Năm rưỡi chiều, loa lớn trước cổng thôn thông báo giờ tan làm. Thanh niên trí thức và nông dân vác cuốc đi về dưới chiều nắng.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thu dọn nhanh chóng, cô gái đứng bên cạnh vừa hâm mộ vừa đỏ mắt hỏi: “Hai người lại đến nhà thanh niên trí thức Trình ăn cơm à?”
“Cũng không phải.” Hàn Nhân giơ bọc giấy trong tay lên cười nói: “Hôm nay đi ăn sinh nhật.”
Lâm Quế Viên hâm mộ: “Không biết hôm nay làm món gì ngon nữa.”
Trình Dao Dao thường mang bánh ngọt cho mấy cô gái trong nhà kho, tất cả đều là đồ ăn thường thấy trong thôn Điềm Thủy nhưng Trình Dao Dao làm ngon hơn nhiều, các cô nhớ mãi không quên. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thường xuyên đến nhà họ Tạ ăn ngon, khỏi phải nói bao nhiêu người hâm mộ.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thu dọn đồ đi ra ngoài đầu tiên. Họ đi không xa thì thấy Lưu Mẫn Hà đi theo sau.
Hàn Nhân thấy cô ta liền phiền, cô kéo tay Trương Hiểu Phong đi nhanh về trước, hai người không để ý tới cô ta. Nhưng Lưu Mẫn Hà vẫn đi theo cả đường, mắt thấy sắp theo tới nhà họ Tạ, Hàn Nhân đứng lại nói: “Lưu Mẫn Hà, cô đi theo chúng tôi làm gì?”
Lưu Mẫn Hà nhìn chằm chằm lỗ thủng trên đôi giày của mình, cô ấp úng nói: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật Dao Dao, tôi… tôi muốn đến chúc mừng cô ấy.”
Trương Hiểu Phong đỡ trán, Hàn Nhân bật cười: “Ai nói với cô hôm nay là sinh nhật Dao Dao! Lại nói, coi như sinh nhật của Dao Dao, người ta cũng không mời cô nha.”
Mặt Lưu Mẫn Hà đỏ bừng, cô không chịu từ bỏ: “Chúng ta đều là thanh niên trí thức. Lâu rồi tôi không gặp Dao Dao, tôi rất lo lắng cho cô ấy…”
Giọng nói của Lưu Mẫn Hà xoay chuyển, đôi mắt dưới lớp tóc bết trở nên quỷ dị.
Trương Hiểu Phong híp mắt: “Cuối cùng cô muốn nói cái gì?”
Lưu Mẫn Hà nhìn xung quanh, cô bước lại gần nói: “Lần trước bỗng nhiên Dao Dao biến mất trên sườn dốc, các cô không thấy lạ sao?”
Trương Hiểu Phong chấn động, cô và Hàn Nhân nhanh chóng trao đổi ánh mắt, họ không nói gì.
Lưu Mẫn Hà đành phải nói tiếp: “Hôm sau Dao Dao nói cô ấy đến cổng thôn đón Tạ Chiêu, nhưng lúc đó hình như tôi thấy…”
Hàn Nhân nheo mắt: “Ồ cô thấy cái gì?”
Mặt Lưu Mẫn Hà hiện rõ chữ “Mau hỏi tôi đi”: “Không, không… Tôi không nhìn thấy, nhất định là tôi nhìn nhầm rồi. Sao tôi lại thấy Dao Dao bị một người đàn ông kéo đi…”
Đột nhiên Hàn Nhân biến sắc. Trương Hiểu Phong nhanh hơn cô: “Cô ngậm miệng lại! Lời này có thể nói lung tung sao?”
Lưu Mẫn Hà bị dọa cả người run rẩy, cô nhắm mắt nói: “Thật mà, hôm đó tôi ở đằng sau cách chỗ Dao Dao không xa, tôi thấy…”
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong liếc nhau, hai người rùng mình.
Không phải bị dọa mà là tức giận.
Hôm đó hai người quay lại sườn dốc, Lưu Mẫn Hà cũng ở đấy. Hai người hỏi hết mọi người xung quanh, Lưu Mẫn Hà nhìn thấy Trình Dao Dao bị người khác kéo đi, nhưng cô ta không nói gì, cô ta quá đáng sợ rồi.
Lưu Mẫn Hà nheo mắt nhìn biểu hiện của hai người, cô nói nhỏ: “Hai ngày sau trong thôn liền có người chết, các cô không cảm thấy việc này liên quan đến Dao Dao…”
“Phi!” Hàn Nhân cắt ngang lời cô: “Chuyện này liên quan gì đến Dao Dao, cô đừng nói linh tinh!”
Da mặt Lưu Mẫn Hà kéo căng, cô nói: “Tôi không nói linh tinh.”
Trương Hiểu Phong đè Hàn Nhân lại, cô hỏi Lưu Mẫn Hà: “Hôm đó cô nhìn thấy thật sao?”
Lưu Mẫn Hà gật đầu: “Thật!”
Lưu Mẫn Hà thấy vẻ mặt Trương Hiểu Phong như nghĩ đến cái gì đó thì tưởng cô tin mình, cô thừ hỏi dò: “Có phải các cô biết cái gì rồi không?”
Trương Hiểu Phong hỏi: “Cô nhìn thấy, nhưng sao lúc đấy không kêu người đến?”
Mặt Lưu Mẫn Hà giật giật, cô nói ngập ngừng: “Tôi… Lúc đấy tôi sợ quá nên quên hô lên.”
Hàn Nhân cười lạnh: “Lúc đó cô sợ không dám nói lời nào, vậy lúc chúng ta đi tìm Dao Dao, sao cô không nói nhiều như vậy, cô không thả một cái rằm nào cả. Bây giừ cô chạy tới nói chuyện này với chúng tôi, cố muốn gì?”
Lưu Mẫn Hà sợ run người. Lần đầu tiên cô thấy Trương Hiểu Phong nghiêm nghị như thế. Sự khuất nhục lập tức dâng lên, đều là thanh niên trí thức nhưng dựa vào đâu mà Trương Hiểu Phong kiêu ngạo như thế?
Cuối cùng Lưu Mẫn Hà vẫn không dám đắc tội với hai người, cô cúi đầu nói: “Tôi không có ý gì… Tôi chỉ lo lắng cho Dao Dao thôi… Chắc tôi nhìn nhầm rồi…”
Hàn Nhân cắt ngang lời cô: “Buồn nôn! Tôi thấy lòng cô tối đen rồi! Lúc trước Dao Dao cho cô bao nhiêu đồ tốt, cô ấy còn cho cô ăn nhờ ở đậu, nhưng cô lại bôi đen cô ấy, chúng ta đi tìm đại đội trưởng, gọi cả Dao Dao đi, chúng ta nói thẳng mặt!”
Trương Hiểu Phong cũng nói: “Dao Dao không hề có lỗi với cô, sao cô lại làm như vậy?”
Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy. Cô không thích bộ dáng cao ngạo của Trình Dao Dao, lúc nào cũng ỷ vào gương mặt đẹp mà đứng trên cô. Bây giờ có chó săn mới đi theo, cô liền đá mình ra ngoài…
Nhưng lúc Hàn Nhân muốn kéo Lưu Mẫn Hà đi, cô vẫn luống cuống, giãy dụa: “Không, không… Tôi nhìn nhầm thôi…”
Hàn Nhân chỉ muốn dọa cô, thấy Lưu Mẫn Hà sợ phát khóc, cô cũng không còn hứng thú buông tay ra.
Trương Hiểu Phong cảnh cáo cô: “Chúng ta đều là thanh niên trí thức, lần này coi như chúng tôi không nghe thấy gì. Về sau cô đừng nói lung tung nữa.”
Hai người quay đi, Hàn Nhân vẫn tức giận: “Lần trước Dao Dao vẫn tốt đẹp, rõ ràng là Trình Nặc Nặc và người đàn ông kia trước sau mất tích…”
Trương Hiểu Phong nói: “Xuỵt.”
Lưu Mẫn Hà run rẩy, cô oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng hai người, bỗng nhiên cô nghe thấy lời này, hai mắt lập tức sáng lên.
…
Trong ngõ nhỏ, âm thanh xào rau xung quanh mấy hộ gia đình vang lên nhộn nhịp, mùi thơm của cá và dưa chua xào ớt bay khắp nơi. Đi sâu vào, mùi thơm của mấy món ăn này đều bị mùi dầu mỡ đè ép.
Hàn Nhân hít sâu, cô bước nhanh chân: “Gà xào ớt!”
Hai người đi đến cổng nhà họ Tạ, chó mập kêu ư ử chạy ra đón, nó lè lưỡi chào họ.
“Tủng Tủng!” Hàn Nhân ôm chó mập, cô cao hứng nói: “Em lại nặng hơn rồi.”
Tạ Phi đang hái cà chua trong vườn, cô cười nói: “Chị Hàn Nhân, chị Hiểu Phong, mau vào đi ạ!”
Trương Hiểu Phong cười đưa quà cho cô rồi đồng thanh nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
“Em cảm ơn.” Tạ Phi đặt cà chua sang một bên, cô lau tay rồi mới nhận quà.
“Đợi tý nữa ăn cơm tối xong rồi mở nha.” Trình Dao Dao thò đầu từ trong bếp ra, cô cười nói: “Hai người đến muộn vậy, có phải muốn trốn làm, chờ ăn sẵn không?”
Hàn Nhân nói: “Đúng, đúng, đúng, cô nấu cơm xong chưa, chưa xong thì tôi đi nha!”
Trình Dao Dao đắc ý: “Vừa làm gà xào ớt xong rồi, mau rửa tay ăn cơm thôi! Tiểu Phi mang cà chua cho chị, chị làm cà chua trộn đường.”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân cầm cà chua đi vào bếp: “Tôi làm cho, hôm nay là sinh nhật em ấy, em ấy không cần làm việc đâu!”
Bà Tạ đeo tạp dề, bà cười hớn hở nói: “Cũng không cần các cháu làm đâu, mau rửa tay rồi ra bàn ngồi là được rồi!”
Hàn Nhân khen ngợi: “Dao Dao, bình thường cô vẫn giấu tay nghề nha. Nhiều thức ăn ngon quá đi, tôi chưa thấy cô làm bao giờ đâu.”
Trên bàn cơm có 5,6 món ăn tinh xảo: thịt gà xào ớt, cá mè sốt, lòng gà xào thập cẩm, canh thịt gà xé nhỏ, bí đỏ xào trứng và canh thịt viên nấu đậu hà lan. Tất cả đều là món ăn con gái thích nhưng làm rất tốn công, bình thường Trình Dao Dao lười không làm.
Trình Dao Dao cười nói: “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Phi, đương nhiên phải làm thật tốt.”
Trình Dao Dao rắc đường lên cà chua rồi bê lên bàn. Cà chua đỏ rực dính đường trắng, cho vào miệng vừa mát vừa ngọt, ăn một món mặn rồi ăn một miếng cà chua có thể làm tăng khẩu vị.
“Đồ ăn làm xong rồi, ăn cơm thôi.”
Bà Tạ bảo mọi người ngồi xuống: “Ôi, sao Chiêu ca nhi chưa tới?”
Trình Dao Dao cười nói: “Anh ấy đi lấy quà tặng Tiểu Phi.”
Đang nói, trong sân truyền đến tiếng vang. Tạ Chiêu và Lâm Đại Quan bê một vật được che kín vào sân.
Trình Dao Dao nói: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền, chúng ta ra xem đi.”
Tạ Chiêu và Lâm Đại Quan đặt đồ trong nhà chính, Lâm Đại Quan không ở lại ăn cơm mà xua tay chạy về nhà ăn.
Trên trán Tạ Chiêu dính đầy mồ hôi, Trình Dao Dao đưa khăn tay cho hắn: “Sao bây giờ mới về vậy?”
Tạ Chiêu cầm khăn lau mồ hôi, hắn nói: “Máy kéo mới từ huyện về đến đây. Tiểu Phi, em nhìn xem có thích không.”
Mắt Tạ Phi sáng lấp lánh, nhưng cô không dám kéo vải che ra.
Trình Dao Dao thúc giục: “Em mau mở ra xem đi!”
Hàn Nhân cũng nói: “Mở ra đi, bọn chị cũng muốn xem đó là gì.”
Lúc này Tạ Phi mới cẩn thận từng li từng tí kéo tấm vải ra.
Một cái máy khâu mới tinh xuất hiện trước mắt cô. Máy khâu nhãn hiệu Hồ Điệp, thân máy màu đen sáng bóng, bên trên vẽ hoa văn màu vàng, máy khâu sạch sẽ không dính chút bụi nào, sờ lên cực kỳ trơn mịn.
Tạ Phi kinh ngạc, cô che miệng: “Cái này… Cái này cho em sao?”
Tạ Chiêu dịu dàng nói: “Ừm.”
“Cảm ơn anh!” Tạ Phi kích động nhào vào ngực Tạ Chiêu, cô hét lên không ngừng.
Trình Dao Dao cũng hét ầm lên: “Em buông tay ra!”
Tạ Chiêu giang hai tay ôm chặt Trình Dao Dao và Tạ Phi vào lòng.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong cười tít mắt: “Khụ, chúng tôi vẫn ở đây đó!”
Tạ Chiêu cười buông lỏng tay, Tạ Phi liền quay người ôm Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, bốn cô gái vừa kêu vừa nhảy.
Chó mập không hiểu gì, nó giật nảy mình, cái đuôi lắc nhanh như chong chóng. Cường Cường ngồi cách đó không xa ăn vụng thịt gà, cái mặt béo tròn tràn đầy sự hưởng thụ.
Bà Tạ cười không ngừng được, bà lau tay vào tạp dề rồi sờ máy khâu quý giá: “Chiêu ca nhi mua máy khâu ở đâu vậy, chắc đắt lắm.”
Tạ Chiêu nói: “Cháu mua chỗ người quen, không đắt.”
Mặt Tạ Phi đỏ bừng: “Nhất định rất đắt! Chủ nhiệm ở xưởng chúng em mới mua một cái, phải nhờ người ở thành phố mua hộ đó.”
Hàn Nhân nói: “Đúng vậy, lúc anh tôi kết hôn cũng mua máy khâu, anh tôi đứng xếp hàng ba ngày giữa mùa đông cũng không mua được, cả nhà phải thay nhau xếp hàng mới mua được đấy!”
Đầu năm nay, máy khâu là 1 trong 4 đồ vật quan trọng trong gia đình, gia cảnh nhà nào tốt nhất định phải mua một cái lúc kết hôn. Phiếu máy khâu rất khó tìm, nếu có cũng chưa chắc mua được, cung tiêu xã ở huyện Lâm An vẫn trong trạng thái thiếu hàng. Một cái máy khâu tầm 157 đồng ở trên chợ đen, tùy người bán có thể lên đến 200 – 300 đồng.
(Bốn đồ vật quan trọng trong gia đình: máy khâu, đồng hồ, xe đạp và radio.)Dạo này có rất nhiều người kết hôn, máy khâu càng khó tìm hơn. Tạ Chiêu phải tốn rất nhiều sức mới mua được cái máy khâu này.
Tạ Phi kích động nói: “Cảm ơn anh trai!”
Tạ Chiêu nói: “Dao Dao bảo anh mua đấy.”
Trình Dao Dao bĩu môi: “Rõ ràng là anh quan tâm Tiểu Phi mà, đừng có đẩy lên người em nha!”
Tạ Phi kéo tay Trình Dao Dao và Tạ Chiêu, cô nói: “Cảm ơn anh chị!”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu hiếm khi xấu hổ. Bà Tạ vui mừng nhìn, hai anh em nhà này là người sống nội tâm, hay thẹn thùng, hai đứa rất ít khi biểu đạt sự quan tâm cho nhau. Bây giờ có Trình Dao Dao, tình cảm càng thân thiết hơn trước kia.
Mọi người ngồi xuống bàn, may mà cả bàn thức ăn vẫn còn nóng.
Thịt gà xào ớt mềm mềm cay cay, lòng gà xào thập cẩm vừa giòn vừa chua chua cay cay, Tạ Chiêu thích khẩu vị này nhất, canh thịt gà xé nhỏ nhìn thanh đạm nhưng ngon vô tận, bà Tạ cực lực khen ngợi. Mà mấy cô gái thích ăn bí đỏ xào trứng và cá mè sốt nhất.
Ngoại hình cá mè sốt giống như một con sóc đang đứng, nước sốt chua ngọt thơm nức, thịt cá trắng bóc tươi non làm tăng thêm khẩu vị.
Bí đỏ xào trứng, bí đỏ vừa khô vừa giòn, trứng gà vừa vàng vừa mềm, vừa cắn một cái lập tức cảm giác mình đang đứng trên bãi biển, trời chiều và gió biển vây quanh người.
Bát của Cường Cường và Tủng Tủng đặt dưới chân bàn, hai quả bóng chổng mông lên trời, đầu vùi vào trong bát ăn không ngừng. Cường Cường vừa ăn trong bát mình vừa ăn trong bát Tủng Tủng, nó loay hoay liên tục. Tủng Tủng tủi thân ôm chân Tạ Chiêu, cái mặt tựa vào mũi giày hắn.
Tạ Chiêu lén cho nó một viên thịt nhỏ, chó mập kêu ư ử gặm làm tay hắn dính đầy nước bọt.
Một bàn đồ ăn hết sạch sành sanh, trong bụng cũng thỏa mãn 7,8 phần. Trình Dao Dao nắm chắc lượng đồ ăn, cô muốn mọi người giữ bụng ăn bánh ga tô.
Trình Dao Dao cười nói: “Tiểu Phi, bây giờ em bóc quà đi.”
Có quà Tạ Chiêu tặng lúc trước, lúc Tạ Phi bóc quà, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong hơi xấu hổ.
Nhưng Tạ Phi rất thích, cô ôm sách dạy thiết kế may vá kích động nói: “Em chưa từng thấy mấy kiểu dáng này!”
Trương Hiểu Phong cười nói: “Chị nghe Dao Dao nói em thích may quần áo, bọn chị đặc biệt nhờ người mua cho em.”
Tạ Phi nói: “Em thích lắm! Cảm ơn chị Hiểu Phong, cảm ơn chị Hàn Nhân!”
Bà Tạ tặng một cái vỏ gối, bên trên vỏ gối thêu hoa văn thủ công phức tạp tinh xảo, có thể thấy cực kỳ tốn công, Tạ Phi yêu thích không buông tay.
Trình Dao Dao bẹp miệng: “Quà tặng của mọi người đều tốt, có lẽ quà của tôi không đặc biệt rồi.”
Hàn Nhân nói: “Cô chưa tặng quà sao? Tôi còn tưởng kẹp tóc trên đầu Tiểu Phi là quà của cô.”
Mọi người đều nhìn kẹp tóc của Tạ Phi. Một cái kẹp đính đá nhỏ nhắn tinh xảo, viên đá hình thoi đính ở giữa cái kẹp sáng lấp lánh như kim cương, gương mặt trắng nõn thanh thuần của Tạ Phi nổi bật hẳn lên, trông cô cực kỳ xinh.
Bà Tạ cũng nói: “Kẹp tóc này không phải quà Dao Dao tặng Tiểu Phi sao?”
Đồ vật nhỏ nhắn tinh xảo này không thể mua ở huyện Lâm An được, nhưng Trình Dao Dao có rất nhiều, thể nào bà Tạ và Hàn Nhân đều hiểu lầm.
Trình Dao Dao nói: “Không phải cháu tặng. Tiểu Phi, em mua kẹp tóc này ở đâu vậy? Hình như là hàng ngoại quốc.”
“Em…” Tạ Phi che cái kẹp tóc, cô nói lắp bắp: “Em… Bạn trong phòng ký túc xá tặng em, họ hàng của cô ấy gửi từ Thượng Hải đến.”
Tạ Chiêu dừng đũa, hắn nhìn Tạ Phi.
Bà Tạ cười nói: “Dao Dao, mau lấy quà của cháu ra đi.”
Tạ Phi thở phào, cô vội nói: “Đúng, chị Dao Dao, chị mau lấy ra đi.”
Trình Dao Dao cười nói: “Vậy mọi người nhắm mắt lại đi. Tạ Chiêu, anh qua đây giúp em.”
Bà Tạ nói: “Còn phiền phức như vậy sao?”
Trình Dao Dao cười nói: “Mọi người nhắm mắt lại, không được nhìn lén nha!”
Tạ Phi cười che kín mắt, mấy người còn lại cũng nhắm mắt. Một lúc sau, Trình Dao Dao nói: “Được rồi, mở mắt ra đi!”
Tạ Phi vừa mở mắt ra liền che miệng lại, cô không dám tin nhìn hình ảnh trước mắt.
Không biết đèn dầu tắt từ lúc nào. Trước mặt cô là một cái bánh ga tô cực kỳ đẹp, mười mấy cây nến nhỏ cắm bên trên, ngọn nến sáng lung linh giống như mơ.
Trình Dao Dao vỗ tay, tiếng hát êm tai vui vẻ vang lên: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Cô đẩy tay Tạ Chiêu, Tạ Chiêu ho nhẹ, cả người cứng đờ hát theo. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong cũng gia nhập: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
“Tiểu Phi, mau cầu nguyện đi!”
Tạ Phi vội vàng nắm chặt tay rồi nhắm mắt lại, cô nghiêm túc ước ở trong lòng.
Tôi hy vọng bà nội luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Tôi hy vọng anh trai và chị Dao Dao luôn hạnh phúc, ngọt ngào.
Tôi hy vọng… Trước mắt cô hiện lên đôi mắt cười hoa đào, Tạ Phi sợ run người, cô vội vàng lẩm nhẩm: Tôi hy vọng Lục Thanh Đường trở lại Thượng Hải, không tiếp tục quấy rầy tôi nữa.
Tạ Phi mở mắt ra thổi nến.
Trong bóng tối, Tủng Tủng kêu ầm lên, bà Tạ nói: “Cường Cường, mày lại lén đánh nó rồi!”
Tạ Chiêu đốt đèn lên, trong phòng bếp sáng rực. Cường Cường lập tức thu móng vuốt lại, Tủng Tủng nằm ngửa bụng dưới đất khóc ầm ĩ.
Bà Tạ vỗ Cường Cường Cường rồi ôm chó mập lên: “Thật là, ngày nào cũng bắt nạt em trai! Chúng ta ăn bánh ga tô, không khóc nữa nha.”
Chó mập co người lại, nó duỗi chân về phía bánh ga tô.
Trình Dao Dao rút nến trên bánh ra, cô cười nói: “Được rồi, cắt bánh ga tô thôi, Tủng Tủng không chờ kịp rồi này.”
Bánh trắng như tuyết đính dâu tây đỏ mọng làm người ta không nỡ cắt.
Cắt một dao, mọi người đều phát hiện điều kỳ diệu. Hai tầng bánh ga tô quết bơ, rắc vụn dâu tây làm người ta thèm nhỏ dãi. Sau khi cho vào miệng, mùi bơ thơm nức làm mọi người muốn nuốt cả lưỡi. Dâu tây chua ngọt nhiều nước dính bớ, kem tươi thơm nức như bọt biển, bánh ga tô ở cung tiêu xã cũng không mềm mại ngon như này.
Bánh ga tô là đồ hiếm lạ, mỗi người ăn một miếng, bà Tạ cắt thành mấy miếng nhỏ rồi bảo Tạ Chiêu mang sang mấy nhà Lâm Đại Quan, bọn trẻ rất thích mùi vị này.
Bà Tạ cười tủm tỉm nhìn mấy đứa ăn, bà vừa bón Tủng Tủng vừa bón Cường Cường.
Cường Cường liếʍ láp miệng, mặt chó mập dính đầy bơ, Trình Dao Dao không nhìn được: “Tủng Tủng bẩn quá đi!”
Bà Tạ nói: “Chó con đều như vậy! Tủng Tủng của chúng ta không bẩn, đúng không?”
“Gâu!” Tủng Tủng đáp vang dội.
Ăn xong bánh ga tô, Trình Dao Dao lại bê một đĩa dâu tây tươi mới lên, mọi người ăn bụng căng tròn.
Bà Tạ đuổi Trình Dao Dao, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ra sân nói chuyện phiếm, bà và Tiểu Phi thu dọn bát đũa.
Hàn Nhân ôm bụng: “Không xong rồi, bụng no quá.”
Trình Dao Dao cười: “Ăn nhiều vào, có thể no hai bữa đó.”
“Cái này có thể nó đến ba bữa ấy chứ!” Hàn Nhân cười nói: “Mỗi lần tới đây đều ăn nhiều như vậy, tôi bị bà Tạ và cô nuôi béo tròn rồi.”
Trình Dao Dao biết hai người ở nhà khác nên không tiện mang thức ăn về, cô đành phải nấu nhiều đồ ăn ngon để các cô ăn no nê.
Trương Hiểu Phong nhìn cửa phòng bếp, cô nói nhỏ: “Hôm nay Lưu Mẫn Hà tìm chúng tôi nói chuyện.”
Trình Dao Dao hỏi: “Hả?”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân kể lại mọi chuyện. Trình Dao Dao giật mình, cô chán ghét nói: “Thể nào hôm đó tôi đến nhà kho làm việc, cô ta cứ nhìn chằm chằm tôi.”
“Người này xấu tính lắm!” Hàn Nhân nói: “Không biết cô ta biết được bao nhiêu, đoán được những gì.”
Trương Hiểu Phong nói: “Mặc kệ cô ta thấy gì, lúc đấy cô ta không nói ra, bây giờ nói cũng không có ai tin, người ta chỉ nghĩ cô ta tung tin đồn nhảm. Dao Dao, nếu cô ta nói đúng cái gì, cô cũng đừng thừa nhận.”
Trình Dao Dao mỉm cười: “Tôi không sợ cô ta. Mà câu nói cuối cùng của hai người có thể làm móc câu, nhất định cô ta đang suy nghĩ đến Trình Nặc Nặc.”
Hàn Nhân cười xấu xa: “Để hai người họ chó cắn chó đi.”
Trương Hiểu Phong nghĩ nghĩ, cô vẫn theo ý hai người. Phẩm chất của bọn họ đều có vấn đề, phạm tội phải ngồi tù.
Trình Dao Dao đoán không sai.
Lưu Mẫn Hà đi từ nhà họ Lâm ra, cô nắm chặt một xấp tiền trong túi, cô không kìm nén được sự sung sướиɠ.
Cô lừa Trình Nặc Nặc là đúng!
Hôm đó Lưu Mẫn Hà tận mắt thấy Trình Dao Dao bị người đàn ông kéo đi, cô nghĩ từ bây giờ Trình Dao Dao sẽ rơi vào trong vũng bùn. Cô ta cũng phải nếm thử mùi vị như mình.
Ai ngờ ngày hôm sau Trình Dao Dao vẫn êm đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, Lưu Mẫn Hà kinh ngạc. Cô lén quan sát Trình Dao Dao một lúc lâu nhưng không nhìn ra chỗ nào không đúng. Ngược lại Trình Nặc Nặc mất tích, mãi sau mới tìm thấy ở trong huyện.
Hẳn là việc này liên quan đến Trình Nặc Nặc.
Cô mới nhận được thư của gia đình, hôn sự của anh trai sắp hỏng rồi, Lưu Mẫn Hà hạ quyết tâm, cô dứt khoát đập nồi dìm thuyền.
Không ngờ vừa ra tay cô đã lấy được nhiều tiền như vậy. Đây chính là tiền trợ cấp một tháng của cô đấy!
Tạ Chiêu cầm đèn pin đi dọc đường, hắn và một cái bóng đen xì lướt qua nhau. Gió đêm mát mẻ, lúc hắn về đến nhà, Trình Dao Dao đang ngồi trong sân huấn luyện Tủng Tủng nhảy qua ghế.
Giọng nói của Tạ Chiêu lộ ra sự vui vẻ: “Em Dao Dao, bạn em đâu?”
Trình Dao Dao đẩy mông Tủng Tủng, Tủng Tủng ngã lộn nhào, cô nói: “Họ nói ngày mai phải đi làm sớm, hôm nay không ngủ lại.”
Tạ Chiêu nói: “Anh xách nước tắm cho em.”
“Vâng.” Trình Dao Dao nói: “Bánh ga tô phần anh ở trên bàn đấy.”
Tạ chiêu vừa ăn bánh ga tô vừa nhìn Trình Dao Dao bắt nạt Tủng Tủng. Chân Tủng Tủng ngắn như vậy, nó còn mập map, sao có thể nhảy qua ghế được. Nó nhìn thấy Tạ Chiêu đang ăn bánh ga tô, chân ngắn lập tức chạt tới, nó ôm chân Tạ Chiêu làm nũng.
Cường Cường nhảy lên vai Tạ Chiêu, nó duỗi móng vuốt lấy bánh ga tô.
Tạ Chiêu giơ cao tay lên tránh móng vuốt của Cường Cường, một miếng bánh nhỏ rơi xuống đất, Tủng Tủng vội vàng liếʍ sạch.
Trình Dao Dao phê bình: “Anh ăn thì tránh đi ăn nha, lại để bọn nó nhìn thấy rồi.”
Cô nói cũng thấy thèm, cô đi tới nói: “Cho em ăn một miếng.”
Tạ Chiêu giơ cao bánh ga tô. Trình Dao Dao kiễng chân nhưng không với tới, cô tức giận: “Hẹp hòi… Ưʍ.”
Tạ Chiêu dời môi, đôi mắt chứa ý cười: “Còn muốn không?”
Trình Dao Dao che gương mặt nóng hổi: “Anh… Bánh ga tô của anh!”
Cường Cường giơ móng vuốt đạp vào cái bánh, hơn nửa miếng bánh rơi xuống đất, Tủng Tủng ngậm trong mồm, chân ngắn chạy vèo đi. Cường Cường cũng đuổi theo phía sau, hai con lông cù biến mất trong ở mèo.
Tạ Chiêu: “…”
Trình Dao Dao cười ôm bụng: “Ha ha ha… Anh cũng có ngày hôm nay…”
Tạ Chiêu nắm mặt Trình Dao Dao: “Hôm nay chưa cho em hút dương khí.”
“…Em đủ dương khí rồi, không cần.”
“Cần.”
“Không cần!”
“Cần.”
Tạ Chiêu không để ý Trình Dao Dao từ chối, hắn lại bổ sung dương khí cho cô. Tạ Chiêu xách nước tắm cho Trình Dao Dao, chờ cô tắm xong lại ôm cô về phòng đi ngủ.
Trình Dao Dao nằm trong chăn trừng mắt nhìn trần nhà, cô hối hận vì đã nói chuyện linh tuyền với Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu thấy tận mắt sự kỳ diệu của linh tuyền nhưng hắn chưa từng hỏi linh tuyền dùng làm gì. Trình Dao Dao chủ động nói muốn đổ linh tuyền vào nhà trồng rau nhưng Tạ Chiêu không đồng ý. Tạ Chiêu còn nghiêm túc dặn dò cô, không được dùng linh tuyền ở bên ngoài làm người ta nghi ngờ.
Bây giờ Tạ Chiêu rất ít khi xa cô, thỉnh thoảng đi ra ngoài làm việc, hắn cũng chỉ đi mấy ngày ngắn ngủi liền vội vàng trở về. Trước khi ra ngoài nhất định thay Trình Dao Dao bổ sung dương khí, hắn sợ mình đi lâu, Trình Dao Dao sẽ ngất xỉu.
Trình Dao Dao xoay người giấu mặt vào trong chăn. Cô đã giải thích nhiều lần với Tạ Chiêu, không phải ngày nào cũng phải cần hút dương khí một lần!
Bây giờ lá sen cực kỳ phấn chấn, nó chống đỡ một tháng cũng không thành vấn đề!
Tạ Chiêu vừa nghiêm túc vừa cố chấp: Không thể mạo hiểm, mỗi ngày một lần!
Linh khí trong lá sen ngày càng nồng đậm, cuối cùng trong hư không xuất hiện một nụ hoa.
Sau khi nụ hoa xuất hiện, lúc nào Trình Dao Dao cũng chờ nó nở hoa. Nhưng lá sen không có động tĩnh gì mấy, nụ hoa cũng không nở ra.
Trình Dao Dao không để ý, cô ngâm nga hát trong phòng bếp.
Bà Tạ ra ngoài rồi, Tạ Phi bắt đầu đi làm lại, trong nhà chỉ còn Trình Dao Dao.
Sắp đến Tết Đoan Ngọ, hôm qua Tạ Chiêu hái được nắm lá tre trên núi. Cô ngâm nước muối một đêm, hôm nay có thể gói bánh tro rồi. Trình Dao Dao ướp thịt, sau đó chạy ra sân lấy lá tre.
Tủng Tủng và Cường Cường đang đuổi nhau quanh chậu gỗ, Trình Dao Dao buồn cười dùng mũi chân đẩy bọn nó ra.
Bỗng nhiên Cẩu Đản và mấy đứa trẻ chạy vào sân: “Chị Dao Dao! Chị Dao Dao! Nhanh đi xem náo nhiệt đi!”
Tủng Tủng muốn chạy ra, Trình Dao Dao giữ đuôi nó, cô nói: “Có gì náo nhiệt?”
Cẩu Đản thở không ra hơi: “Thanh niên trí thức tiểu Trình và bà Lâm đang cãi nhau ầm lên!”
Trình Dao Dao bĩu môi: “Chuyện này có gì hay mà xem.”
“Không phải, không phải.” Lâm Vi Dân đẩy Cẩu Đản ra, bé nói: “Hôm nay họ đánh nhau đấy! Trình Nặc Nặc đáng sợ lắm, quần áo còn không mặc xong đã chạy ra ngõ đánh nhau với bà Lâm. Còn Lâm Bình Bình nữa, mặt bị cào chảy đầy máu!”
Trình Dao Dao nhíu mày, cô nghĩ đến lời dặn của Tạ Chiêu thì cố nén lòng hiếu kỳ lại: “Chuyện này có gì hay đâu. Chị không đi.”
“Vậy chúng em đi đây!” Mấy đứa bé không đợi được nữa, bọn nó chạy đi như ong vỡ tổ.
Trình Dao Dao không tới xem náo nhiệt, nhưng người trong thôn đã sớm vây quanh đấy rồi.
Lâm Vi Dân không nói khoa trương, Trình Nặc Nặc bù xù đánh nhau với bà Lâm, cả hai vừa hét vừa mắng, ở tận cổng thôn cũng nghe thấy. Áo khoác của Trình Nặc Nặc bị xé rách, giày cũng đá bay mất. Da thịt khô héo và vết sẹo trên người làm mấy người phụ nữ run rẩy, đàn ông thì vừa buồn nôn vừa không nhịn được nhìn chằm chằm.
Lâm Bình Bình che mặt đứng bên cạnh khóc to. Lưu Mẫn luôn nhã nhặn cũng kéo Thẩm Yến chửi ầm lên: “Cậu phải chịu trách nhiệm với con gái tôi!”