Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 196: Kén tằm.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên bàn có mấy quyển sách bài tập, bên trên viết đầy chữ. Trương Hiểu Phong giống như đói khát, cô đứng trước bàn cầm sách lên xem.

Trình Dao Dao còn chưa trả lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Tạ Chiêu lấy dưa hấu trong giếng lên rồi cắt thành miếng, hắn đang đứng trước cửa ra vào.

Trình Dao Dao chạy tới nhận đĩa dưa, cô cười ngọt ngào với Tạ Chiêu. Hàn Nhân cười hì hì nói: “Ngại quá, chúng tôi mượn Dao Dao một lúc nha.”

“Phải trả đấy.” Tạ Chiêu nghiêm túc đáp lại.

Hàn Nhân ngẩn người cười ha hả.

“Cười cái gì nha!” Mặt Trình Dao Dao nóng bỏng, cô đóng cửa lại rồi nói với Trương Hiểu Phong: “Cô cầm sách này về đọc là được mà, đừng gấp như thế. Ăn dưa trước đi.”

Mắt Trương Hiểu Phong vẫn dính lên sách, Hàn Nhân gập sách lại, cô mới thu tầm mắt về. Người ở niên đại này có một loại cảm giác mãnh liệt với tri thức, đó là “Cảm giác đói bụng”, người đời sau không thể trải nghiệm được.

Ba người rửa tay ăn dưa hấu. Dưa hấu đỏ tươi mọng nước. Sau khi ngâm nước giếng, dưa hấu mát lạnh có thể giải nhiệt.

Ăn xong dưa, Trương Hiểu Phong không chờ kịp, cô bắt đầu đọc sách luôn. Trên bàn có rất nhiều sách và vở ghi chép, ngay cả sách trong thôn gộp hết lại cũng không nhiều như này.

Mấy con mèo nhỏ đuổi nhau chạy vào phòng, Hàn Nhân ngồi xổm trên đất chơi quên trời quên đất, Trình Dao Dao đẩy cô: “Cô nghiêm túc đọc sách đi, bảo Hiểu Phong dạy bổ túc cho cô.”

Hàn Nhân đau đầu nói: “Ngày nào tôi cũng làm việc mệt muốn chết, làm gì còn tâm tư mà đọc sách!”

Trương Hiểu Phong rất nhạy cảm với việc học tập: “Gần đây cô đều ở nhà ôn tập, bên Thượng Hải có tin tức gì đúng không?”

“Tôi cũng không rõ, mấy quyển sách này đều gửi từ Thượng Hải tới.” Trình Dao Dao cố ý ấp úng, cô bày ra vẻ mặt “Các cô phải giữ bí mật đấy”: “Đều là tin tức ngầm, đừng truyền ra ngoài.”

Trương Hiểu Phong vội vàng gật đầu, Hàn Nhân cũng nghiêm túc: “Chẳng lẽ là thật…”

Trình Dao Dao cười không nói gì. Trương Hiểu Phong nói: “Dù có phải thật hay không, bên Thượng Hải đã có tin tức, chúng ta chuẩn bị trước không sai đâu. Hàn Nhân, lần trước tôi đưa mấy đề kia cho cô, cô làm chưa?”

Hàn Nhân cười gượng: “Dạo này mệt quá…”

Bộ dáng dầu muối không thấm của cô làm Trương Hiểu Phong giận dữ: “Trước khi xuống nông thôn, khẩu hiệu của chúng ta là không cắm rễ cả đời ở nông thôn. Cô không chăm chỉ ôn tập, chẳng lẽ cô muốn kết hôn với nông dân sao?”

Sắc mặt Hàn Nhân biến đổi.

Trình Dao Dao đổ thêm dầu: “Không phải thím Kim Hoa nói có nhà nào đấy chọn trúng cô sao? không bằng ngày mai cô đi xem mắt luôn đi.”

Từ lúc vào hè, cuộc sống lao động càng ngày càng vất vả, ngày nào từ ruộng về cũng bị cháy một lớp da, cả người thối hoắc nhưng không có chỗ tắm rửa tử tế. Đối với nữ thanh niên trí thức mà nói, thật sự vất vả gian nan.

Có mấy nữ thanh niên trí thức không chịu nổi cuộc sống cực khổ này, họ thông qua thím Kim Hoa kết hôn với người khác. Có người kết hôn với người trong huyện, có người kết hôn với nhà giàu. Không biết cuộc sống sau khi cưới như nào, nhưng tốt xấu gì cũng thoát khỏi việc lao động.

Có lúc Hàn Nhân mệt muốn chết, cô nói đùa không bằng lấy chồng là được rồi, nhưng lòng dạ cô rất cao, sao cô cam tâm cắm rễ cả đời ở nông thôn, làm phụ nữ nông thôn được.

Hàn Nhân quyết tâm nói: “Đưa sách cho tôi!”

Đáng tiếc lâu rồi Hàn Nhân không đọc sách, lúc ôn tập cũng lười hơn Trình Dao Dao, Trương Hiểu Phong dậy cô mấy đề nhưng nền tảng căn bản của cô rối tinh rối mù.

Trình Dao Dao đưa kế hoạch học tập của mình và Tạ Chiêu cho cô xem. Thi đại học có 4 môn: Toán, Văn, Anh là môn chính, bên khoa học tự nhiên thi thêm môn hóa học và vật lý, bên khoa học xã hội thi thêm môn địa lý và lịch sử.

Đương nhiên Hàn Nhân chọn khoa học xã hội. Trình Dao Dao dạy cô cách học thuộc phần quan trọng nhất, Trương Hiểu Phong phụ trách bổ túc toán học cho cô.

Buổi chiều ngắn ngủi trôi qua, hai người mệt mỏi miệng đắng lưỡi khô mới giúp Hàn Nhân học xong mấy đề toán căn bản.

Lúc này Hàn Nhân mới nhận ra nền tảng của mình quá kém, bây giờ ôm chân Phật không kịp nữa rồi, cô nghiêm túc hẳn lên.

Trương Hiểu Phong mượn hai quyển sách, cô định mang về nhà chép xong rồi trả Trình Dao Dao. Trình Dao Dao cho cô một chồng giấy trắng và bút chì: “Tạ Chiêu mang từ huyện về, tôi cũng lấy một phần cho hai người.”

Trương Hiểu Phong nghiêm túc nhận lấy. Không cần nói nhiều lời cảm kích, cô sẽ ghi nhớ ở trong lòng. Cô nói: “Chờ tôi hiểu rõ quyển sách này, tôi sẽ mang đến ôn tập với hai người.”

Trình Dao Dao giật mình: “Tôi không cần đâu.”

Trương Hiểu Phong nghiêm túc nói: “Không được! Cô cũng phải học cùng chúng tôi!”

Trình Dao Dao lại cảm nhận được câu tục ngữ lấy oán trả ơn.

Bắt đầu từ hôm đó, Trương Hiểu Phong không bận gì liền kéo Hàn Nhân đến nhà họ Tạ, sau đó lôi Trình Dao Dao dậy ôn tập.

Trình Dao Dao học hết mấy nội dung này rồi, nhưng cô bị Trương Hiểu Phong ép học một lần nữa. Cô nghiêm túc nói với người trong nhà: “Nếu thấy Trương Hiểu Phong đến, mọi người không được mở cửa cho cô ấy.”

Bà Tạ cười hớn hở vỗ cô. Bà Tạ thích Trương Hiểu Phong nhất, con người vừa chịu khó vừa ngay thẳng, mỗi lần hai người tới nhà bà Tạ đều làm nhiều đồ ăn ngon bồi bồ cho hai người.

Tạ Phi cũng thích Trương Hiểu Phong, Tủng Tủng đừng hỏi, nghe thấy tiếng bước chân của Trương Hiểu Phong, nó liền phi ra cửa.

Chỉ có Tạ Chiêu mỉm cười vuốt tóc Trình Dao Dao, hắn dỗ cô: “Muốn ăn dưa hấu không?”

Trình Dao Dao hầm hừ: “Em muốn ăn đào!”

Năm nay dưa và đào thu hoạch lớn, đại đội phân 50kg dưa hấu cho từng nhà, Tạ Chiêu bỏ tiền mua thêm 50kg rồi cất vào phòng chứa đồ ăn dần. Ngày nào hắn cũng để một quả vào trong giếng, lúc nào muốn ăn thì vớt ra, dưa hấu mát lạnh giải nhiệt.

Tạ Chiêu vớt một quả dưa hấu vỏ xanh, một dao bổ xuống chia thành hai nửa. Một nửa để lại vào giếng, một nửa cắm hai cái thìa múc ăn.

Gió đêm hiu hiu, trên trời đầy sao. Hai người ngồi trong sân hóng mát ăn dưa hấu. Chó con mèo con đuổi nhau xung quanh.

Tạ Chiêu múc một thìa dưa hấu bón Trình Dao Dao. Trình Dao Dao cắn một miếng, khuôn mặt nhỏ phồng lên giống hệt chuột Hamster.

“Ăn từ từ thôi.” Tạ Chiêu lau nước dưa hấu dính cạnh môi cô.

Trình Dao Dao nuốt xuống, cô nói: “Có hạt dưa hấu.”

Tạ Chiêu liền nhặt hạt dưa ra, sau đó bón cô tiếp.

Trình Dao Dao lắc hai chân trắng nõn, cô dựa vào ghế tre híp mắt chờ người phục vụ, bộ dáng rất giống con mèo yếu ớt. Mấy con mèo nhỏ trèo lên váy cô kêu meo meo.

Cường Cường và Tủng Tủng cũng ngửa đầu nhảy nhót như lò xo. Tạ Chiêu múc hai thìa cho mỗi con ăn một miếng.

Đàn mèo con không ăn được, bọn nó còn chưa dứt sữa, mấy con mèo nhỏ chỉ có thể tủi thân nhìn bọn họ.

Mèo cam nhỏ nhất cũng mập mạp hơn, nó trèo lên nằm trong ngực Trình Dao Dao, hai cái chân còn giẫm mạnh kêu to.

Trình Dao Dao xoa đầu nhỏ của nó: “Chân em bẩn không vậy?”

Mèo con nghịch nơ buộc áo của Trình Dao Dao, nó kéo dây lộ ra một mảng da trắng như tuyết.

Ánh mắt của Tạ Chiêu trầm xuống, nó xách con mèo nhỏ đặt xuống đất, sau đó kéo cổ áo Trình Dao Dao lại.

Trình Dao Dao đập vào mu bàn tay hắn: “Lưu manh!”

Tạ Chiêu: “…”

Mèo cam bị đặt xuống đất kêu ríu rít, Tủng Tủng liếʍ đầu nó, cái đầu mèo cam ướt sũng, lông mao dính lại một chỗ giống hệt con chuột nhỏ.

Trình Dao Dao vui mừng, cô cúi người nghịch nó, sau đó lại ghét bỏ thu tay lại: “Dính nhơm nhớp!”

Tạ Chiêu cầm cổ tay cô, hắn lấy khăn ướt lau cho cô. Cổ tay Trình Dao Dao trắng nõn, ngón tay nhỏ nhắn tinh tế, móng tay trong veo như thủy tinh, bàn tay còn mang theo hơi nước và mùi dưa hấu.

“Ăn nữa không?”

“Không ăn nữa.” Trình Dao Dao lắc đầu: “Anh ăn đi.”

Tạ Chiêu ăn nốt chỗ dưa hấu còn lại, Trình Dao Dao dựa vào lưng Tạ Chiêu, cô ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, sau đó yếu ớt lẩm bẩm.

Thỉnh thoảng Tạ Chiêu múc một thìa dưa hấu cho cô ăn: “Buồn ngủ à?”

“Không buồn ngủ. Còn phải cho tằm ăn giúp bà nội nữa.” Trình Dao Dao cọ vào cổ Tạ Chiêu.

Cổ Tạ Chiêu bị tóc cô cọ vào hơi ngứa, hắn nói: “Tóc em dài rồi, mai anh cắt cho em.”

“Được.”

Tạ Chiêu vứt vỏ dưa hấu, hắn đi rửa tay rồi quay lại. Trình Dao Dao đứng trên ghế tre, cô linh hoạt nhảy lên lưng Tạ Chiêu. Tạ Chiêu cõng cô đi tới căn phòng nhỏ cạnh hiên nhà.

Căn phòng nhỏ được thu dọn sạch sẽ, bên trong sáng sủa yên tinh, mấy cái sàng nuôi tằm đều được đặt trong đấy. Đêm nào cũng có thể nghe thấy tiếng tằm ăn lá dâu giống như mưa phùn mùa hè.

Tạ Chiêu tìm hiểu hai năm này giá tơ lụa ở Tô Châu rất cao, hắn đề nghị đại đội nuôi tằm. Bà Tạ nóng lòng nuôi con vật nhất, bà không nuôi được lợn nên chuyển sang nuôi tằm.

Đáng tiếc bà Tạ không phải là người nuôi tằm giỏi, bà nuôi chết mấy con rồi. Cuối cùng Trình Dao Dao phải đổ thêm ít linh tuyền vào lá dâu, nhóm tằm này mới sống được.

Nuôi tằm là công việc mệt mỏi, đêm nào cũng phải cho ăn 1 lần. Tạ Chiêu sợ bà Tạ đi đêm vấp ngã, hắn thay bà cho nhóm tằm ăn.

Mấy con tằm dài bằng ngón tay út, con nào cũng trắng bóc bò nhúc nhích trên sàng.

Tạ Chiêu dọn sạch lá dâu cũ, sau đó quét mấy con tằm vào trong một cái nhỏ, hắn trải lá dâu mới lên sàng rồi đổ mấy con tằm ra. Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng xào xạc.

Tạ Chiêu lau tay, hắn nhìn Trình Dao Dao đang trốn ở cửa ra vào thì mỉm cười: “Không sợ.”

“Em không sợ, em chỉ thấy hơi buồn nôn thôi.” Trình Dao Dao trốn sau lưng Tạ Chiêu, mấy con tằm kia rất đáng sợ nha…

Tạ Chiêu nói: “Chờ nó biến thành bướm tắm thì tốt rồi.”

“Vậy càng buồn nôn hơn!” Trình Dao Dao vừa nghĩ đến liền sụp đổ: “Mấy con bướm tằm đó bay loạn khắp nơi không?”

Tạ Chiêu nói: “Không đâu, cửa sổ đóng kín, nó không bay ra được.”

Tạ Chiêu vừa nói vừa xách hai con mèo nhỏ mới bò vào ném ra ngoài, sau đó đóng kín cửa.

Mấy con mèo nhỏ suốt ngày đi theo Tủng Tủng học thói xấu, vườn rau đều bị bọn nó đào loạn hết lên, thức ăn trong nhà không để ý kỹ sẽ hỏng ngay. Mấy con tằm này là bảo bối của bà Tạ, nếu để mấy con mèo nhỏ đi vào, không biết bên trong sẽ bị phá thành bộ dáng gì nữa.

Trình Dao Dao không muốn mấy con tằm kia biến thành bướm tằm, đáng tiếc không được như mong muốn, tằm càng ngày càng lớn, cuối cùng đến một ngày trên sàng xuất hiện một ít màng nhện.

Bà Tạ vui mừng thúc giục Tạ Chiêu bện 10 bó cỏ khô để tằm nhả tơ tạo kén.

Tằm nhả tơ bọc mình ở bên trong, màng tơ biến thành một cái kén trắng bóc hình bầu dục, lúc nhìn qua trông rất đáng yêu.

Bà Tạ vui rạo rực, ngày nào bà cũng nhìn chằm chằm mấy cái kén tằm, đàn mèo con tạm thời rời xuống vị trí thứ hai.

Tằm đại đội nuôi cũng tạo kén.

Nhóm nữ thanh niên trí thức và mấy cô gái trong thôn lại phải đi xử lý tơ tằm. Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đành phải làm theo, bình thường họ đã bận rộn, bây giờ còn bận rộn hơn.

Tạ Chiêu tự mình đến chào hỏi với đại đội mới xin giúp các cô đổi sang công việc dễ dàng hơn — xử lý kén tằm và làm người ghi sổ sách.

Dù công việc nhẹ hơn nhưng hai người vẫn không có thời gian rảnh đến nhà họ Tạ. Bà Tạ luôn nhớ hai người, bà nấu cái gì ngon sẽ bảo Trình Dao Dao mang sang cho hai người bồi bổ thân thể.

Hôm nay Trình Dao Dao xách hộp cơm rồi dắt Tủng Tủng đến nhà kho. Tủng Tủng vui vẻ chạy tới chạy tủi trên đường, một lúc thì đào hố, một lúc lại nhặt cành cây nhỏ ngậm như bảo bối.

Thím Kim Hoa và Lưu Mẫn Hà đi từ phía đối diện tới.

“Ôi, đây không phải thanh niên trí thức Trình sao?” Thím Kim Hoa vừa nhìn thấy Trình Dao Dao liền căng cuống họng hô to.

Trình Dao Dao nhíu mày.

Thím Kim Hoa cười hì hì đi tới, bỗng nhiên Tủng Tủng ném cành cây nhỏ đi, nó nhào về phía thím Kim Hoa sủa gâu gâu.

Tủng Tủng không phải chó con mới hơn một tháng tuổi nữa, nó là chó con hơn ba tháng tuổi, lúc nào lỗ tai nó cũng dựng thẳng lên, lúc nhìn qua thấy hơi giống khí thế của mẹ nó.

Thím Kim Hoa giật nảy mình, bà ngượng ngùng đứng ra xa, sau đó nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay Trình Dao Dao: “Đây là món gì vậy? Thanh niên trí thức Trình lại mang cơm cho thanh niên trí thức Hàn và thanh niên trí thức Trương à?”

Trình Dao Dao thu hộp cơm lại giống như thím Kim Hoa nhìn nhiều thêm một chút sẽ làm bẩn hộp cơm vậy.

Thím Kim Hoa cười quái dị: “Này, thím không đòi cháu đâu!”

Trình Dao Dao từ chối cho ý kiến. Lúc thím Kim Hoa làm mai cho Tạ Chiêu thì đã kết thù với cô rồi, về sau còn chạy đến nhà họ Tạ ăn nhờ ở đậu, Trình Dao Dao không cho sắc mặt mấy lần mới không đến nhà nữa.

Trình Dao Dao nhìn Lưu Mẫn Hà đứng bên cạnh. Hiếm khi Lưu Mẫn Hà mặc áo khoác màu đỏ tươi mới tinh, làn da rám đen nổi bật không cân đối với màu áo, trên mặt còn mang theo ý cười ngượng ngùng.

Thím Kim Hoa muốn tìm cảm giác tồn tại, bà cao giọng nói: “Ôi, không còn sớm nữa, thím và thanh niên trí thức Lưu còn có chuyện nữa, chúng ta đi trước đây!”

Thôn dân ở bên cạnh nghe thấy thì cười nói: “Thím Kim Hoa làm mối thanh niên trí thức Lưu với nhà nào vậy?”

Lưu Mẫn Hà nghe xong vội cúi đầu xuống. Thím Kim Hoa cười mắng người kia: “Chuyện còn chưa thành đâu, ít nói linh tinh đi! Ngược lại thanh niên trí thức Trình và Tạ Chiêu định bao giờ làm việc vui vậy? Thím vẫn chờ uống rượu mừng của hai đứa đấy!”

Trình Dao Dao cười giễu cợt: “Thím, sao trên mặt thím có vết rách vậy? Thím đánh nhau với người ta à?”

Thím Kim Hoa vội vàng che mặt lại, bà cười gượng: “Thím và thanh niên trí thức Lưu còn có chuyện, đi trước đây, đi trước đây!”

Trình Dao Dao hoàn toàn thắng lợi, cô vui vẻ dẫn Tủng Tủng đi. Lúc cô đến nhà kho, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đang ăn cơm trưa.

Trình Dao Dao nói chuyện cô gặp thím Kim Hoa và Lưu Mẫn Hà ở trên đường cho hai người nghe.

Hàn Nhân vừa bóc trứng gà vừa nói: “Tôi biết chuyện này. Thím Kim Hoa không phải người tốt lành gì, bà ấy giới thiệu một người đàn ông cho cô gái ở trong thôn, bà ấy nói là anh ta làm công nhân, kết quả sau khi kết hôn cô gái mới biết người đàn ông kia làm công việc hỗ trợ dỡ hàng trong nhà máy tạm thời, trong nhà nghèo rách nghèo nát, 4 đồ dùng gia đình dùng để kết hôn đều mượn ở nhà khác! Hôm qua cô gái đó về nhà mẹ đẻ chặn thím Kim Hoa lại đánh một trận.”

Trương Hiểu Phong cau mày nói: “Vậy phải nói chuyện này với Lưu Mẫn Hà mới được.”

Hàn Nhân hừ nhẹ: “Thôi đi, cả thôn đều biết chuyện này. Cô đi tìm cô ta nói chuyện, cô ta cũng không cảm kích cô đâu, không chừng còn chê cô lắm miệng.”

Trương Hiểu Phong nói: “Vậy cũng phải nhắc nhở một câu, dù sao chúng ta đều là thanh niên trí thức. Có nghe hay không là chuyện của cô ấy. Dao Dao, cô nói xem.”

Trình Dao Dao không quan tâm: “Cô muốn nói thì nói. Mau ăn trứng gà đi, còn thịt băm nữa, vừa rang giữa trưa đó.”

Hàn Nhân vui vẻ gắp một đũa, cô đặt lên miếng bánh ngô: “Mỡ heo thơm thật đó!”

Tủng Tủng kêu ríu rít, móng vuốt nhỏ lay lay, nó thèm muốn chết rồi.

Hàn Nhân tách một ít lòng đỏ cho Tủng Tủng ăn, nước miếng Tủng Tủng chảy tí tách nhưng nó vẫn quay đầu đi không muốn.

Trình Dao Dao nhận lấy đưa cho Tủng Tủng, Tủng Tủng liếʍ phát rồi ăn hết, ăn xong còn liếʍ liếʍ miệng.

“Trời ạ, nó chỉ ăn đồ cô cho thôi sao?”

Trình Dao Dao đắc ý nói: “Đúng vậy, các cô ăn đi, nó ở nhà ăn no rồi, nó chỉ thèm thôi.”

Không biết Lưu Mẫn Hà về lúc nào.

Trương Hiểu Phong lập tức đặt bánh ngô xuống đi qua nói chuyện với cô ấy. Hàn Nhân xích lại gần Trình Dao Dao: “Cô chờ xem, thể nào cũng đen mặt quay về.”

Quả nhiên một lát sau Trương Hiểu Phong quay lại, sắc mặt rất khó coi. Đối diện với ánh mắt “Tôi biết trước rồi” của Hàn Nhân, cô bất đắc dĩ nói: “Cô ta bảo tôi không muốn cô ta tốt.”

“Tôi nói cô còn không tin!” Hàn Nhân đưa hộp cơm cho Trương Hiểu Phong: “Mau ăn đi, ăn xong còn đọc sách.”

Nghỉ trưa một tiếng, các cô đều tranh thủ thời gian đọc sách. Mấy nữ thanh niên trí thức khác kết bạn cười nói đi qua chỗ ba người, họ nói: “Chúng tôi đi hái dâu, các cô có đi không? Suốt ngày đọc sách, coi chừng hỏng mắt đó.”

Trình Dao Dao chế giễu: “Các cô ăn dâu suốt ngày, coi chừng bụng hỏng đấy.”

Trương Hiểu Phong tốt tính cười nói: “Các cô đi đi, chúng tôi nghỉ ngơi.”

Nhóm nữ thanh niên trí thức e ngại Trình Dao Dao, họ tức giận quay đi, trong gió bay tới một câu “Con mọt sách”.

Đợi họ đi xa, Hàn Nhân nhụt chí nói: “Ngày nào họ cũng chế giễu chúng ta. Cô nói xem, nếu nhà nước không khôi phục kỳ thi đại học, chúng ta thật sự giống đồ ngu à?”

“Cô đừng nản lòng! Coi như kỳ thi đọc không khôi phục, học tập vẫn tốt.” Trương Hiểu Phong nói vậy nhưng trong mắt vẫn hơi buồn bã.

Trình Dao Dao động viên hai người: “Phòng ngừa chu đáo không phải chuyện xấu nha.”

Tuy nói như thế, Hàn Nhân vẫn không nhịn được lười biếng. Dù sao mùa hè trời nóng bức, thực sự dễ buồn ngủ. So với việc đọc sách ôn tập, Hàn Nhân thích ngủ hoặc ra ngoài hái dâu hơn.

Trình Dao Dao rất muốn nắm chặt vai cô hét lên, kỳ thi đại học sắp tới rồi! Cô bắt đầu gấp gáp.

Rơi vào đường cùng, Trình Dao Dao đành phải đến nhà kho mang thức ăn cho hai người thường xuyên để giám sát Hàn Nhân ôn tập. Dạo này Tạ Chiêu thường lái máy kéo vào huyện, cô có thể ở nhà kho gϊếŧ thời gian, thuận tiện làm việc giúp hai người.

Kén tằm tròn xoe phân thành màu vàng và màu trắng, Trình Dao Dao tách hai màu ra rồi ném vào cái giỏ trước mặt.

Kén tằm trong giỏ nhiều dần, chờ 2 giỏ kén vàng và kén trắng đầy ụ, Tạ Chiêu sẽ đến đón cô về nhà.

Trời chiều đậm màu, gió thổi nhẹ nhàng, Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đi cạnh nhau, chó con chạy phía sau.

Cô xách hộp cơm đựng nhộng nói: “Về nhà chiên lên ăn.”

“Được.”

“Anh muốn ăn bột ớt hay bột tiêu?”

“Bột ớt.”

“Muốn ăn gì nữa không?”

“Gà chiên.”

“Món đấy làm rất phiền phức! Anh phải nhóm lửa giúp em.”

“Được.”

“Gâu, gâu, gâu!”

Kén tằm tích lũy càng ngày càng nhiều, trong kho hàng có mấy cái nồi to.

Đổ kén tằm vào trong nồi nước sôi, sau đó dùng gậy gỗ lớn ấn mạnh xuống, nhựa kén bên trong sẽ tiết ra. Không trải qua bước này, giá tơ sẽ rất rẻ, nếu được xử lý qua có thể bán giá cao hơn.

Sau khi nấu xong, kén tằm trở nên trong suốt, tơ tằm cũng tản ra, mọi người cầm đầu sợi dây chậm dãi kéo tơ.

Sợi tằm quấn trên máy kéo tơ, một kén tằm có thể kéo được 1000m.

Đây là công việc cô cùng rườm rà và đòi hỏi tính kiên nhẫn. Buổi chiều ánh nắng chói chang, mấy cô gái làm việc đều buồn ngủ, trong nhà kho hoàn toàn yên tĩnh.

Trình Dao Dao gối đầu lên cánh tay ngủ say. Trương Hiểu Phong vừa quấn tơ vừa đọc sách, Hàn Nhân cũng buồn ngủ. Ở trong góc hẻo lánh, mặt Lưu Mẫn Hà ửng đỏ, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện lên sắc xuân.

Cửa nhà kho loảng xoảy đẩy ra.

Mấy thanh niên trí thức chạy vọt vào làm mấy cô gái sợ hãi.

“Các cô nghe thấy đài phát thanh nói gì chưa? Kỳ thi đại học khôi phục rồi!”

Một viên đá tạo nên nghìn cơn sóng. Nhóm nữ thanh niên trí thức nhao nhao nhảy dựng lên: “Thật sao?”

“Đài phát thanh nói thế nào?”

“Kỳ thi đại học khôi phục lúc nào?”

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong cực kỳ kích động. Trương Hiểu Phong hỏi nam thanh niên trí thức kia: “Đài phát thanh nói thế nào?”

Mấy nam thanh niên trí thức chạy vội tới, họ thở hổn hển nửa ngày mới nói: “Đài phát thanh nói kỳ thi đại học khôi phục lại! Tất cả công dân là nông dân, học sinh 3 cấp (học sinh tốt nghiệp THPT những năm 1966, 1967, 1968), học sinh đang học lớp 12, còn có thanh niên trí thức chúng ta nữa, mọi người đều có thể tham gia kỳ thi!”

Sau một trận im lặng ngắn ngủi, tiếng thét chói tai vang lên lật nóc nhà: “Muôn năm!”
« Chương TrướcChương Tiếp »