi theo Tạ Chiêu ra sân ngồi phơi nắng.

Sân nhỏ yên tĩnh, ánh nắng ấm áp. Hoàng Lục ngồi trên ghế tre, bàn gỗ nhỏ bên cạnh bày biện một bình trà gạo, một đĩa dâu tây tươi mới và một đĩa bánh ngọt. Hoàng Lục ăn no ngồi phịch trên ghế, hắn nhìn mấy con mèo nhỏ chạy tới chạy lui.

Hoàng Lục thở dài: “Anh Tạ, cuộc sống này là cuộc sống thần tiên nha! Nếu được đổi với anh, dù chỉ một ngày em chết cũng nguyện ý!”

Tạ Chiêu ngồi duỗi thẳng chân gọt tre. Hắn nghe vậy liền quét mắt tới: “Muốn đổi à?”

“…” Lưng Hoàng Lục lạnh lẽo, chữ “Muốn” đến bên miệng lại vội vàng nuốt xuống, hắn cười làm lành: “Em làm gì có cái mệnh đó. Em chỉ muốn đi theo sau anh thôi!”

Tạ Chiêu lấy một phong thư giới thiệu trong túi ra: “Thư giới thiệu của cậu đây. Đến nhà thứ ba ngõ Bách Hoa ở trong huyện, tôi đã thuê một căn nhà cho cậu rồi, đến đấy sẽ có người liên lạc với cậu.”

“Được.” Hoàng Lục cầm thư giới thiệu nói: “Cảm ơn anh Tạ!”

Tạ Chiêu nói: “Mấy ngày nay tôi muốn làm ít chuyện. Cậu cứ làm xong việc bên kia đi, tôi sẽ vào huyện tìm cậu sau.”

Hoàng Lục gật đầu. Nói đến việc chính, hắn cũng nghiêm túc hẳn, hắn tìm hiểu thông tin trên thư giới thiệu rồi xách hành lý đi vào huyện.

Chờ hắn đi ra ngoài, Trình Dao Dao liền chạy tới chỗ Tạ Chiêu: “Tên du côn kia đi rồi à?”

“Không được gọi người ta như thế.” Giọng nói của Tạ Chiêu mang theo ý cười: “Bà nội nghe thấy lại mắng em.”

Trình Dao Dao nằm sấp trên lưng Tạ Chiêu, cô lẩm bẩm: “Không gọi trước mặt bà nội mà. Rốt cuộc anh tìm anh ta làm gì vậy?”

Tạ Chiêu vuốt đầu ngón tay tinh tế của Trình Dao Dao, hắn kiên nhẫn giải thích: “Nhà nước bắt đầu khuyến khích tư nhân phát triển kinh tế. Anh định mở nhà máy.”

Trình Dao Dao giật mình: “Cái gì?”

Bàn tay thô ráp của Tạ Chiêu vuốt ve tay Trình Dao Dao làm cô ngứa ngáy, hắn nói: “Mấy ngày trước báo chí đăng tin rồi.”

“Sớm vậy sao!” Trình Dao Dao thốt lên.

Tạ Chiêu híp mắt: “Ừm?”

“Em nói… Nhà nước thật sự khuyến khích tư nhân phát triển kinh tế sao?” Trình Dao Dao lười che giấu, cô vội vàng hỏi vấn đề cô quan tâm.

Trình Dao Dao nhớ rõ năm 1977 khôi phục kỳ thi đại học, năm 1979 cái mũ chụp lên đầu giai cấp địa chủ được xóa bỏ triệt để, năm 1980 kinh tế tư nhân tiến vào giai đoạn phát triển mạnh mẽ.

Nhưng tình hình bây giờ lại phát triển trước thời hạn. Do hiệu ứng cánh bướm của cô làm thay đổi lịch sử hay do Lâm Nhiên Nhiên hoặc người xuyên không nào đó tồn tại ở đây?

Tạ Chiêu híp mắt nói: “Đúng vậy. Một cái chợ lớn mới xây ở huyện Lâm An đã sửa thành cửa hàng tổng hợp, bên trên định bán chỗ này cho tư nhân.”

Chuyện này không giống chuyện cô biết. Trình Dao Dao cao hứng: “Giá cả thế nào?”

Tạ Chiêu báo số lượng. Trình Dao Dao ngạc nhiên: “Cũng rẻ quá đi!”

Tạ Chiêu cười nhẹ lắc đầu. Giá tiền này chỉ đủ mua một bộ quần áo của Trình Dao Dao nhưng đối với người dân huyện Lâm An mà nói, đây là số tiền tích lũy cả đời cũng không được.

Huống chi mấy năm nay nhà nước điên cuồng chèn ép kinh tế tư nhân, khái niệm “Đầu cơ trục lợi” còn khắc sâu trong lòng người dân. Coi như có thể góp đủ tiền, bọn họ cũng không dám tùy tiện thử.

Trình Dao Dao cao hứng nói: “Em mua! Em có tiền!”

Tạ Chiêu ngoắc tay cô, Trình Dao Dao đang định ngồi lên đùi hắn thì thấy con mèo lông trắng ngông nghênh ngồi phịch trên đùi Tạ Chiêu.

Bình thường Bánh Nếp dính Tạ Chiêu nhất, Tạ Chiêu cũng thích nó nhất. Nó thấy Trình Dao Dao đứng đấy nhưng không tránh ra mà còn cọ vào tay Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu vuốt tai mèo, khóe môi mỉm cười. Con hổ dũng mãnh dịu dàng ngửi hoa tường vi làm Trình Dao Dao thấy khó chịu.

Trình Dao Dao vung tay hầm hừ quay đi.

“Em Dao Dao.” Tạ Chiêu vội vàng đặt mèo xuống đuổi theo cô.

Trình Dao Dao chạy về phòng liền muốn khóa cửa, Tạ Chiêu luồn một tay vào đẩy cửa ra: “Em Dao Dao, sao bỗng nhiên không vui rồi?”

“Hừ!” Trình Dao Dao tức giận giậm chân, cô còn giơ chân chặn Bánh Nếp đang muốn chui qua khe cửa.

Mèo trắng lập tức ngã lăn ra đất, nó vừa lăn vừa kêu ầm lên, lông mao trắng rất bẩn.

Thần kinh thô như xi măng của Tạ Chiêu phản ứng kịp, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Em Dao Dao, nó chỉ là một con mèo nhỏ thôi.”

“…Ai ăn dấm chứ!” Trình Dao Dao giấu đầu lòi đuôi nói, cô tức giận giơ chân lên.

Tạ Chiêu thừa cơ chen vào trong phòng, đầu tiên hắn ôm mèo trắng đang lăn trên đất thả ra ngoài, sau đó ôm mèo con đang khóc om sòm trong phòng này: “Không ăn dấm thì đừng bĩu môi.”

Trình Dao Dao lập tức che miệng lại, cô giận dữ trừng hắn.

Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao ngồi trên mép giường, Trình Dao Dao ngồi trên đùi đối diện với hắn, chóp mũi cao thẳng cọ nhẹ vào cô, một tay đặt sau lưng vuốt lông cho cô.

Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ, hạt bụi nhấp nhô bên trong tia nắng.

Trình Dao Dao không chống đỡ được sự dịu dàng của Tạ Chiêu, cô quay mặt đi, Tạ Chiêu cười nhẹ, hắn cọ xát đôi môi mềm mại đỏ như hoa hồng của cô: “Không được hừ!”

“Cứ hừ!” Trình Dao Dao lập tức quay đầu lườm hắn nhưng bị hắn hôn một trận.

Một nụ hôn kéo dài, dương khí xâm nhập trong miệng Trình Dao Dao, bầu không khí ướŧ áŧ, ánh mắt Trình Dao Dao dần dần long lanh nước, cô mềm nhũn cô cổ Tạ Chiêu. Sự run rẩy dọc theo xương sống tấn công cô, ngón chân Trình Dao Dao cuộn lại, cô không nhịn được duỗi cái cổ thiên nga ra: “Ưm…”

Chờ hôn xong, khóe mắt và cánh môi Trình Dao Dao đều đỏ ửng, hơi thở dồn dập, đôi mắt ướt sũng nhìn Tạ Chiêu.

“Đừng nhìn anh như vậy.” Tạ Chiêu thở dài nói: “Anh sẽ không nhịn được.

“Làm như tối qua anh nhịn được vậy.” Trình Dao Dao ghét bỏ lẩm bẩm.

Hơi thở mềm mại ngọt ngào của cô phả vào tai Tạ Chiêu, Tạ Chiêu vừa thấy ngọt ngào vừa đau khổ thở sâu, hắn ấn Trình Dao Dao vào trong ngực.

Bên trong đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu cuồn cuộn sóng. Đợi đến đêm tân hôn, cô sẽ biết lúc trước mình kiềm chế thế nào.

Bánh Nếp nhấc cái chân ngắn chạy đến cạnh giường, nó kéo ống quần Tạ Chiêu kêu ríu rít. Mèo trắng xinh đẹp làm nũng không ai chống cự được, đáng tiếc lòng Tạ Chiêu như sắt, hắn nhốt nó ngoài cửa.

Ngược lại Trình Dao Dao không đành lòng: “Sao anh làm như vậy! Nó vẫn là một con mèo nhỏ mà!”

Tạ Chiêu thản nhiên nói : «Không phải em ghét nó sao ? Ngày mai tặng nó cho người khác. Bà nội cũng nói trong nhà nhiều mèo quá. »

« Không được ! Đến nhà người khác, nó có thể ăn cơm no sao ? Em không cho ! » Trình Dao Dao nhào lên giường.

Năm con mèo được nuôi béo tròn, ai thấy cũng thích. Trong thôn có rất nhiều người đến cửa hỏi, người thôn bên cạnh cũng đến hỏi. Nhưng ở niên đại này người ăn còn không đủ no, nuôi chó nuôi mèo không cần nhắc tới rồi, cùng lắm là cho bát cơm thừa, hoặc mèo con tự ra ngoài đi săn, sao có thể ăn ngon như nhà họ Tạ được. Trình Dao Dao không nỡ cho con nào cả, lần trước đưa Hạt Vừng (con mèo đen) cho Cẩu Đản nuôi mấy ngày, Tủng Tủng đã sốt ruột chạy tới tha về, mọi người đành phải thôi.

Tạ Chiêu đắp kín chăn cho Trình Dao Dao : « Không cho người ta, em lại ăn dấm. »

«Không ăn dấm đâu. » Trình Dao Dao chui vào chăn, đôi mắt hoa đào lộ ra ngoài, một lát sau cô buồn bực nói : « Bánh Nếp là mèo cái, nam nữ khác biệt anh biết không ? »

Tạ Chiêu sững sờ, bả vai run rẩy, hắn không nhịn được cười ra tiếng.

Trình Dao Dao nôn nóng cào hắn: “Anh cười cái gì! Rõ ràng anh không ôm Hạt Vừng cũng không ôm Khoai, vì sao anh chỉ ôm con Bánh Nếp háo sắc này… »

« Bởi vì nó giống em. » Bỗng nhiên Tạ Chiêu nói.

Trình Dao Dao ngơ ngẩn, cô không phản ứng kịp: “Cái gì?”

Tạ Chiêu mỉm cười nghiêm túc nhìn cô : «Bộ dáng làm nũng của Bánh Nếp giống hệt em. »

Một chút tức giận của Trình Dao Dao lập tức biến mất, cô biến thành kẹo mạch nha hơ trên đống lửa vừa mềm vừa dính vào trong ngực Tạ Chiêu : «Em đẹp hơn Bánh Nếp. »

« Đúng vậy, em Dao Dao đẹp nhất. »

Trình Dao Dao che miệng Tạ Chiêu lại: “Nói chuyện chính đi. Anh nói anh muốn mở nhà máy, anh muốn mở nhà máy gì ? »

Tạ Chiêu hỏi lại : «Em thấy tình hình bây giờ mở nhà máy gì có thể kiếm lợi nhiều nhất ? »

Trình Dao Dao nói: “Chúng ta tự viết ý kiến của riêng mình ra, sau đó xem ai nói đúng. »

Hai người lấy giấy bút viết ý kiến của mình. Hai quyển vở đặt cạnh nhau, kiểu chữ mạnh mẽ và kiểu chữ nhỏ nhắn xinh đẹp song song, nội dung bên trên đều viết : Vật liệu xây dựng, dệt, kiến trúc.

Trình Dao Dao không thể không bội phục ánh mắt của Tạ Chiêu: Đến thập kỷ 80 kinh tế Trung Quốc mới phát triển nhanh chóng, nguồn kinh tế kiếm lợi nhiều nhất là các ngành chế tạo, chỉ cần mở nhà máy liền kiếm được tiền. Mà vật liệu xây dựng, kiến trúc và dệt là ba ngành kiếm lợi nhiều nhất.

Đặc biệt là ngành dệt. Ăn mặc được xếp đầu tiên. Người dân cả nước mặc quần áo lao động màu xanh đậm và màu nâu đất mấy chục năm, một khi kinh tế khôi phục, ngành dệt sẽ trở thành ngành nghề chính.

Mà thị trường vật liệu xây dựng cũng cung không đủ cầu. Huyện Lâm An ở tron khu vực đồi núi, vật liệu gỗ và tre nhiều nhất, xây dựng nhà máy đúng là đủ thiên thời địa lời nhân hòa. Tạ Chiêu từng buôn bán vật liệu thép, hắn cũng không cần lo nguồn tiêu thụ nữa.

Mặc dù ngành kiến trúc kiếm được tiền nhưng đều bị con nhà quan làm lũng đoạn, nếu không có quan hệ vững chắc sẽ không chen vào được.

Ánh mắt Trình Dao Dao rơi vào ngành dệt và ngành vật liệu xây dựng: “Anh định xây dựng nhà máy vật liệu xây dựng, vật liệu thép, vật liệu gỗ hay vật liệu tre đã qua xử lý ? »

Tạ Chiêu cười nhẹ : « Em Dao Dao thông minh nhất. »

Nửa tháng qua, Tạ Chiêu vội vàng bận rộn xử lý việc xây dựng nhà máy. Hắn lấy danh nghĩa Hoàng Lục đăng ký mở một nhà máy gia công vật liệu gỗ, hắn không làm ngành vật liệu thép. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào nhà máy này, hắn không muốn việc buôn bán vật liệu thép liên lụy vào.

Kinh doanh cá thể vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, thủ tục rườm rà, nhưng xã hội này chỉ cần có quan hệ, mọi thủ tục đều có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.

Trình Dao Dao thuận miệng đề cập đến cửa hàng tổng hợp, Tạ Chiêu cũng đến tận nơi hỏi thăm rõ ràng. Phần lớn người dân duy trì thái độ quan sát, mặc kệ nhân viên chính phủ khuyến khích thế nào cũng không có ai dám làm người đầu tiên liều mạng.

Trình Dao Dao đi theo Tạ Chiêu xem qua một lần. Cửa hàng này nằm giữa trung tâm huyện Lâm An và ở ngay cạnh cung tiêu xã. Cửa hàng mới có hai tầng, bên trong vẫn đang sửa sang nhưng có thể thấy rõ tương lai rực rỡ.

Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đi một vòng, sau đó chọn mấy gian hàng có vị trí tốt nhất.

Lúc đang chọn gian hàng, bọn họ còn gặp Hầu Tử. Sau khi nhà nước khuyến khích phát triển kinh tế tư nhiên, Hầu Tử từng đầu cơ trục lợi cũng hết khổ.

Hầu Tử cũng nhìn trúng gian hàng Trình Dao Dao chọn. Trình Dao Dao tặng gian hàng này cho Hầu Tử, Hầu Tử gãi đầu : « Ngại quá ! »

Trình Dao Dao không quan tâm lắm. Giá cửa hàng ở huyện Lâm An tuy rẻ nhưng cũng chỉ là địa phương nhỏ mà thôi. Tương lai cô có thể mua cửa hàng ở Bắc Kinh và Thượng Hải, cửa hàng ở huyện Lâm An này lại có ý nghĩa đặc biệt với Hầu Tử.

Trình Dao Dao chọn xong cửa hàng, cô nhờ Hầu Tử thuê thay mình, giá cả cũng giảm thấp hơn chút. Hầu Tử lập tức đồng ý.

Hai người đi chọn cửa hàng như đi chơi, sau khi ra ngoài Trình Dao Dao cất hợp đồng vào trong ba lô nhỏ, cô phấn khích nói : «Về sau anh dám chọc giận em, em sẽ bán cửa hàng rồi rời đi. »

Trong lòng Tạ Chiêu nghi hoặc : Hắn dám chọc giận Trình Dao Dao sao ?

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng giêng. Các thí sinh thôn Điềm Thủy nhận được tin tham gia thẩm tra chính trị và kiểm tra sức khỏe. Tạ Chiêu thẩm tra chính trị chậm hơn mấy ngày mới thuận lợi thông qua.

Đến tận lúc này, khối đá lớn trong lòng Trình Dao Dao mới rơi xuống.

Hôm nay thời tiết tốt, Tạ Phi cũng được nghỉ về nhà. Cả nhà ngồi trước bàn nghiêm túc nghiên cứu bảng nguyện vọng nhập học trước mặt.

Tác giả có lời muốn nói :

Hoàng Lục : Có người nhìn giống đại lão nhưng sau lưng lại giống con mèo quấn người…

Tạ Chiêu : Tôi quấn vợ tôi thì sao ?



Mấy mốc thời gian trong truyện không giống lịch sử, mọi người đừng coi là thật.
« Chương TrướcChương Tiếp »