Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 188: Không nhận nợ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trình Dao Dao nói chuẩn. Chưa ăn cơm xong, nhà sát vách đã náo loạn rồi.

Tiếng đập cửa vang lên ngoài cổng nhà Tạ, thím Ngân Quế ồn ào: “Tạ Chiêu, Tạ Chiêu mau tới đây!”

Một bàn đồ ăn nóng hổi, Tạ Chiêu vừa ăn được một nửa. Tạ Chiêu đặt đũa xuống muốn đứng dậy, Trình Dao Dao nói: ‘Đừng để ý đến bọn họ.”

Tạ Chiêu nói: “Anh đi một lát rồi quay lại ngay.”

Trình Dao Dao trừng hắn. Tạ Chiêu không dám động, hắn nhìn bà Tạ.

Trình Dao Dao tức giận: “Em nấu nhiều món như vậy, anh ăn xong rồi đi!”

Bà Tạ khuyên nhủ: “Dao Dao, cháu để Chiêu ca nhi đi đi, hôm nay là Tết Đoan Ngọ, không thể quấy rầy nhà thím Ngân Quế được.”

Trình Dao Dao nghe vậy thì nghĩ nghĩ, lúc này cô mới đồng ý.

Tạ Chiêu khoác áo cầm đèn pin ra ngoài, hắn đóng cửa sân lại. Âm thanh ồn ào ở nhà bên cạnh vang lên không ngừng, Tủng Tủng và mấy con chó khác sủa gâu gâu, trong không gian yên tĩnh cực kỳ chói tai.

Năm nay nhờ phúc nhà trồng nhau, các gia đình trong thôn Điềm Thủy có thể đón một cái Tết vui vẻ, lúc này họ lại nghe thấy tiếng mở cửa liên tục, mọi người đều chạy ra cửa xem náo nhiệt.

Thức ăn trên bàn nóng hổi nhưng lực chú ý của mọi người đều chuyển sang nhà thím Ngân Quế.

Bà Tạ múc một bát canh cho Trình Dao Dao: “Dao Dao, mẹ kế của cháu luôn như thế… Bố cháu không quản sao?”

“Tình huống trong đó rất phức tạp, một hai câu không nói rõ được.”

Trình Dao Dao nhớ lại ký ức của nguyên chủ, Trình Nặc Nặc luôn giở trò, tính tình nguyên chủ nóng nảy, hai chị em xảy ra xung đột, Trình Chinh sẽ theo thói quen cho rằng Trình Dao Dao sai. Lần nào nguyên chủ cũng bị bố Trình hiểu lầm, phê bình. Lâu dần ngay cả việc giải thích, cô cũng không nguyện ý.

Hàn Nhân đồng tình vỗ vai cô: “Trăm nghe không bằng mắt thấy, bây giờ tôi hiểu vì sao cô không muốn về Thượng Hải rồi.”

Cô không hề muốn trở về. Trình Dao Dao đang định giải thích, mấy người đều dùng ánh mắt đồng tình, đau lòng nhìn cô, cô đành phải thở dài, bày ra vẻ mặt oán giận.

Tạ Chiêu đi một chuyến đến tận đêm khuya mới về. Trình Dao Dao tắm rửa xong nằm trên giường, cô nghe thấy tiếng Tạ Chiêu múc nước trong sân thì tỉnh lại, tiếng Tủng Tủng sủa vang lên không ngừng.

Trình Dao Dao mặc váy ngủ đi dép lê ra ngoài sân: “Tạ Chiêu?”

Ánh trăng như nước, Tạ Chiêu cởi trần tắm trong sân, vai rộng eo thon, cơ bắp dính đầy nước phát sáng trong đêm.

Hắn nghe thấy tiếng thì nhìn sang: “… Anh đang tắm.”

Hai tay Trình Dao Dao che mắt, cô nhìn hắn qua kẽ tay.

Tạ Chiêu đành phải lau nước trên tóc và người, sau đó mặc áo ba lỗ, hắn xách Tủng Tủng về ổ rồi đi tới ôm Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao được Tạ Chiêu ôm về phòng, cô ôm cổ hắn nói: “Sao anh về muộn vậy?”

Tạ Chiêu nói: “Đi bệnh viện một lúc.”

Trình Dao Dao ngửi mùi trên cổ Tạ Chiêu, hơi nước lạnh buốt hòa cùng mùi xà phòng và hơi nóng trên người Tạ Chiêu, rất thơm: “Trình Nặc Nặc làm sao?”

“Bác trai bị thương.” Tạ Chiêu phát hiện thân hình trong ngực cứng đờ, hắn vội vàng vuốt lông: “Không sao, trên trán bị một cái đĩa đập vào rách da, kính mắt vỡ nát.”

Trình Dao Dao ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào tức giận: “Đang êm đang đẹp, sao bố lại bị thương? Có phải do Trình Nặc Nặc làm không?”

Tạ Chiêu gật đầu, hắn nói: “Bọn họ muốn ở lại mấy ngày.”

“Nhà họ Thẩm không đồng hôn sự đúng không?” Trình Dao Dao giận dữ: “Cho nên Trình Nặc Nặc điên lên đánh bố em?”

Tạ Chiêu nhỏ giọng dỗ Trình Dao Dao, hắn không nói gì thêm. Trình Chinh là người cực kỳ để ý mặt mũi, cũng là người hay bao che khuyết điểm. Tạ Chiêu đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra băng bó, Trình Chinh không chịu nói vì sao lại bị thương.

Coi như Trình Chinh không nói, trong thôn không có bí mật gì có thể giấu được. Ngày hôm sau người trong thôn đều biết Trình Nặc Nặc làm bố mình bị thương.

Chuyện này do trứng gà gây ra.

Thím Ngân Quế nhận 5 đồng của Trình Dao Dao, bố Trình lại cho thêm 2 đồng, đây là thu nhập lớn đối với một gia đình nông thôn.

Thím Ngân Quế cao hứng đến nhà mẹ đẻ lấy 40 quả trứng gà, sau đó hái ít dưa chuột và cà chua rồi dùng giỏ tre mang về, làm bộ mua ở nhà họ Tạ. Ai ngờ Ngụy Thục Quyên không nói một câu cảm ơn nào, bà lập tức giật cái giỏ đếm đi đếm lại mấy lần rồi cầm về phòng.

Một lát sau, bà lại đến phòng bếp mượn bếp nấu trứng gà đường đỏ. Thím Ngân Quế đang nấu cơm cũng đành phải bê nồi thịt ra nhường cho bà.

Ngụy Thục Quyên đang nấu trứng gà đường đỏ thì thấy Trình Chinh và mẹ Thẩm về, bà hí ha hí hửng đi ra gọi “Bà thông gia”, sau đó còn kéo tay hỏi chuyện lễ ăn hỏi.

Sắc mặt mẹ Thẩm khó coi, Trình Chinh cũng không để ý mặt mũi quát to: “Người ta không chịu cưới con gái của bà đâu! Bà đừng nằm mơ nữa!”

“Ông nói cái gì?” Ngụy Thục Quyên kéo mẹ Thẩm: “Nhà bà không muốn nhận nợ sao?”

Mẹ Thẩm làm vợ quan nhiều năm, bà luôn được được người tôn trong, chưa bao giờ gặp người phụ nữ đanh đá như này, bà lập tức ầm ĩ với Ngụy Thục Quyên. Đang cãi nhau, bỗng nhiên phòng phía đông vang lên tiếng động.

Trình Chinh vội vàng chạy vào phòng, ông thấy Trình Nặc Nặc ngã xuống đất, trái cây và bánh ú cũng rơi đầy đất, chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy ra.

Trình Chinh nhìn kỹ, hóa ra là nước đường đỏ.

Thím Ngân Quế và mẹ Thẩm tiến lại gần xem xét, bộ dáng lúc này của Trình Nặc Nặc làm họ giật nảy mình.

Ngụy Thục Quyên hét lên: “Mày điên rồi! Con nhóc chết tiệt kia, chỗ này đều là đồ tốt đấy!”

Trình Nặc Nặc tức giận nói: “Chỗ này không phải là đồ nhà họ Tạ, không phải nhà họ Tạ!”

Thím Ngân Quế hơi chột dạ, bà vội nói: “Sao lại không phải nhà họ Tạ! Chiều nay tôi sang nhà họ Tạ lấy đó! Nhà nào cũng có trứng và đường đỏ, cô có thể nếm ra vị khác sao?”

Ngụy Thục Quyên kéo thím Ngân Quế: “Chúng tôi đưa tiền bảo cô mua, có phải cô giấu tiền đi không hả? Tôi biết ngay mà, Dao Dao sẽ không chịu cho Trình Nặc Nặc đâu!”

Thím Ngân Quế nghe xong liền gấp, bà lấy tiền và phiếu ra: “Tôi không giấu một đồng nào của các người! Dao Dao tự tay đưa đường đỏ cho tôi, cô ấy còn đưa tôi 5 đồng nhờ tôi nấu đồ ăn ngon cho các người! Cô cho 2 đồng đủ mua cái rắm! Cô biết Tạ Chiêu nhất định không nhận tiền của cô nên cô muốn lấy không đồ nhà người ta chứ gì?”

Ngụy Thục Quyên đỏ mặt tía tai: “Cô… Cô nói linh tinh!”

Trình Chinh ngẩn người nhìn đường đỏ và 5 đồng tiền kia: “Cô nói, Dao Dao tự mình lấy tiền trợ cấp chúng tôi sao… Sao con bé không nói gì với tôi?”

Thím Ngân Quế lườm ông, bà tức giận nói: “Còn không phải do thanh niên trí thức Trình sợ lấy đồ nhà họ Tạ, nhà họ Tạ xem thường con bé sao! Lúc nãy con bé tự mình đưa tiền nhờ tôi lấy trứng gà nhà mình mang cho mấy người!”

Tâm tình Trình Chinh phức tạp, ông không nói nên lời.

Gương mặt Trình Nặc Nặc đỏ bừng lên, cô vặn vẹo: “Quả nhiên không phải trứng gà nhà họ Tạ! Trình Dao Dao sợ tôi dính ánh sáng của cô ta, sợ linh… Cô ta cố ý, cô ta cố ý!”

Trình Chinh nhíu mày, ông thấy tình trạng bi thảm của Trình Nặc Nặc thì khuyên bảo: “Nặc Nặc, trứng gà đường đỏ nhà ai cũng như nhau mà.”

Một cái đĩa bay tới từ phía đối diện, cái đĩa trực tiếp đạo vào mặt ông. Trán Trình Chinh đau đớn, kính mắt vỡ tan, mọi thứ trước mắt đều mơ hồ.

Ông híp một mắt mới miễn cưỡng thấy biểu lộ của Trình Nặc Nặc, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, giọng nói khàn khàn quái dị khác hẳn con gái út ngoan ngoãn dịu dàng trong trí nhớ của ông.



Thím Ngân Quế kể đến đây thì líu lưỡi: “Giọng Trình Nặc Nặc the thé, mặt đỏ bừng, trông cực kỳ đáng sợ! Tôi thấy cô ta trợn mắt lên, chắc chỗ này có vấn đề rồi.”

Thím Ngân Quế chỉ đầu mình. Những người khác ồn ào phụ họa: “Con gái mà gặp phải loại chuyện này cũng phải chịu kí©h thí©ɧ lớn đấy.”

“Vậy bây giờ nhà họ Thẩm không nhận nợ?”

Thím Ngân Quế nói: “Này, nếu là cô, cô nhận không?”

“Phi phi phi! Con trai tôi không dính vào loại con gái này đâu ! »

« Đừng nói nữa, đừng nói nữa. »

Mọi người thấy Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đi tới thì xoay chuyển lời nói, họ cười hì hì chào cô : «Thanh niên trí thức Trình và Tạ Chiêu vào huyện về rồi à? Mang theo cả chó con kìa. »

Trình Dao Dao ôm Tủng Tủng, Tạ Chiêu cầm mấy túi đồ, vừa nhìn liền biết từ huyện về. Trình Dao Dao gật đầu, cô cười nói : «Đi mua ít đồ, thuận tiện mang chó con vào huyện thăm mẹ nó. »

Hôm nay Trình Dao Dao và Tạ Chiêu mang Tủng Tủng đến nhà máy phân hóa học, Tủng Tủng lăn vào trong ngực chó mẹ làm nũng một trận. Lúc đầu Trình Dao Dao còn lo nó không chịu về, ai ngờ vừa đến giờ cơm chó mập liền cắn ống quần Tạ Chiêu muốn ôm, đi về rất sảng khoái.

Thím Ngân Quế chào Trình Dao Dao : «Đến đây, thím xem nào. Chó con càng ngày càng mập. »

Tủng Tủng đầy tháng, cả người đầy thịt, lỗ tai cụp xuống, ai nhìn cũng muốn trêu đùa. Tủng Tủng hết bị bóp tai lại bóp mặt, nó lẩm bẩm kêu to, sau đó cụp đuôi chui vào ngực Trình Dao Dao.

Mấy người phụ nữ cười không ngừng : «Tên của con chó này đặt không sai mà, thật sự nhát gan, về sau trông nhà kiểu gì đây ? »

Trình Dao Dao bao che khuyết điểm : «Lớn lên nó sẽ hung dữ. »

Mọi người cười nói, họ thấy Tạ Chiêu xách vài thứ vào nhà thím Ngân Quế. Lúc đi ra tay trống rỗng, hắn bảo Trình Dao Dao về nhà. Trình Dao Dao đặt Tủng Tủng xuống đất, chó mập nện bước chân ngắn hí ha hí hửng chạy theo sau hai người về nhà.

« Chậc, chậc, không biết hôm nay Tạ Chiêu lại đưa cái gì cho bố vợ nữa. »

« Thanh niên trí thức Trình không nói gì nữa à ? »

Thím Ngân Quế là người biết chuyện : « Có mẹ kế liền có bố dượng, câu nói này không sai mà. Mấy ngày hôm nay, ngày nào Tạ Chiêu cũng mang đồ ăn sang cho nhà họ Trình, đôi vợ chồng nhà họ Trình chưa từng bước qua cửa nhà họ Tạ, hôm qua bà mẹ kế kia còn nói xấu nhà họ Tạ đấy. »

Trình Dao Dao đứng ở cổng nghe họ nói : «Anh tặng mấy thứ kia không vô ích đâu, bây giờ họ đều nói lời tốt giúp anh. »

Tạ Chiêu mỉm cười, hắn giang hai tay ra : « Đừng bĩu môi, đến đây. »

Trình Dao Dao hừ nhẹ, cô hất cằm nhỏ phối hợp đi tới, lúc đi qua người Tạ Chiêu thì bị hắn bắt được : «Quỷ hẹp hòi. Tặng đồ vì em thôi, dù sao bác ấy cũng là bố của em, không thể để người ta nói không hay được. »

Trình Dao Dao được ôm ngang lên, cô khẩn trương nhìn phòng bếp.

Tạ Chiêu nói : « Bà nội và Tiểu Phi đến thôn Đập Thượng rồi. »

Lúc này Trình Dao Dao mới thở phào, cô thoải mái dựa vào người Tạ Chiêu nói tiếp đề tài vừa rồi : «Em thấy anh muốn lấy lòng bố vợ mới đúng. »

«Thuận tiện thôi. » Tạ Chiêu thản nhiên thừa nhận.

«Nói đến bọn họ, bao giờ họ mới về vậy ? » Mặt Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Chiêu, cô nhíu mày phiền não.

Tạ Chiêu nói : «Vẫn sớm. »

Trình Chinh và nhà họ Thẩm không đàm phán thuận lợi.

Bố Thẩm không về đây, ông chỉ phái thư ký đi theo mẹ Thẩm xử lý công việc. Bí thư này là người người thông minh, Trình Chinh và Ngụy Thục Quyên không phải là đối thủ của nhà họ Thẩm. Huống cho Trình Chinh còn đang nghiên cứu hạng mục quan trong ở Thượng Hải, nhà họ Thẩm dùng chiến lược kéo dài thời gian, ông không còn cách nào khác.

Hơn nữa Trình Chinh còn là người làm công tác văn hóa, để ý nhất là sĩ diện, nhà họ Thẩm không chịu cưới con gái của ông, ông chỉ có thể đỏ mặt tía tai nói đạo lý với họ, ngoài ra không làm gì được nữa. Ngược lại Ngụy Thục Quyên dám náo loạn, nhưng một mình bà náo loạn cũng vô dụng.

Hai nhà này làm ảnh hưởng đến đại đội, đại đội trưởng và bí thư chi bộ vừa nhìn thấy họ liền đau đầu, họ gọi Tạ Chiêu giúp đỡ. Ngụy Thục Quyên bùng phát ý tưởng mới, bà cũng muốn gọi Tạ Chiêu đến giúp. May mà Trình Chinh còn mấy phần lý trí, ông quát to bảo bà dừng lại.

Trình Dao Dao biết chuyện thì bó tay, cô tận tâm chỉ bảo Tạ Chiêu, cô không cho hắn xen vào chuyện nhà họ Trình. Ngay cả bà Tạ cũng nói gia đình này không rõ ràng, ít dính líu đến thôi.

Mấy ngày gần đây, một nhà ba người Trình Chinh vẫn ở nhà sát vách, họ chưa gặp Trình Dao Dao lần nào cả. Tạ Chiêu thường xuyên đưa đồ ăn qua nhưng cũng không ở lâu.

Nghĩ đến chuyện này, Trình Dao Dao bật cười : «Anh mang bát ốc bươu vàng và rau trộn sang đấy rồi à ? »

Cô bảo Tạ Chiêu mang mấy món cay sang bên đấy, Trình Nặc Nặc sảy thai không ăn được đồ lạnh và cay, hết lần này tới lần khác người trong thôn đều khen họ chu đáo.

Hai người giấu bà Tạ làm mấy trò hay chọc họ, đương nhiên Tạ Chiêu sẽ không nói gì, hắn chỉ hôn má cô nói : «Yêu tinh nhỏ. »

Trình Dao Dao cười giảo hoạt như hồ ly, Tạ Chiêu nhìn cô, trong lòng mềm mại ngưa ngứa như mèo cào. Trình Nặc Nặc làm bao nhiêu chuyện xấu hại cô, gϊếŧ một trăm lần cũng không đủ, cô thì tốt rồi, chỉ trà thù nhẹ một lần cũng đắc ý như này.

Hiếm khi bà Tạ không ở nhà, căn nhà rộng lớn chỉ còn hai người Trình Dao Dao và Tạ Chiêu. Thời gian buổi chiều rất dài, Tạ Chiêu bảo cô về phòng ngủ trưa. Trình Dao Dao nhớ lại kinh nghiệm hai người ở cùng nhau lần trước, cô biểu thị mình không buồn ngủ, cô chỉ muốn ngồi trong sân thôi.

Cường Cường nằm sấp trên đầu tường phơi nắng ngủ nướng, cô gọi thế nào nó cũng không xuống. Trình Dao Dao lại nghịch Tủng Tủng vừa ăn no mệt rã rời, cô đỡ hai chân trước của nó rồi dạy nó nhảy qua băng ghế. Tủng Tủng cụp mắt mặc kệ Trình Dao Dao giày vò, cô vừa thả ra nó liền mềm nhũn thành một đống.

«Tủng Tủng ! »

Tạ Chiêu xin tha giúp Tủng Tủng : «Để nó ngủ đi, hôm nay vào huyện mệt rồi. »

Trình Dao Dao đành phải thả chó mập ra, cô lại chạy đến vườn rau tưới nước nước, cho gà ăn. Cô không cần né tránh trước mặt Tạ Chiêu, linh tuyền chảy liên tục vào thức ăn.

Làm xong hết mọi chuyện, Trình Dao Dao không lề mề được nữa, Tạ Chiêu vẫn dính bên cạnh cô giống như con cún mập cọ xát : «Em Dao Dao, về phòng đi. »

Mặt Trình Dao Dao đỏ ửng : « Em không về ! Anh có thể làm chuyện đứng đắn không hả ? »

Tạ Chiêu nói tiếp : « Về phòng học bài. »

« … » Trình Dao Dao tức giận, cô nhảy lên người Tạ Chiêu muốn cào hắn nhưng bị hắn bế lên.

Trình Dao Dao giãy dụa, cô nói : « Anh thả em xuống đi ! Đừng nghịch, nóng lắm… »

Tiếng nói chuyện bị nuốt vào giữa răng môi.

Bỗng nhiên Cường Cường nhảy dựng lên kêu “Meo meo”, sát vách truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Trình Dao Dao lập tức cứng đờ cô thấy Cường Cường cong lưng kêu ầm ĩ về phía đầu tường bên kia, dây keo bí đỏ bị cắt đứt một đoạn lắc lư trên tường.

Trình Dao Dao sợ hãi, cô nhìn Tạ Chiêu: “Ai vậy?”

Đáy mắt Tạ Chiêu nổi lên sự lạnh lẽo, cô cũng phản ứng kịp. Cô ở nhà họ Tạ lâu như vậy nhưng chưa từng xảy ra chuyện trèo tường này. Hơn nữa bây giờ là thời gian làm việc, cả nhà thím Ngân Quế không ở nhà, vợ chồng Trình Chinh và mẹ Thẩm đang ở trên đại đội, kẻ trèo tường đương nhiên là người kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »