Chương 194: Kho báu nhà họ Tạ.

Hè năm nay mưa nhiều, đất hoang, rừng tre, rừng thông và đồi núi phía sau thôn Điềm Thủy đều mọc đầy nấm. Ngày nào Tạ Chiêu và Trình Dao Dao cũng thắng lợi trở về từ trong rừng tre.

Nấm dê, nấm khô và nấm trứng thiên nga rất hiếm, vừa hái xong phải ăn luôn trong ngày, mùi vị tươi ngon làm người muốn ngừng mà không ngừng được. Mấy loại nấm khác thì xâu thành chuỗi rồi phơi khô, đến mùa đông có thể hầm thịt gà, hầm thịt lớn, đây đều là những loại hiếm có.

Nấm thường dùng làm nấm tương. Nấm tươi băm nhỏ trộn với thịt mỡ, sau đó trộn gia vị làm thành tương, lúc ăn chỉ cần chan một thìa lên bát cơm hoặc đồ hộp, mọi người ăn xong chỉ nuốt cả lưỡi vào.

Ngày nào Trình Dao Dao cũng làm một nồi nấm tương lớn rồi đổ vào từng bình nhỏ, khi tích đủ 200 bình, Tạ Chiêu sẽ mang vào huyện bán cho Hầu Tử. Riêng dầu gà tung quý hiếm đều giữ lại hết, Tạ Chiêu dùng làm quà tặng không tệ.

200 bình nấm tương tới tay, Hầu Tử lập tức tính tiền cho Tạ Chiêu, sau đó hắn lại đưa bình rỗng nhập ở xưởng đồ hộp và dầu đậu phộng cho Tạ Chiêu.

Hầu Tử ân cần khuân đồ giúp Tạ Chiêu, hắn năn nỉ: “Anh Tạ Tam, chỗ nấm tương của anh bán rất tốt! Em luôn có nguồn tiêu thụ đầy đủ, anh có thể bảo chị dâu làm nhiều thêm được không?”

Tạ Chiêu nhìn lướt qua hắn, Hầu Tử lớn tuổi hơn Trình Dao Dao, thế mà gọi chị dâu ngọt xớt.

Tạ Chiêu nói: “Không được.”

“Vì sao?” Hầu Tử vội vàng nói: “Mặc dù lợi nhuận nấm tương ít nhưng rất dễ kiếm tiền.”

Tạ Chiêu đặt hai mười cân dầu lên xe, hắn nói: “Em ấy sẽ mệt mỏi.”

Hầu Tử trợn mắt nhìn. 200 bình nấm tương bán được 1000 đồng, hắn bán qua tay có thể kiếm thêm 200, 300. Nếu người khác làm ra được mùi vị này, một ngày họ làm 200 bình cũng bình thường! Vậy mà hắn bảo mệt?

Hầu Tử đang muốn nói “Cô gái của anh đáng giá thế sao?”, bộ dáng của Trình Dao Dao liền hiện lên trước mắt, hắn ho khan, thật sự là cô gái mềm yếu.

Tạ Chiêu tạm biệt Hầu Tử rồi đến bưu cục, hắn gọi điện cho bên Thượng Hải bàn giao mấy câu. Đầu bên kia truyền tới thanh âm oán trách: “Anh, em vừa bàn bạc được hai vụ làm ăn lớn, có thể kiếm rất nhiều tiền! Bây giờ thu tay lại, anh…”

“Không làm nữa. Sáu tháng cuối năm tôi phải ôn tập.” Tạ Chiêu nhìn chữ trên tường, khóe môi nở nụ cười: “Kiếm tiền không quan trọng bằng cưới vợ.”

Đầu bên kia chưa từ bỏ ý định, người kia nói một loạt tin tức nhưng từ trước đến nay Tạ Chiêu nói một là một, người kia đành phải lẩm bẩm vài câu.

Tạ Chiêu nói tiếp: “Cậu đi theo tôi kiếm được không ít, tình hình gần đây rất căng, cậu về nhà nghỉ ngơi đi. Chờ tôi làm lần nữa, tôi sẽ thông báo cho cậu.”

Tạ Chiêu đi sang huyện bên cạnh một chuyến, hắn huých vào một người ở cửa sau ngân hàng, một lúc sau người kia đi xa, hắn cũng xách theo hai túi đồ rời đi.

Trong sân nhà họ Tạ cực kỳ náo nhiệt. Thời tiết nóng dần, sân nhà họ Tạ vẫn rộng rãi thoáng mát. Mấy người phụ nữ ở gần đều thích qua đây nói chuyện với bà Tạ.

Mỗi lần đến nhà họ Tạ, Trình Dao Dao sẽ làm bánh ngọt và pha trà tiếp đãi. Có lúc là trà hạt gạo, trà bạc hà, có lúc là kẹo bưởi, mứt mơ hoặc một số loại bánh khác.

Mấy người hàng xóm không tham miếng bánh ngọt này, họ chỉ thích không khí ở nhà họ Tạ thôi. Trong sân có giếng nước, mái che nắng, chó con mèo con, mọi người thể thấy rất nhiều phong cảnh nông thôn ở khắp mọi nơi, Trình Dao Dao đứng trong đó tạo nên một bức tranh làm người say mê.

Mấy người phụ nữ không có chuyện gì lại đến ngồi một lúc, ngày nào họ cũng giúp bà Tạ rửa nấm, mọi người vừa nói vừa làm xong việc. Ngày nào cũng có một giỏ nấm to cần rửa sạch,

Người dân ở thôn Điềm Thủy thích ăn nấm, họ cũng biết cách tìm nấm, nhà nào cũng có một giỏ nấm to, ăn không hết thì phơi khô nên mọi người thấy bình thường.

Ngược lại bà Tạ vẫn băn khoăn, bà bảo Trình Dao Dao làm ít nấm tương đưa cho mấy nhà hàng xóm.

Trình Dao Dao nói: “Nấm tương không rẻ, nếu quá hào phóng, về sau một số người thường xuyên đến xin thì làm sao vây giờ?”

Trình Dao Dao nói như vậy không phải không có lý do. Người trong thôn phức tạp nên rất dễ phát sinh chuyện linh tinh. Nhân duyên nhà họ Tạ tốt hơn đồng nghĩa với việc phiền phức cũng nhiều hơn.

Tính cách phụ nữ trong thôn không giống nhau. Có người hiểu lễ nghĩa, có người lòng tham không đáy. Nói đến việc rau củ trong vườn nhà họ Tạ ăn không hết, bà Tạ thường hái tặng mấy nhà hàng xóm, có nhà sẽ tặng lại một ít trái cây, rau xanh. Có nhà sẽ không tặng gì mà ăn quen miệng, lần sau còn bảo trẻ con đến tận cửa xin. Thỉnh thoảng vay trứng gà, vay nửa cân gạo kê, tính cách giống hệt con đỉa làm người ta đau cả đầu.

Trình Dao Dao nghĩ đến việc này liền tức giận: “Thím Kim Hoa đáng ghét nhất, lần sau không cho bà ta tới nữa!”

Bà Tạ bất cười: “Cháu ghi hận chuyện bà ấy làm mối cho Chiêu ca nhi sao?”

Trình Dao Dao giậm chân: “Không phải đâu! Lần nào bà ấy tới đều thò đầu nhìn vào phòng cháu, bà ấy còn muốn vào trong bếp nhà chúng ta xem có thịt hay không. Bà nhìn đi, một mình bà ta ăn hết nửa đĩa hạt thông!”

Trình Dao Dao vừa phàn nàn vừa thu dọn bánh ngọt và cốc chén mấy người phụ nữ uống qua. Nếu cô không làm nhanh, bà Tạ sẽ làm ngay.

Bà Tạ nhìn bộ dáng nói một đằng nghĩ một nẻo của cô, trong lòng cực kỳ vui, ngoài miệng vẫn giảng đạo lý cho cô nghe: “Người trong thôn rất nhiều chuyện, cuộc sống đều trôi qua như vậy. Có một số việc, cháu không thể tính toán so đo quá mức, thà mình chịu ít thiệt thòi cũng không thể đắc tội với mấy người phụ nữ hẹp hòi đó được.

Trình Dao Dao nghe vậy, cô càng quyết tâm hơn: “Chờ cháu và Tạ Chiêu học đại học, chúng cháu sẽ chuyển vào trong thành phố.”

Bà Tạ cười hớn hở: “Cháu và Tạ Chiêu ở đâu?”

“Chúng ta mua nhà.” Trình Dao Dao nói: “Mua một căn nhà to rồi đón bà và Tiểu Phi lên.”

Tủng Tủng bị Cường Cường đuổi chạy khắp sân, nó đâm đầu vào chân Trình Dao Dao. Trình Dao Dao ôm nó lên: “Tủng Tủng cũng đi, không cho Cường Cường đi. Cường Cường đánh em suốt ngày.”

Cường Cường chạy nhanh như chớp đuổi tới, nó lắc chân trước kêu: “Meo! Meo!”

Bà Tạ lắc đầu: “Cường Cường không có dáng vẻ làm bố gì cả.”

Bây giờ Nhưỡng Nhưỡng không ra ngoài nữa, ngày nào nó cũng nằm trong ổ mèo ăn cơm dinh dưỡng Trình Dao Dao nấu, cái cằm nhọn cũng trở nên mượt mà, lông mao trắng sáng như tơ lụa.

Đôi mắt màu xanh hơi nheo lại giống con mèo cao ngạo sống trong gia đình giàu có. Cường Cường dựa vào gần liền bị ăn đánh. Ngược lại Tủng Tủng có thể kí©h thí©ɧ tình mẹ của nó, mỗi lần Tủng Tủng mang mấy loại bảo bối như xương cốt, hòn đá nhỏ xinh đẹp và quả thông khô cho nó, nó sẽ liếʍ lông Tủng Tủng.

Cứ đến lúc này, Cường Cường sẽ ai oán trốn một bên quan sát. Chờ Tủng Tủng lè lưỡi chạy đi, nó sẽ nhảy ra đuổi đánh Tủng Tủng.

Còn không phải sao? Trình Dao Dao vừa đặt Tủng Tủng xuống đất, chân sau của Cường Cường đạp mạnh, nó tăng tốc đuổi theo Tủng Tủng. Hai con lông xù chạy đến cửa cổng, bỗng nhiên cửa cổng bị đẩy ra, Tủng Tủng không kịp phanh lại, nó đâm đầu vào cửa rồi ngã ngửa ra đất.

Cường Cường vừa kêu lớn tiếng vừa ôm chân Tạ Chiêu cào xé ống quần.

Tạ Chiêu chỉ nghe thấy tiếng chó con kêu thảm, hắn đóng cửa lại mới thấy Tủng Tủng nằm trên đất, Tạ Chiêu vội vàng đặt đồ xuống rồi ôm Tủng Tủng.

Trình Dao Dao nghe thấy tiếng chạy ra: “Sao vậy?”

“Anh mở cửa đυ.ng phải Tủng Tủng.” Tạ Chiêu hơi áy náy.

Chó con đạp chân khóc to, Tạ Chiêu sờ đầu nó nhưng không thấy vết sưng nào, Tủng Tủng trông cực kỳ đáng thương, người ta còn tưởng nó bị ngược đãi nghiêm trọng lắm.

Trình Dao Dao cũng đi tới quan sát, chó mập đang khóc thê thảm, đột nhiên cô nói: “Tủng Tủng ăn thịt đi.”

“Gâu!” Tủng Tủng lập tức ngừng khóc, đôi mắt đen như hạt đậu đen chờ mong.

“Giả vờ.” Trình Dao Dao thả Tủng Tủng xuống đất, Tủng Tủng lại ngã lăn ra đất khóc to.

Trình Dao Dao nói: “Vào bếp đi, bà nội đang hầm thịt đó.”

Tủng Tủng dừng khóc, đôi mắt đậu đen nhìn Trình Dao Dao, sau đó lại quay ra nhìn phòng bếp, trong bếp truyền đến mùi thịt hầm thơm nức, nó vui vẻ đứng dậy chạy vào trong bếp.

Trình Dao Dao mỉm cười nhìn Tạ Chiêu: “Đồ ngốc, nó muốn lừa anh cho nó ăn thịt đó.”

Dạo này Tủng Tủng và Cường Cường thường ăn cơm cho phụ nữ có thai giống Nhưỡng Nhưỡng, hai con lại mập thêm một vòng. Bà Tạ và Trình Dao Dao khống chế khẩu phần ăn của bọn nó, hai con lông xù chơi xấu làm nũng nhưng không có kết quả, bọn nó lại đổi mục tiêu sang Tạ Chiêu.

Động vật nhỏ trời sinh có trực giác, ngày nào bọn nó cũng ôm chân Tạ Chiêu la làng lên, Tạ Chiêu không cho thịt, bọn nó sẽ không cho Tạ Chiêu vào nhà. Tạ Chiêu thất bại nhiều lần, hai con lông xù càng ăn càng béo.

Tạ Chiêu thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô, máu trong người lập tức nóng lên, hắn quay đầu nói: “Anh mang mấy thứ về, em xem đi.”

Lúc này Trình Dao Dao mới thấy đồ Tạ Chiêu mang về. Một thùng dầu đậu phộng, một thùng bình sứ mới tinh và hai cái túi to.

Bây giờ người trong huyện chỉ bán 2 lạng dầu đậu phộng cho một người trên một tháng, có lúc còn không mua được. Những thùng dầu này ít nhất có 20 kg, có thể làm mấy trăm bình nấm tương đấy chứ.

Bình sứ lấy ở xưởng sản xuất đồ hộp, một bình đựng vừa đủ một cân nấm tương.

“Hai cái túi này đựng gì vậy? Sách à?” Trình Dao Dao ấn tay xuống, nhìn bên ngoài xếp ngay ngắn giống sách vở.

Tạ Chiêu chuyển dầu đậu phộng và bình sứ vào trong phòng phía Tây trước. Lúc hắn quay đầu đã thấy Trình Dao Dao kéo khóa túi ra, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Bà Tạ cũng nhô đầu từ trong bếp ra, bà cười nói: “Chiêu ca nhi về rồi à? Lại mang cái gì về vậy?”

“Cái này…” Trình Dao Dao che miệng lại, đôi mắt hoa đào hoảng sợ.

Bà Tạ thấy thế thì thay đổi sắc mặt, bà hỏi: “Làm sao vậy? Chiêu ca nhi mang cái gì về?”

Tạ Chiêu nhìn Trình Dao Dao hắn thấy cô thở sâu rồi nói: “Là sách ạ, rất nhiều sách.”

Bà Tạ nghe thế thì vui vẻ ra mặt: “Nhiều sách như vậy sao! Tốt, đọc sách rất tốt, sao lại để sách dưới đất vậy, tý nữa Cường Cường và Tủng Tủng lại cào rách đấy. Mau mang vào phòng đi. Hai đứa cũng rửa tay ăn cơm thôi!”

Tạ Chiêu đáp ứng, hắn đi qua kéo khóa túi lại. Tạ Chiêu nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Trình Dao Dao, hắn nói nhỏ: “Em Dao Dao.”

“Tý em tính sổ với anh sau!” Trình Dao Dao hầm hừ rút tay ra, cô xoay người đi vào bếp.

Ăn xong cơm tối, mọi người lại ăn bánh ngọt. Cố gắng chờ đến lúc bà Tạ về phòng đi ngủ, Trình Dao Dao liền kéo Tạ Chiêu về phòng cô, sau đó khóa cửa lại.

Hai cái túi đặt trong phòng Trình Dao Dao, Trình Dao Dao kéo khóa ra, bên trong toàn là tiền mặt, mắt cô choáng váng.

“Anh mang nhiều tiền về nhà làm gì? Anh muốn dọa chết em à?”

Tạ Chiêu ngồi trên giường, hắn kéo Trình Dao Dao ôm vào lòng : « Đừng giận, không phải muốn dọa em. »

Trình Dao Dao không phải người chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, tất cả chỗ này cộng lại cũng chỉ bằng giá một cái túi của cô mà thôi. Nhưng Tạ Chiêu mang số tiền lớn như vậy về nhà làm gì ?

Vừa nãy nguy hiểm thật, nếu bà Tạ nhìn thấy lại phải tốn miệng lưỡi một phen rồi.

Tạ Chiêu đưa một quyển sổ nhỏ cho Trình Dao Dao : «Tiền bán nấm tương đều gửi vào ngân hàng rồi. »

Trình Dao Dao mở sổ nhỏ ra xem, mắt cô lại choáng váng: “Bình thường 200 bình chỉ bán được 1000 đồng thôi mà!”

Lúc trước cô buôn bán kiếm được 7000,8000 đồng, sau đó Tạ Chiêu bổ sung chỗ còn thiếu, hai người góp đủ 10000 đồng. Bây giờ trong sổ tiết kiệm thừa 30000 đồng liền.

« Anh gửi một ít tiền vào tài khoản của em. » Tạ Chiêu nói.

Trình Dao Dao hầm hừ : «Sao lại gửi nhiều vậy ? »

« Anh nghe lời em, thu tay không làm nữa. » Tạ Chiêu vùi mặt vào cổ Trình Dao Dao : «Số tiền kia dễ bị để mắt tới nên anh rút hết ra. »

Trình Dao Dao nói: “Em còn tưởng anh muốn mang tiền về rải lên giường, sau đó gối đầu ngủ.”

Tạ Chiêu cười nhẹ : « Em Dao Dao thích không ? Anh giúp em rải lên. »

« Đi chết đi ! » Trình Dao Dao buồn phiền nhìn chỗ tiền kia : «Anh giấu chỗ tiền này ở đâu bây giờ ? Trong nhà thường xuyên có người đến, mà nhiều người thì phức tạp. »

Tạ Chiêu nói : « Có chỗ giấu. »

Trình Dao Dao cao hứng : « Ở đâu ? »

Gió đêm thổi qua váy, đôi mắt phát sáng trong ổ mèo, nó cảnh giác nhìn rồi lại nằm trở về. Chó con muốn chạy ra nhưng lại bị Cường Cường tóm lại.

Một tay Trình Dao Dao cầm đèn dầu, một tay nắm chặt tay Tạ Chiêu, hai người nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng Tạ Chiêu.

Ánh đèn mờ nhạt xua tan bóng tối chiếu sáng ngăn tủ, dược liệu và da thú treo trên tường.

Trình Dao Dao vừa thấy da sói liền chui vào ngực Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu ấn hộc tủ mấy lần, hắn thấy Trình Dao Dao nhìn chằm chằm da sói thì nói : «Đây là da của con sói suýt nữa cắn chết anh năm 14 tuổi. »

Trình Dao Dao không sợ nữa, cô còn kích động sờ da sói đến mức muốn giật cả xuống.

Ngăn tủ chậm rãi mở ra. Sau đó trượt nhẹ sang một bên, phía sau ngăn tủ là một bức tường.

Trình Dao Dao gõ gõ nhưng không thấy điều gì khác thường : «Em còn tưởng sau ngăn tủ có mật thất cơ. »

Tạ Chiêu bật cười : « Mật thất ? »

(Mật thất : Căn phòng bí mật.)

« Trong phim đều diễn như vậy. » Trình Dao Dao thất vọng : « Bức tường này có gì đặc biệt ? »

Tạ Chiêu gõ vào hai bên tường một lát, sau đó hắn rút mấy viên gạch xanh ra.

Thật sự có mật thất.

Trình Dao Dao không kịp chờ bước qua, nhưng cô với tới. Tạ Chiêu nhấc cô lên: “Lâu rồi không thông gió, cẩn thận dính bụi.”

Trình Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu. Cô cầm đèn dầu xích lại gần cửa hang. Ánh đèn chập chờn chiếu sáng bên trong.

Hóa ra bên trong bức tường này lại trống rỗng, không có mật thất gì cả mà chỉ có một con khoảng trống nhỏ chứa được hai người. Trong đó để đầy đồ tốt được gói kỹ lại bằng giấy da trâu.

Lực tay của Tạ Chiêu rất khỏe, một tay đỡ Trình Dao Dao một tay đưa hai túi tiền cho cô, hắn bảo cô ném vào là được.

Trình Dao Dao ném hai cái túi vào trong, cái túi va phải túi đồ bên cạnh, cái túi bị rách rơi đầy đồ bên trong ra, ánh sáng lóa hết mắt.

Trình Dao Dao xích lại gần, ngọc trai bằng vàng sáng lấp lánh dưới ánh nến.

“Tạ Chiêu, nhà anh thật sự có vàng nha.” Trình Dao Dao thấy hiếm lạ: “Sao lúc mấy người kia đến xét nhà không tìm được?”

Truyền thuyết liên quan đến vàng nhà họ Tạ chưa bao giờ gián đoạn. Nghe nói lúc trước người đến xét nhà gõ khắp nơi, ngay cả xà nhà cũng dùng dậy tre chọc lên, nhưng họ không tìm thấy gì cả.

Tạ Chiêu buông Trình Dao Dao ra, hắn gõ mặt tường nói: “Nhà anh mời thợ xây chuyên nghiệp từ trong kinh thành đến xây nhà, đây là biện pháp giấu tiền của quan lại quyền quý, sao có thể tìm dễ như thế được.”

Trình Dao Dao cũng gõ thử, cô lập tức kêu ra tiếng, nước mắt lưng trong giơ tay lên cho Tạ Chiêu xem.

Tạ Chiêu hôn bàn tay trắng nõn của cô, hắn giải thích: “Khe hở được lấp lại bằng đá và vôi ẩm, lúc gõ vào tường sẽ không nghe thấy gì. Hơn nữa chỗ này lại cao, những người kia không nghĩ tới.

Tạ Chiêu nhét mấy viên gạch trở lại như cũ, bức tường không có gì khác lạ. Trình Dao Dao kiễng chân dùng sức đẩy mạnh, bức tường không nhúc nhích chút nào.

Tạ Chiêu nắm tay dạy cô mấy lần, cuối cùng Trình Dao Dao cũng học được cách mở.

Trình Dao Dao hất cằm nhỏ, cô kiêu căng nói: “Bây giờ em biết bảo bối của anh giấu ở đâu rồi, về sau anh mà chọc em giận, em sẽ mang hết chỗ này đi!”

Dưới ánh đền mờ nhạt, Trình Dao Dao đẹp như bông hoa hồng khoe sắc.

Tạ Chiêu mỉm cười, hai tay ôm chặt cô: “Đây mới là bảo bối của anh.”



Bắt đầu từ hôm đó, Tạ Chiêu thật sự không đi xa nhà nữa. Công việc lái máy kéo cũng giao cho Lâm Gia Tuấn, một tuần hắn đi vào huyện một chuyến để bàn bạc công việc nhà trồng rau.

Tài liệu ôn tập ở trong nhà rất nhiều, ngày nào Tạ Chiêu và Trình Dao Dao cũng học cố định hai giờ. Thời gian còn lại sẽ chơi với chó mèo hoặc đi lên núi hái nấm, xuống sông mò cá, thỉnh thoảng đi chợ phiên ở thôn bên cạnh, có lúc thay đổi cách làm món ăn, cuộc sống trôi qua thoải mái, vui vẻ.

Trình Dao Dao đang ngủ say thì nghe thấy tiếng Cường Cường cào cửa, nó vừa cào vừa kêu meo meo.

Sáng nay Tạ Chiêu không cho mèo ăn sao? Trình Dao Dao lẩm bẩm xoay người, cô dụi mắt thì thấy cửa sổ sáng chói, trời không còn sớm nữa.

Trình Dao Dao cuộn chăn ngủ tiếp. Tiếng Cường Cường kêu càng ngày càng to, Tủng Tủng cũng gia nhập, âm thanh chó con cực kỳ đáng thương.

Trình Dao Dao không làm gì được, cô đành phải dậy mở cửa cho bọn nó. Nắng sớm bên ngoài còn lờ mờ mang theo hơi lạnh. Cường Cường và Tủng Tủng đang đứng trước cửa kêu ầm ĩ, bọn nó vừa thấy Trình Dao Dao liền kêu to. Trình Dao Dao mờ mịt nhìn bọn nó, Cường Cường xoay mấy vòng trên đất, bỗng nhiên nó chạy về phía ổ mèo, sau đó lại quay đầu nhìn cô.

Trình Dao Dao đi theo nó, cô thấy bà Tạ và Tạ Phi cũng đi ra, bộ dáng đều chưa tỉnh ngủ: “Sáng sớm Cường Cường đã náo loạn rồi.”

Ba người đi theo Cường Cường đến ổ mèo, Tạ Chiêu đã ngồi xổm ở đó: “Sinh rồi…”

Tạ Chiêu còn chưa nói xong, ba người đã đẩy hắn ra. Trình Dao Dao chen chân lên trước, cô thấy mèo trắng nằm im trên đệm, lông mao lộn xộn, bộ dáng hơi mệt nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh.

Nó nhìn Trình Dao Dao kêu meo meo, sau đó lại cúi đầu xuống. Mấy con mèo trụi lủi màu hồng đang bú sữa mẹ, bọn nó kêu ríu rít.

Trình Dao Dao không kìm lòng được: “Em lại có mèo mới rồi!”

Tạ Phi kích động nói: “Đáng yêu quá đi!”

Bà Tạ vỗ đùi: “Sinh rồi! Sinh rồi! Bà nói cái thai này lớn mà, chỗ này có 1,2,3,4,5… Tốt quá, có 5 con!”

Cường Cường và Tủng Tủng cũng chen vào, hai con thấy ba bộ dáng cao hứng của ba người Trình Dao Dao thì ngây thơ ngoẹo đầu không hiểu. Lúc nãy Nhưỡng Nhưỡng đau đớn sinh mèo con, mùi máu tươi chảy ra làm hai con lông xù sợ hãi.

Trình Dao Dao vuốt đầu hai con, cô ôm Cường Cường cao hứng tuyên bố: “Chúc mừng em đã lên chức bố! Em nhìn đi, em sợ cái gì, tất cả đều là con của em đó.”

Hiển nhiên Cường Cường không thích mấy con màu hồng không có lông nhìn như mấy con chuột kia, nó liều mạng giãy dụa thoát khỏi tay Trình Dao Dao chạy ra xa, nó đứng ở xa liếʍ liếʍ lông.

Bỗng nhiên Tạ Phi nói: “Vì sao có một con màu đen?”

Tạ Phi vừa nói xong, bầu không khí lập tức ngưng kết.

Mặc dù mấy con mèo trong lòng Nhưỡng Nhưỡng trơ trọi nhưng đỉnh đầu và mông vẫn có ít lông tơ nhìn rõ màu sắc. Trong đó có một con mèo nhỏ màu đen.

Trình Dao Dao nhìn mèo con, rồi lại nhìn Cường Cường, sau đó nhìn Nhưỡng Nhưỡng rồi lại nhìn Cường Cường.

Đột nhiên cô cảm thấy đầu Cường Cường xanh lét.

“Không sao!” Bà Tạ đánh tan bầu không khí xấu hổ này, bà tự lừa mình dối người: “Đều là mèo con mà, một thai có thể sinh rất nhiều màu. Cháu nhìn mấy con kia đi, lông màu trắng cam giống hệt Cường Cường lúc còn nhỏ!”

“Vâng, đúng vậy.”

“Không sai, không sai…”

Mọi người lập tức quyết định như vậy, họ sẽ bảo vệ tôn nghiêm của Cường Cường.

“Dù sao sinh con cũng là chuyện vui, bà đi bắt con gà chúc mừng ! »