Chương 180: Bánh kem dâu tây.

Lâu rồi không thấy Trình Nặc Nặc xuất hiện trong thôn nhưng người trong thôn vẫn nhớ rõ chuyện của cô. Hàng xóm nhà bà Lâm còn chạy tới cửa nhà họ Lâm nhìn xem, lúc trở về bà nói bà thấy Trình Nặc Nặc nằm trên giường, cả người khô gầy, căn phòng thì thối kinh người.

Thỉnh thoảng Thẩm Yến đi sang nhà họ Lâm, hắn chỉ cho bà Lâm tiền chứ không thèm nhìn Trình Nặc Nặc. Cô vừa sảy thai, còn bị bà Lâm mài mòn như thế, không biết chịu được không nữa. Nếu xảy ra chuyện, chỉ sợ quan hệ giữa bố Trình và Trình Dao Dao không hàn gắn lại được.

Bà Tạ là người lớn tuổi, cuối cùng bà vẫn mềm lòng: “Ông ấy là bố ruột, hai bố con không thù cả đời được.”

Chờ Tạ Chiêu quay lại, Trình Dao Dao kéo góc áo hắn: “Bà nội nói gì vậy?”

Mặt Trình Dao Dao sáng ngời, giữa hai đầu lông mày lộ ra sự ngây thơ do được nuông chiều mà thành, những chuyện lo lắng không lưu lại chút nào. Tạ Chiêu ôm cô, hắn nói lại lời bà Tạ bảo.

Từ khi từ Thượng Hải về, Trình Dao Dao không đề cập đến bố Trình nữa, cô chỉ gửi ít đồ ăn và rượu thuốc về đấy. Tạ Chiêu vừa nói vừa nhìn vẻ mặt biến hóa của Trình Dao Dao.

Mặt Trình Dao Dao cứng ngắc, cô cắn môi.

Tạ Chiêu nói: “Em không thích thì không gọi.”

“Nghe bà nội đi ạ.” Trình Dao Dao thản nhiên nói, cô dặn dò Tạ Chiêu: “Anh mua ít kem tươi về nhé, sắp tới sinh nhật Tiểu Phi rồi, em muốn làm bánh sinh nhật cho em ấy.”

Kem tươi rất khó mua, nhưng Tạ Chiêu vẫn có cách. Hơn nữa bao yếu ớt đang tủi thân, dù cô muốn ngôi sao trên trời, hắn cũng lấy cho cô.

Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đi ra ngoài, thuận tiện dắt chó con đi theo. Tạ Tủng Tủng không buộc dây thừng, nó lảo đảo chạy trước, lúc gặp hố không nhảy qua được, nó lại kêu ư ử đòi Trình Dao Dao ôm.

Chó mập lăn lộn dưới đất dính đầy bụi, Trình Dao Dao không chịu ôm. Chó mập vừa tủi thân vừa gấp gáp, hai cái chân trước của nó khép lại bày ra tư thế cầu xin.

Tạ Chiêu lập tức ôm chó mập vào trong ngực. Thanh niên cao lớn lạnh lùng ôm chó con đang tủi thân trông cực kỳ buồn cười, Trình Dao Dao cười xinh đẹp, hai người đi cùng nhau giống như vật sáng tiến thẳng về trước.

“Thanh niên trí thức Trình, chó con ở đâu vậy, nhìn đáng yêu quá đi, nó còn mập hơn con mèo của cô!”

“Nó tên là Tủng Tủng sao, có ý tứ nha!”

“Hai người đi vào huyện à?”

Tính tình Tạ Chiêu lạnh lùng, phụ nữ và con gái trong thôn không dám nói chuyện với hắn, họ đều nhìn con chó con hiếm lạ trong ngực hắn. Chó con mập mạp đứng trên tay Tạ Chiêu, nó dựa vào Tạ Chiêu, ai sờ nó nó liền kêu loạn rồi chui vào trong ngực hắn, hai lỗ tai thì dựng thẳng lên, trông cực kỳ buồn cười.

Tạ Chiêu che người con chó lại, hắn ngăn chặn những cái tay muốn xoa bóp lỗ tai của chó mập.

Trình Dao Dao vội nói: “Chó con sợ người lạ! Chờ nó lớn hơn tôi lại cho các cô nhìn. »

Hai người che chở chó con. Tạ Chiêu mở tay ra, chó mập nhắm mắt cụp đuôi nằm trong lòng bàn tay Tạ Chiêu, cả người run lẩy bẩy, thật sự là con chó không giống như tên.

Trình Dao Dao nghiêm túc nói với Tạ Chiêu: “Anh đến nhà máy phân hóa học hỏi thử xem, chúng ta đổi con hung dữ hơn.”

Tạ Chiêu sờ lỗ tai chó mập, không biết hắn đang an ủi Trình Dao Dao hay đang tự lừa mình : «Lớn lên sẽ hung dữ. »

Trong nhà kho thôn Điềm Thủy bay ra mùi chè khô. Đây là lứa chè cuối cùng trong tháng 4 tháng 5, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân vẫn đang làm việc trong nhà kho. Hôm nay Trình Dao Dao đến tìm hai người nói chuyện, thuận tiện mời hai người về nhà ăn cơm.

Tạ Chiêu đưa Trình Dao Dao đến cổng nhà kho, hắn cũng đưa chó mập của cô luôn: “Em không được chạy lung tung đâu đấy, chiều tối anh quay lại đón em. »

«Em biết rồi. » Hai tay Trình Dao Dao giơ chó mập ra xa, vẻ mặt ghét bỏ : «Ôi ôi đừng để nó cọ vào người em, chân nó bẩn lắm ! Trong túi của em có khăn tay, anh lấy lau cho nó đi ! »

Tạ Chiêu lấy khăn tay nhỏ trong túi cô ra, khăn trắng mềm mại mang theo mùi thơm. Tạ Chiêu không nỡ dùng, hắn nhét vào trong túi của mình. Sau đó dùng tay lau chân cho nó, hắn thấy ánh mắt ghét bỏ của Trình Dao Dao : «Anh bẩn rồi. »

Tạ Chiêu làm bộ muốn bôi lên mặt cô : «Anh sẽ rửa sạch tay. »

« Này, anh đi nhanh đi ! » Trình Dao Dao vội vàng trốn về sau, cô che chó mập trước mặt mình.

« Ư ử ! » Chó mập vui sướиɠ lắc đuôi, nó bôi đầy nước bọt lên trên mặt Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu : « … »

Thẩm Yến nhìn thấy Trình Dao Dao và Tạ Chiêu từ xa, hắn vô thức trốn sang một bên. Nhìn hai người thân mật cười đùa, trên mặt Trình Dao Dao hiện lên sự ngọt ngào và ỷ lại, lúc hắn nhìn sang Tạ Chiêu, ánh sáng trong mắt hắn lay động.

Hắn từng nghĩ phải có sự rung động và kí©h thí©ɧ giữa hai người như mình và Trình Nặc Nặc, đó mới là tình yêu. Nhưng rõ ràng Trình Dao Dao và Tạ Chiêu không chạm vào nhau, sự thân mât ngọt ngào vẫn vây quanh hai người họ, người bên ngoài nhìn vào cực kỳ hâm mộ.

Trình Dao Dao từng là người kiêu căng đanh đá làm mọi người đau đầu, nhưng ở trước mặt Tạ Chiêu, cô lại trở nên yếu ớt, đáng yêu. Sự hung ác, nham hiểm trên người Tạ Chiêu cũng biến mất, hắn trở nên tự tin rạng rỡ hơn nhiều.

Còn hắn thì sao ? Tình cảnh bây giờ của hắn và Trình Nặc Nặc thế nào ?

Thẩm Yến nắm chặt bọc giấy trong tay, chờ Trình Dao Dao đi vào nhà kho, Tạ Chiêu đi xa, lúc này hắn mới lê bước chân nặng nề đi về hướng nhà Lâm Võ Hưng.

Nhà Lâm Võ Hưng xây hai căn phòng mới cạnh sân, con trai lớn ở trong huyện bỏ tiền ra xây làm nhà hắn có thể diện hơn nhiều. Chỉ tiếc bây giờ nhà họ Lâm không có ai quản lý, mười mấy con gà bay loạn trong sân, trên đất dính đầy cứt gà không có chỗ đặt chân.

Thẩm Yến vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng hết ầm ĩ.

« Lúc trước anh cả với cậu ba được đi học, còn chồng con không được đến trường ! Bây giờ hai người phòng lớn chết rồi, công việc này phải để cho chồng con ! »

«Chị dâu, chị không thể nói như vậy được. Công việc trong huyện cần trình độ, bác hai không biết chữ, sao có thể làm nhân viên bán hàng được ! »

« Cô nói chồng tôi mù chữ sao, tôi liều mạng với cô ! »

« Bà dám đánh mẹ tôi, bà… »

Phụ nữ và trẻ con phòng thứ hai và phòng thứ ba đánh nhau ầm lên. Mấy người đàn ông đi làm việc hết rồi, chỉ có bà Lâm giẫm chân mắng to nhưng không áp đảo được.

Thẩm Yến thấy tình cảnh này thì muốn đi, nhưng Lâm Bình Bình đã thấy hắn trước, cô vội vàng dừng đánh nhau với Lâm Đan Đan : « Thẩm, thanh niên trí thức Thẩm ! »

Bà Lâm trực tiếp chạy ra, bà nhìn chằm chằm bọc giấy trong tay hắn : «Thanh niên trí thức Thẩm tới rồi à, cậu lại mang thứ gì tốt đến vậy ? »

Thẩm Yến ghét thể loại này nhất, hắn lạnh lùng nói : «Không phải bà bảo cháu bà gọi tôi tới sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? »

Bà Lâm khôn khéo cười nhẹ : «Lần này không phải tôi gọi tới đâu. Là người trong phòng kia kìa, cô ta nói anh không đến, cô ta sẽ treo cổ chết trong phòng của tôi. Nếu cô ta chết ở nhà tôi, tôi không đảm nhận nổi đâu. Nhà chúng ta mới xây phòng đó ! Tôi thấy cậu mau chuyển cô ta ra ngoài đi… »

Mười đồng tiền nhét vào trong tay bà. Mặt bà Lâm hớn hở, bà nắm chặt tiền, sau đó muốn lấy bọc giấy trong tay Thẩm Yến. Thẩm Yến tránh bà, hắn trực tiếp đi vào phòng Trình Nặc Nặc: “Tôi đi thăm cô ấy.”

Mặt bà Lâm tối sầm. Cuối cùng vẫn cầm tiền của người ta, bà vội vàng nhét tiền vào túi rồi trừng mắt nhìn hai người con dâu đang liếc túi quần bà: “Nhìn cái gì! Tiền này là tiền mua thức ăn bồi bổ thân thể cho thanh niên trí thức tiểu Trình! Nhanh quét dọn cứt gà đi, sau đó lấy cốc nước cho thanh niên trí thức Thẩm!”

Bà Lâm làm chủ mấy chục năm đều sự vào tiền và phiếu lương của con trai cả cho. Bây giờ con trai cả chết rồi, bà Lâm cũng mất chỗ dựa, hai người con dâu không nghe lời bà nữa.

Chờ bà Lâm đi ra, con dâu Lưu Mẫn dặn dò con gái Lâm Bình Bình: “Đi lấy cốc nước cho thanh niên trí thức Thẩm!”

Lâm Bình Bình gật đầu, cô ngượng ngùng chạy vào bếp. Trên bếp lò không có gì cả, dầu, muối tương, dấm đều để trong tủ khóa lại, ngay cả con chuột cũng muốn tức chết. May mà nước trong nồi vẫn đầy, dù sao củi cũng không tốn tiền mà.

Lâm Bình Bình lấy một cốc nước nóng, sau đó vào trong phòng của mình lấy đường phèn cho vào cốc, lúc này cô mới xấu hổ bê đến phòng Trình Nặc Nặc. Lâm Đan Đan nhìn thấy thì hận đến mức nhổ nước bọt: “Không biết xấu hổ!”

Trương Ái Hoa đang ngồi cắn hạt dưa bỗng nhiên thông minh lên: “Đan Đan, mau mang ít hạt dưa cho thanh niên trí thức Thẩm đi!”

Lâm Đan Đan xấu hổ: “Vậy… Vậy thì giống Lâm Bình Bình à?”

Trương Ái Hoa vỗ vai cô, bà nhét đĩa hạt dưa vào tay cô. Người ngu nhưng liên quan đến chuyện kết hôn của con gái lại không ngu: “Nghe nói nhà Thẩm Yến ở Thượng Hải rất giàu! Mặt con không chênh lệch với Bình Bình lắm, đi nhanh lên!”

Lâm Đan Đan vội vàng bê hạt dưa vào phòng Trình Nặc Nặc. Trình Nặc Nặc nằm ở phòng phía đông, bên cạnh có một cái cầu thang, đông ấm hạ nóng nực, bây giờ còn ở cạnh chuồng gà, chưa nói đến mùi thối, xung quanh có rất nhiều muỗi.

Lúc cô đến cửa thì thấy Lâm Bình Bình đang dựa vào cửa nghe lén. Lâm Đan Đan muốn gọi, Lâm Bình Bình lập tức làm động tác im lặng với cô, cô cũng nhón chân đi tới, hai người cùng nhau nghe trộm.

Trong phòng không có đèn, cửa sổ đóng chặt, căn phòng tối tăm bẩn thỉu. Người nằm trên giường giống như mà, tóc như cỏ dại gương mặt tiều tụy, cánh tanh nhỏ gầy như que củi, trên người bốc lên mùi hôi thối giống căn phòng này.

Bàn tay thô ráp khô gầy nắm chặt tay Thẩm Yến. Móng tay Trình Nặc Nặc cắm sâu vào tay Thẩm Yến, bàn tay người đàn ông dày rộng ấm áp.

Tiếng cười ha ha chui từ trong cổ họng ra: “Anh A Yến, anh đến thăm em rồi.”

Thẩm Yến rùng mình. Trong trí nhớ của hắn, bàn tay Trình Nặc Nặc nhỏ nhắn mang theo sự mềm mại đặc hữu của con gái, lúc này bàn tay kia nắm lấy hắn giống như móng vuốt của một con quỷ.

Thẩm Yến vội vàng rút tay ra, hắn bọc giấy ra: “Tôi mang bánh ngọt cho cô.”

“Bánh ngọt cho em!” Trình Nặc Nặc vươn tay ra, cô nắm chặt bánh xốp cho vào miệng. Bánh xốp nhiều tầng vừa mềm vừa thơm, cô ăn từng miếng từng miếng, cả ngày không được uống nước, trong miệng không có tý nước bọt nào, cô cố gắng nuốt xuống, nghẹn đến mức ho khan, gân xanh trên thái dương nổi lên.

Thẩm Yến không kiềm chế được nổi da gà. Khóe môi Trình Nặc Nặc sùi bọt mép, hai mắt trắng dã… chỉ cần… chỉ cần trôi qua một lúc nữa, cô sẽ bị nghẹn chết.

Ý nghĩ này giống như khí độc trong đầm lầy, nó sủi bọt lên.

Thẩm Yến đứng dậy, hắn lục lọi trên bàn: “Nước, nước đâu?”

Trong cốc sứ rỗng tuếch, không có giọt nước nào.

Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình suýt nữa ngã úp sấp xuống, nước chè đổ đầy đất. Hai người hốt hoảng nhìn Thẩm Yến, Thẩm Yến lấy cốc nước đưa cho Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc đoạt cái cốc ngửa đầu uống cạn, cuối cùng cô cũng nuốt miếng bánh kia xuống bụng, cô nằm trong chăn ho đến mức long trời lở đất.

Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng nhỏ, cô vẫn nằm trong bóng tối, mái tóc dài rối tung dán vào lưng, chăn màn không nhìn ra màu sắc dính đấy vết bẩn, vụn bánh rơi xuống đất theo tiếng ho kịch liệt của cô.

Thẩm Yến đứng ngây ngốc tại chỗ.

Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình nhìn Trình Nặc Nặc vừa sợ vừa buồn nôn. Họ lại nhìn thanh niên trí thức Thẩm đẹp trai đứng cạnh giường, lòng thiếu nữ nổi lên sự đồng tình và mơ ước.

Ngay cả Trình Nặc Nặc cũng làm được, vì sao các cô không làm Thẩm Yến rung động được?

Thẩm Yến thấy Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình đi vào thì cau mày nói: “Sao trong phòng không được dọn dẹp gì hết vậy? Nước nóng cũng không có.”

Trình Nặc Nặc ăn vụn bánh dính trên mu bàn tay, cô cười lạnh: “Nước nóng gì chứ, mỗi ngày có thể cho em ăn hai bữa cơm là tốt lắm rồi.”

Thẩm Yến nói: “Có chuyện này sao? Tôi sẽ đi hỏi bà ta! »

Thẩm Yến đưa cho bà Lâm hơn 100 đồng, hắn chỉ muốn bà ta chăm sóc tốt Trình Nặc Nặc. Lúc này nhìn hoàn cảnh của Trình Nặc Nặc, hắn cảm thấy mình bị lừa rồi.

Trình Nặc Nặc buồn bã nói: “Bà Lâm là ai chứ, anh nghe ngóng trong thôn một chút là biết, anh tìm bà ta hỏi cũng không được gì đâu. »

Trán Thẩm Yến đổ mồ hôi, hắn không dám tra ra chuyện này. Hắn hỏi Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình : « Có thể lấy một ít nước đến đây thu dọn phòng giúp tôi được không ? »

Lâm Đan Đan lập tức gật đầu : «Được, được ! » Cô nói liền đi ra ngoài lấy chổi.

Lâm Bình Bình đi sau cười lạnh, ngu ngốc.

Trong phòng chỉ còn Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc. Trình Nặc Nặc vừa ăn bánh xốp vừa nhìn đồ vật Thẩm Yến mang tới. Một túi bánh xốp, một túi đường và hai hộp đồ. Cô giấu mọi thứ vào dưới gối đầu, Thẩm Yến thấy thế lại buồn nôn một trận.

« Sao không có kem dưỡng da ? »

Thẩm Yến nhăn mày: “Cô đang bệnh, không dùng mấy thứ kia được.”

Trình Nặc Nặc mở to mắt, cô cười lạnh : « Tình hình kinh tế của anh đang căng thẳng lắm đúng không?”

Mí mắt Thẩm Yến giật giật. Không thể không nói, Trình Nặc Nặc hiểu rõ hắn. Từ lúc ở Thượng Hải về, bố hắn liền cắt tiền tiêu vặt của hắn. Sau khi hắn trả tiền Trình Nặc Nặc nằm trong viện, sau đó cho bà Lâm không ít, tiền trong tay hắn eo hẹp dần. Hắn lập nhóm ăn cơm chung với người ta, nhưng người ta không muốn ăn cùng hắn. Da mặt Thẩm Yến mỏng, hắn tự bỏ tiền mua lương khô ăn, đây cũng là phần chi tiêu lớn.

Trình Nặc Nặc cười nói : «A Yến, anh nghe em nói, mau gửi điện báo cho bố anh, nói chuyện chúng ta muốn kết hôn. Dù sao cha anh cũng nên chuẩn bị tiền cho anh.”

Thẩm Yến nghe thấy câu này liền đau đầu, nhưng hắn không dám kí©h thí©ɧ Trình Nặc Nặc: “Chờ cô tốt lại nói.”

Trình Nặc Nặc trầm giọng : «Thẩm Yến, anh đừng thích rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt…”

Lâm Bình Bình mang nước nóng vào. Thẩm Yến vội dừng lại câu chuyện, hắn nhận nước nóng đưa cho Trình Nặc Nặc.

Lâm Bình Bình nhìn cốc nước nóng thả đường phèn, nụ cười trên mặt cứng đờ. Cô đi đến cạnh giường thu dọn đồ vật linh tinh và rác rưởi trên bàn.

Lâm Đan Đan thì quét dọn xung quanh phòng.

Thẩm Yến không để lại dấu vết che mũi, hắn lùi lại nói: “Vậy tôi về trước đây.”

“A Yến, anh đừng quên lời em nói đấy, A Yến!” Trình Nặc Nặc khàn giọng nói to, Thẩm Yến đi thẳng đến ngõ nhỏ, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, lúc này hắn mới cảm thấy mình trở lại nhân gian.

Lâm Bình Bình đuổi tới: “Thanh niên trí thức Thẩm!”

Thẩm Yến nhìn cô không nói gì. Bây giờ hắn không có cảm tình gì với người nhà họ Lâm hết.

Lâm Bình Bình nói nhỏ: “Thanh niên trí thức Thẩm, bà nội em… Bà tôi vừa thấy anh liền đòi tiền. Về sau anh ít đến nhà em thôi, nếu anh lo lắng cho thanh niên trí thức tiểu Trình, em có thể truyền tin tức cho anh.”

Dạo này Thẩm Yến bị mọi người ghét như chó, trong thôn không có mấy người nguyện ý nói chuyện với hắn. Bây giờ thấy người vừa tri kỷ vừa chân thành như này, hắn lập tức cảm động, hắn nói: “Ừm.”

Lâm Bình Bình cười ngượng ngùng, cô hất bím tóc lên xoay người chạy đi. Cô gái thẹn thùng xinh đẹp làm lòng Thẩm Yến rung động. Nhưng bây giờ hắn quan tâm chuyện tiền nong hơn. Hôm nay mua mấy thứ cho Trình Nặc Nặc, hắn phải bán đồng hồ để lấy tiền, trong người chỉ còn 20 đồng, không thể chịu đến cuối tháng được.

Thẩm Yến nghĩ ngợi, có nên gửi điện báo về nhà bảo mẹ hắn giúp không?

Trình Dao Dao và Tạ Chiêu ngồi xổm trong vườn rau xanh, hai người nhìn chằm chằm cây dâu tây.

Lần trước nếm được vị ngọt của dâu tây, cả nhà liền chú ý đến hai cây dâu tây này, Cường Cường suốt ngày nằm cạnh nhìn chằm chằm. Sau khi hái xong đợt đầu, cây dâu tây tiếp tục ra hoa kết trái, Tạ Chiêu chiết cành trồng xuống đất, hai cây dâu tây lập tức biến thành 7,8 cây. Trình Dao Dao tưới nước vào buổi sáng và buổi tối, bà Tạ và Tiểu Phi ăn thử rất nhiều loại bánh làm từ dâu tây nên hai người cũng nhìn chằm chằm mấy cây dâu tây này.

Đợt này có 10 quả dâu tây, vừa đủ làm bánh kem dâu tây. Nhưng lúc này giá đỡ dâu tây bị đẩy ngã, cây dâu tây trơ trọi chỉ còn mấy quả xanh xanh, còn lại đều bị gặm lung ta lung tung.

Trên mặt đất in đầy dấu chân hoa mai ngổn ngang lộn xộn.

Cường Cường và chó mập đều trốn vào phòng bà Tạ.

Trình Dao Dao làm xong bánh kem, cô đi ra ngoài hái dâu tây thì trợn tròn mắt lên: “Ôi trời dâu tây của em!”

Tạ Chiêu nói: “Anh đi hái quả mâm xôi thay nhé!”

“Sao mâm xôi so với dâu tây được! Em đã nói với Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, hôm nay làm bánh kem dâu tây! Tý nữa họ tới rồi, họ sẽ cười em khoác lác cho xem.” Trình Dao Dao càng nói càng tức: “Anh bắt Cường Cường và Tủng Tủng ra đây cho em, em phải đánh bọn nó một trận mới được!”

Tạ Chiêu lập tức dỗ cô: “Bây giờ anh vào huyện, nhất định mua được dâu tây cho em.”

“Muộn lắm rồi, anh đi đâu tìm được nha!” Mắt Trình Dao Dao xoay chuyển, bỗng nhiên cô nói: “Tạ Chiêu, anh che người giúp em!”

Bà Tạ và Tạ Phi đang bận rộn trong phòng bếp, Tạ Chiêu không biết cô định làm gì nhưng vẫn nghiêng người che cho cô.

Đầu ngón tay Trình Dao Dao rũ xuống, linh tuyền chảy vào cây dâu tây, cành lá dâu tây rách nát dần dần giãn ra, trong nháy mắt ra nụ, nụ hoa nở hoa rực rỡ. Nhụy hoa thụ phấn, một lúc sau dâu tây xanh biếc lớn lên rồi chuyển sang đỏ.

Tạ Chiêu nhìn lại, mấy chục quả dâu tây treo lơ lửng trên cây, quả nào cũng đỏ tươi ướŧ áŧ như san hô, cành lá vẫn đang giãn ra không có điểm dừng. Trình Dao Dao ngẩng mặt lên, bộ dáng tranh công nhìn hắn.

Tạ Chiêu đau đầu: “Hồ đồ!”

Trình Dao Dao nói: “Chỉ một mình anh biết thôi.”

Sự tức giận mới dâng lên lập tức bị dập tắt. Tạ Chiêu vuốt trán: “Mau hái đi, đừng để người thứ hai nhìn thấy.”

Trình Dao Dao cầm rổ nhỏ hái dâu tây. Ai ngờ vừa hái xong, một đám dâu tây đỏ chót lại ra tiếp. Hai người hái không ngừng nghỉ được một rổ dâu tây đầy ụ, một lúc sau cây dâu tây mới phát triển chậm dần, mấy nụ hoa nở to, cuối cùng cũng dừng lại.

Trình Dao Dao ôm ngực, cô sững sờ nói: “Em… Em không biết nó lại phát triển nhanh như vậy!”

Tạ Chiêu đưa tay ra, Trình Dao Dao vội vàng nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ, cô không dám tránh đi, bộ dáng vươn cổ ra chờ chết.

Miệng cô bị bóp chặt, Trình Dao Dao mở mắt ra, đôi môi giống miệng con vịt đỏ hồng, cô tức giận kéo tay Tạ Chiêu ra.

Tạ Chiêu trầm giọng nói: “Về sau còn dám làm thế không?”

“Ưm, ưm! Không… Không dám nữa…”