Thôn Điềm Thủy chỉ có một chỗ chữa bệnh, bên trong chỗ chữa bệnh có một thầy thuốc chân đất, bình thường người trong thôn đau đầu nhức óc thì đi đến đấy lấy ít thuốc Đông y.
Thuốc tiêu viêm và thuốc Tây rất quý, ngay cả bệnh viện trong huyện cũng phải nhờ quan hệ mới lấy được, huống chi là nơi chữa bệnh trong thôn.
Vết bỏng trên mặt và người Trình Nặc Nặc rất nặng, đêm qua mọi người giận dữ chói cô trong chuồng bò một đêm, bong bóng nước trên người cô đều vỡ tan chảy mủ, cả người mê man sốt cao.
Thầy thuốc nhìn Trình Nặc Nặc rồi lắc đầu. Ngụy Thục Quyên và Trình Chinh đều bị dọa sợ, hai người cầu xin đám người hỗ trợ đưa Trình Nặc Nặc vào huyện.
Thầy thuốc nói: “Cô ấy chảy máu âʍ đa͙σ, bây giờ lại ngồi xe xóc nảy vào huyện, cái mạng này còn cần nữa không? Sảy thai không dưỡng tốt, vết bỏng trên người làm sốt cao, cô ấy có thể kéo dài đến bây giờ, có thể nói mệnh cô ấy tốt lắm rồi.”
Thầy thuốc nói xong thì đi ra ngoài.
Sắc mặt Trình Chinh chán nản, Ngụy Thục Quyên đặt mông xuống đất, bà vỗ đùi khóc to. Đám người hỗ trợ đứng bên ngoài nghe thấy tiếng khóc còn tưởng Trình Nặc Nặc chết rồi.
Trình Nặc Nặc nằm co quắp trên giường, đôi mắt trợn to nhìn trần nhà. Ký ức đời trước và đời này hiện lên trước mắt, vì sao ông trời cho cô cơ hội sống lại mà cô vẫn rơi xuống tình trạng thê thảm hơn cả đời trước?
Vết bỏng trên mặt đau đớn kéo căng dây thần kinh. Trong bụng như có một con dao khuấy động lục phủ ngũ tạng, cô có thể cảm nhận thân thể này đang dần dần tan nát, trên người chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cô không cam tâm.
Rõ ràng cô phát hiện ra linh tuyền trước, bố cũng đứng về phía cô, Thẩm Yến bị cô nắm trong tay. Cô khổ cực tính toán bao lâu mới chiếm được tất cả, vì sao mọi thứ lại sụp đổ?
Không cam tâm, cô không cam tâm… Thần trí dần dần mơ hồ, Trình Nặc Nặc cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, chỉ thiếu một chút nữa thôi cô có thể giải thoát rồi…
Nước mát thấm vào môi mang theo dương khí nồng đậm, đột nhiên Trình Nặc Nặc há mồm tham lam uống từng giọt linh tuyền, cô hận không thể nhai nát cái chén.
Hồn cô lại quay về thân thể rách nát này. Cơn đau kịch liệt xuyên qua dây thần kinh, Trình Nặc Nặc ho khan, cô nắm chặt cái chén kia.
Ngụy Thục Quyên hét lên: “Chậm thôi, uống chậm thôi, vẫn còn!”
Trình Nặc Nặc hỏi: “Ai… Ai mang nước này tới?”
Vừa nãy cô còn thoi thóp, bây giờ đã nói chuyện được rồi, hai mắt còn phát ra ánh sáng không bình thường.
Trình Chinh nói : «Dao Dao bảo Tạ Chiêu mang nước đường đỏ tới. Dao Dao lấy ơn báo oán, con không cảm thấy xấu hổ sao ? »
Trình Nặc Nặc mím môi, đáy mắt không che kịp sự ác độc, Trình Chinh nhìn thấy rõ.
Trình Chinh thấy thế thì lạnh lùng nói : «Thái độ của con kiểu gì vậy ? Lúc trước họ nói nhân phẩm của con không tốt nhưng bố không tin. Đêm qua con phóng hỏa nhà họ Tạ làm bố thật sự thất vọng ! »
Trình Nặc Nặc cụp mắt, giọng nói khàn khàn vô tội : « Bố, hôm qua không phải con phóng hỏa… »
« Con im miệng ngay ! Đừng cãi chày cãi cối nữa ! » Trình Chinh nói : «Con làm bao nhiêu chuyện xấu hại Dao Dao, nhóm thanh niên trí thức đều nói cho bố biết rồi. Con còn là người sao ? »
Hôm Tết Đoan Ngọ, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong tình cờ gặp Trình Chinh, họ không nhịn được nói chuyện Trình Nặc Nặc làm cho ông biết. Trình Chinh thấy bộ dáng con gái thê thảm mới nhịn không nói, đến tận đêm qua xảy ra chuyện phóng hỏa, ông không nhịn được nữa.
Trình Nặc Nặc bị bóc trần tất cả, cô không xấu hổ như dự liệu của Trình Chinh mà chỉ cười trào phúng, chế nhạo.
Trình Chinh giận dữ chỉ tay vào mặt cô : «Con.., Con không thấy biết xấu hổ à? Con còn cười, bố sẽ không quản chuyện của con nữa ! »
Trình Nặc Nặc không nể mặt mũi : «Từ nhỏ đến lớn ông quản tôi lần nào chưa ? Trong mắt ông chỉ có cô con gái cao quý kia thôi, ông để ý đến tôi lần nào chưa ? Trình Dao Dao có mọi thứ, còn tôi thì sao ? Bây giờ ông còn bày ra dáng vẻ của người làm bố à ? »
Trình Chinh sững sờ nhìn cô, ông run rẩy nói : « Bố… lúc con còn nhỏ, bố không quản con, nhưng về sau… »
Trình Nặc Nặc chống người lên : «Về sau, tôi trở nên xinh đẹp thông minh, tôi còn làm đồ ăn ngon, ông mới thích tôi không phải sao ? Vì sao đều là con gái, Trình Dao Dao có thể kiêu căng tùy hứng, tôi lại phải lấy lòng người ông như con chó vậy ?
Lần đầu tiên Trình Chinh phát hiện ra, con gái út ngoan hiền lại có bộ mặt đáng sợ, giọng nói sắc bén như thế. Có lẽ, ông chưa từng nhìn rõ bộ mặt chân thật của con gái nhỏ.
Ngụy Thục Quyên sợ hãi choáng váng nhìn cảnh này, bà vội vàng kéo tay Trình Nặc Nặc: “Có phải con hồ đồ rồi không? Sao con nói chuyện như thế với bố hả?”
Trình Chinh lắc đầu chán nản: “Bố vẫn nghĩ con là con gái ngoan, hóa ra Dao Dao đã nói thật… Bố trách nhầm Dao Dao rồi.”
Trình Nặc Nặc cười nhạo, cô sờ gương mặt đầy vết thương: “Bây giờ tôi biến dạng không kết hôn được với nhà họ Thẩm, ông chướng mắt tôi, ông muốn chuyển hướng sang cô con gái lớn, ông muốn làm một người bố tốt, nhưng ông đừng quên, lúc đầu con gái lớn bị ông làm tức giận mới rời nhà đi, bây giờ cô ta và nhà họ Tạ là một, cô ta không nhận người bố này nữa đâu!”
Trình Nặc Nặc xé tan ảo tưởng đẹp đẽ của ông, ông vì con gái mới cưới Ngụy Thục Quyên, nhưng ngày nào Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc cũng châm ngòi thổi gió bên tai, ông dần dần quên mất ý muốn ban đầu. Bây giờ Trình Chinh hơn 50 tuổi, ông có hai người con gái, một người mất tất cả, một người lục đυ.c với ông.
Tạ Chiêu im lặng đứng trước cửa ra vào, hắn nghe tiếng tranh chấp ầm ĩ bên trong. Nửa ngày sau, Trình Chinh đi ra, cả người ông giống như già đi 10 tuổi, bả vai cũng còng xuống.
Ông đưa bình nước và hộp cơm rỗng cho Tạ Chiêu, Tạ Chiêu nhìn ông, Trình Chinh lập tức quay đầu đi, ông khoát tay nói: “Về đi… Đừng nói gì với Dao Dao.”
Những chuyện này nhấc lên chỉ làm lòng con bé thêm phiền. Đây là chuyện duy nhất ông có thể làm vì Dao Dao.
Tạ Chiêu nói: “Công an về rồi. Bọn họ nói, chờ Trình Nặc Nặc dưỡng thương tốt hơn, họ sẽ gọi đến. Mấy người tạm thời không thể rời khỏi chuồng bò này.”
Vừa rồi dáng vẻ của Trình Nặc Nặc chỉ còn một hơi thở, công an cũng không muốn động vào chuyện phiền toái này. Huống chi bộ dáng của Trình Nặc Nặc cũng không trốn thoát được, Trình Chinh biết rõ, ông chỉ thở dài.
Tạ Chiêu nói: “Một ngày ba bữa, cháu sẽ mang đến.”
“Không, không, chuyện này làm phiền nhà cháu quá rồi.” Trình Chinh vội nói: “Bác mua ít đồ ở mấy nhà ngay gần là được.”
Ngụy Thục Quyên đang nghe lén ở bên trong vội bước ra: “Ôi người ta nguyện ý đưa cơm thì ông nhận đi! Ở nơi rừng sâu hoang vu này có thể mua cái gì chứ, Nặc Nặc nhà chúng ta còn đang bị bệnh đấy!”
Mặt Tạ Chiêu lạnh mấy phần. Mặt Trình Chinh thì nóng bỏng, ông đành nói với Tạ Chiêu: “Được, làm phiền cháu rồi.”
Trình Chinh không phải là người khôn khéo, ông chỉ là một con mọt sách vùi đầu nghiên cứu khoa học, trải qua mấy ngày mài mòn, ông dần học được cách đối nhân xử thế. Ông sờ soạng túi nửa ngày, ông đang nghĩ có nên đưa tiền và phiếu cho Tạ Chiêu hay không.
Nếu không đưa, hình như mình không biết tốt xấu, nhưng đưa thì lại sợ Tạ Chiêu Tạ Chiêu tính lên đầu Trình Dao Dao, người ta sẽ coi thường con gái mình.
Tạ Chiêu nói câu “Chạng vạng tối cháu lại đến” rồi xoay người đi.
Trình Chinh đứng ở cửa ra vào, ông không đi vào nhà mà đứng hút thuốc bên ngoài. Trình Chinh không phát hiện Ngụy Thục Quyên lén đi cửa sau chạy về hướng cổng thôn.
Trình Nặc Nặc nằm trên người, cô không quan tâm mùi thối trên chăn hay trên người, cô chỉ cười đắc ý.
Không biết người nhà họ Tạ mắc sai lầm gì mà cho cô một chén linh tuyền.
Linh tuyền lần này đậm hơn linh tuyền cô dùng đợt trước nhiều, thân thể cô dần dần được chữa trị. Mặc dù vẫn còn đau đớn nhưng Trình Nặc Nặc không rên tiếng nào, ngón tay đâm nát chăn bông, đôi mắt sáng chói như kẻ điên.
Ngay cả ông trời cũng giúp cô, cô sẽ không thua như vậy nữa, cô vẫn còn một lá bài tẩy lớn nhất.
Trong sân nhà họ Tạ.
Tạ Chiêu cầm bình nước và hộp cơm không về, Trình Dao Dao hỏi: “Cô ta uống hết rồi?”
“Ừm.” Tạ Chiêu đặt bình và hộp cơm sang một bên.
Trình Dao Dao cười ngọt ngào với hắn. Đây là một điểm Trình Dao Dao thích nhất ở Tạ Chiêu, chỉ cần cô muốn làm chuyện gì, Tạ Chiêu chưa từng hỏi nguyên do mà đi làm luôn.
Mấy ngày gần đây, ngày nào Trình Dao Dao cũng làm một ít đồ ăn rồi bảo Tạ Chiêu mang đến cho một nhà ba người Trình Nặc Nặc ăn, trong phần thức ăn của Trình Nặc Nặc thêm một ít linh tuyền, phân lượng khống chế vừa đủ để Trình Nặc Nặc vào tù, nhưng cũng không làm thân thể cô ta khôi phục.
Thân thể Trình Nặc Nặc bị thối nát từ bên trong, một ít linh tuyền này chỉ có thể chữa trị bên ngoài chứ không giúp cô khôi phục hoàn toàn được. Chữa bệnh là quá trình vô cùng đau khổ, lần nào Trình Nặc Nặc cũng cắn chặt hàm răng. Cứ đợi đến lúc ăn cơm, cô lại bắt đầu đau nhức.
Trình Dao Dao không nghĩ tới phản ứng kèm theo này.
Ban đầu Ngụy Thục Quyên thấy bộ dáng của Trình Nặc Nặc, bà còn la hét bảo Trình Dao Dao hạ độc trong thức ăn, kết quả bà bị Trình Chinh tát một phát.
Hai người kết hôn 20 năm, đây là lần đầu tiên Trình Chinh tát bà, Ngụy Thục Quyên hoàn toàn vỡ mộng. Trình Nặc Nặc cực kỳ khẩn trương khi người nhà họ Tạ mang cơm đến, lần nào cô cũng ăn hết sạch.
Thân thể Trình Nặc Nặc chuyển biến tốt, mặc dù vết thương trên mặt và trên người không lành hẳn nhưng tinh thần của cô khôi phục dần rồi. Cô vẫn nằm trên giường giả bộ suy yếu, bởi vì chỉ cần cô khỏe lại, công an sẽ tới bắt cô đi.
Một nhà ba người Trình Nặc Nặc bị giam trong chuồng bò, Thẩm Yến cũng không tốt hơn bao nhiêu, đi đâu cũng bị người ta khinh thường, lúc làm việc còn xung đột với người ta. Thẩm Yến vừa mang thanh danh xấu vừa từ nơi khác tới, sao hắn có thể thắng đoàn người trong thôn, mấy lần suýt bị đánh vỡ mặt.
Mẹ Thẩm thấy con trai mình nuông chiều sống khổ sở ở nông thôn thì khóc sưng cả mắt. Bà bắt thư ký gọi điện thoại rồi gửi điện báo cho bố Thẩm, dù thế nào cũng phải mang con trai về, nếu không bà cũng không đi.
Trình Chinh và mẹ Thẩm đều có mục đích giống nhau, mấy ngày này đều gọi điện về Thượng Hải tìm người giúp.
Dưới sự chờ đợi trong lo lắng, cuối cùng Thượng Hải cũng truyền tin đến.
Bố Thẩm ra lệnh cho thư ký: Để Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc lập tức về Thượng Hải kết hôn.
Tin tức này không chỉ làm mẹ Thẩm bùng nổ mà làm cả thôn Điềm Thủy oanh động lần nữa. Không phải bố Thẩm điên rồi chứ, sao có thể đồng ý cho con trai mình cưới Trình Nặc Nặc?
Không nói đến tính cách của Trình Nặc Nặc, bây giờ mặt cô bị hủy, thân hình cũng bị hủy. Người trong thôn đều nói cô ta không sinh con được nữa. Một người phụ nữ như vậy, nhà họ Thẩm cưới về làm gì? Huống chi bố Thẩm là quan to, Thẩm Yến cũng đẹp trai, hắn có thể cưới cô gái đẹp nhất trong thôn đấy chứ!
Đương nhiên hai mẹ con Thẩm Yến không đồng ý, thư ký kéo hai người ra nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng họ đồng ý, tuy nhiên sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ngụy Thục Quyên vô cùng đắc ý, cô không ngờ chuyện lại thay đổi đến bước này! Mấy ngày qua bà như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, lúc bà nghĩ mình không thể lật người được nữa thì lại được đưa lên thiên đường!
Trên đường về thôn, Ngụy Thục Quyên không giấu nổi sự mừng rỡ, bà gặp ai cũng hất mặt lên. Quả nhiên chuyện này đã dẫn đến một cuộc thảo luận lớn trong thôn, tất cả mọi người đều không nghĩ bố Thẩm lại là người nhân nghĩa như thế, ông có thể sẵn sàng để con trai mình cưới Trình Nặc Nặc!
Ngụy Thục Quyên quên hết chuyện lúc trước, bà một lòng một dạ bày mưu với Trình Nặc Nặc, nhà họ nên đòi bao nhiêu tiền sinh lễ, nên tìm chức vị gì cho cháu trai nhà mẹ đẻ.
Chỉ có Trình Chinh nghi ngờ, lúc trước bố Thẩm không thích Trình Nặc Nặc, sao ông có thể tùy tiện buông tha việc kết hôn này, chẳng lẽ là vì thanh danh của ông ấy sao?
Trình Chinh ưu sầu làm Trình Nặc Nặc trào phúng. Bây giờ cô nắm chắc phần thắng trong tay, cô cũng không cần ngụy trang với Trình Chinh nữa: “Bố, bố không ngờ chuyện kết hôn của con vẫn thành sao?”
Trình Chinh khuyên nhủ: “Chuyện khác thường chắc chắn không ổn. Nặc Nặc, chúng ta phải cân nhắc chuyện này cẩn thận.”
Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Cân nhắc cái gì? Dù con gái lớn của bố tốt thế nào cũng chỉ có thể kết hôn với người nông dân. Mà cô con gái nhỏ bố không cần này lại kết hôn với con nhà quan ở Thượng Hải. Bố sợ về sau con vượt qua cô con gái lớn của bố sao?”
Trái tim Trình Chinh hoàn toàn băng giá, ông phất tay rời đi.
Lâm Gia Kỳ và mấy người công an vào thôn Điềm Thủy, lúc này hắn cầm một phần văn kiện và dẫn theo một bác sĩ khoa tâm thần.
Hôm nay Trình Chinh không ở đây, Trình Nặc Nặc ngủ thϊếp đi, chỉ có Ngụy Thục Quyên còn thức. Bí thư Lâm giải thích với Ngụy Thục Quyên, chuyện Trình Nặc Nặc phóng hỏa là vụ án hình sự, tính chất phức tạp, bố Thẩm khơi thông quan hệ tìm bác sĩ giám định thần kinh Trình Nặc Nặc bị kí©h thí©ɧ, sau đó đưa cô về Thượng Hải trị liệu.
Ngụy Thục Quyên nghe xong thì kéo ngón tay Trình Nặc Nặc điểm chỉ vào văn kiện.
Mọi chuyện thuận lợi ngoài ý muốn. Bên Thượng Hải vẫn thúc giục bọn họ mau chóng trở về, một nhà Trình Chinh và mẹ con Thẩm Yến nhanh chóng thu dọn đồ chuẩn bị về.
Bố Thẩm phái hai chiếc xe con chờ ở trước cổng thôn, người trong thôn ồn ào vây xem, nhưng họ không dám xích lại gần.
Trình Nặc Nặc đứng trước ô tô, cô thấy Trình Dao Dao ở trong đám người. Cô vẫn xinh đẹp như trước, trong ngực ôm một con mèo trắng, Tạ Chiêu đứng bên cạnh cô.
Trình Chinh nói mấy câu với Trình Dao Dao rồi cúi đầu rời đi. Người nhà họ Thẩm sắp xếp Trình Chinh, Ngụy Thục Quyên và mẹ con Thẩm Yến lên xe, họ thúc giục Trình Nặc Nặc mau lên xe.
Trình Nặc Nặc nói: “Tôi có lời muốn nói với chị Dao Dao.”
Trình Chinh thấy thế liền muốn xuống xe, bí thư Lâm lại nói: “Mấy người đi trước đi, tôi ở lại chờ cô ấy.”
“Không được, không…” Trình Chinh chưa nói dứt lời, lái xe đã đạp chân ga, chiếc xe đầu tiên rời đi trước.
Trình Nặc Nặc khẽ cười, cô đi về hướng Trình Dao Dao. Trình Dao Dao không tránh, cô bình tĩnh nhìn Trình Nặc Nặc.
Hai người đứng đối diện nhau, lúc này mặt Trình Nặc Nặc đã ngừng lở loét, cô thay quần áo mới, mặc dù thân hình khô gầy nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh: “Chị Dao Dao, em phải về Thượng Hải rồi.”
“À!” Trình Dao Dao nghiêng đầu, cô nhìn Trình Nặc Nặc từ trên xuống dưới: “Cô vẫn thành công nhỉ.”
“Không tin được đúng không?” Trình Nặc Nặc mím môi cười, vết thương lở loét trên mặt lay động, cô đau nhếch miệng lên: “Có phải cô không cam tâm vì cô xinh đẹp như thế, Tạ Chiêu cũng thích cô, nhưng cô chỉ có thể kết hôn với hắn, cả đời lưu lại ở nông thôn. Mà tôi… vẫn được như ý nguyện, kết hôn với người đàn ông lúc trước cô muốn kết hôn nhất, tôi còn quay về Thượng Hải.”
“Còn có…” Trình Nặc Nặc tiến lại gần, mùi hôi thối lập tức bay đến.
Trình Dao Dao nhíu mày, mèo trắng trong ngực vươn móng vuốt sắc nhọn ra. Đây là mèo hoang hay bắt rắn ở trong rừng, nó làm Trình Nặc Nặc sợ hãi lùi lại, cô che kín mặt. Vết thương trên mặt cô lặp đi lặp lại, bây giờ còn bị mèo hoang cào, thật sự không cứu nổi nữa.
Trình Nặc Nặc ổn định tâm thần, cô vẫn cười: “Cô không biết ngày nào Tạ Chiêu cũng giấu cô mang cơm cho chúng tôi, trong thức ăn có…”
“Có linh tuyền.” Trình Dao Dao bình tĩnh nói tiếp.
Nụ cười trên mặt Trình Nặc Nặc cứng đờ: “Cô biết?”
Trình Dao Dao sờ tai mèo trắng, cô nói: “Tôi bảo anh ấy mang cho cô đó.”
Trình Nặc Nặc muốn tìm một chút khác thường trên mặt Trình Dao Dao, cô thấy vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trên mặt Trình Dao Dao, tim cô đập loạn nhịp, cô cảm thấy mình tính sai cái gì đó.
“Vì sao cô phải cho tôi linh tuyền?”
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao giống hết con mèo trong ngực, khóe môi lộ ra nụ cười thần bí: “Đương nhiên để cô dưỡng tốt thân thể sống lâu một chút nha.”
Dĩ nhiên Trình Nặc Nặc không tin cô, nhưng… nhưng vì sao Trình Dao Dao phải cho mình linh tuyền? Suy bụng ta ra bụng người, Trình Nặc Nặc luống cuống: “Trình Dao Dao, cô đang tính kế tôi? Vì sao cô lại làm như vậy?”
Bên kia, bí thư Lâm nhìn lướt qua, người bố Thẩm phái tới đi về phía hai người.
Trình Dao Dao mỉm cười, đôi môi hoa hồng nói ra mấy chữ: “Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không đi cùng bọn họ.”
Trong lòng Trình Nặc Nặc hỗn loạn, cô thấy mấy người kia nói với mình: “Thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải vào huyện bắt xe lửa nữa.”
Trình Nặc Nặc giống như bị điện giật đẩy bọn họ ra, cô nhào về phía Trình Dao Dao: “Trình Dao Dao, rốt cuộc cô đang tính kế gì?”
Tạ Chiêu lập tức bước tới bảo vệ Trình Dao Dao, con mèo trắng kia nhảy cào nát chỗ hoàn hảo nhất trên mặt Trình Nặc Nặc.
Trình Nặc Nặc hét lên, mấy người kia thấy thế thì liếc nhau, họ bắt Trình Nặc Nặc lại. Trình Nặc Nặc nổi điên liều mạng giãy dụa, cô gào thét tên Trình Dao Dao. Đáng tiếc cô không đủ sức chống lại họ, cả người bị bắt lên xe.
Đến khi xe nổ máy đi xa, mọi người vẫn thấy gương mặt vặn vẹo của Trình Nặc Nặc dí sát vào kính xe.
Tác giả có lời muốn nói:Cuối cùng cũng logout rồi.