Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 175: Ngã xuống núi.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Qua Tiết Thanh minh, đại đội làm việc như thường lệ. Loa phát thanh ở trước cổng thôn phát khẩu hiểu sục sôi mạnh mẽ, nam nữ xắn ống quần đổ mồ hôi như mưa ở trong ruộng. Mấy người phụ nữ không cần đi làm thì ngồi trước cửa nhà nhặt rau nói chuyện phiếm, bọn trẻ sung sướиɠ nhất, tay xách thùng nhỏ rủ nhau đi hái rau dại và quả mâm xôi.

Trên đường đi có người chào hỏi Trình Dao Dao, Trình Dao Dao cũng chào lại như thường.

Đến lúc đi qua sườn núi kia, cả người cô như con mèo xù lông, sau lưng trở nên lạnh lẽo.

Trương Hiểu Phong nắm chặt tay cô: “Dao Dao, cô nhìn phía sau đi.”

Trình Dao Dao quay đầu lại, cô thấy Tạ Chiêu đi theo sau cách cô một đoạn. Giống như có một bàn tay to lớn ấm áp mơn trớn, sự sợ hãi của Trình Dao Dao dần biến mất.

Hàn Nhân trêu chọc cô: “Có người đưa đi rồi, không sợ nữa chứ?”

“Tôi không sợ đâu!” Trình Dao Dao mạnh miệng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, phía sau có một ánh mắt bảo vệ cô.

Ba người đi đến cửa nhà kho, Trình Dao Dao quay đầu nhìn, Tạ Chiêu vẫn đứng cách đó không xa nhìn cô. Trình Dao Dao không nhịn được im lặng nói ba chữ với hắn, không biết Tạ Chiêu có nhìn thấy rõ không, cô vội vàng chạy vào trong nhà kho.

Đến lúc ngồi xuống, mặt Trình Dao Dao vẫn nóng bỏng.

Hàn Nhân đá Trình Dao Dao, cô nói nhỏ: “Có chút tiền đồ xem nào, cô vội cái gì chứ!”

Trình Dao Dao oan uổng muốn chết.

Một lát sau, mấy cô gái khác đều tới. Lá chè đổ vào sàng, mười ngón tay nhanh nhẹn nhặt chè. Mấy cô gái vừa làm việc vừa cười nói chuyện phiếm, có người hỏi: “Dao Dao, hôm qua cô về lúc nào vậy, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong tìm cô khắp nơi.”

Trình Dao Dao hít thở sâu, cô cười ngượng ngùng nói: “Hôm qua tôi…”

“Này, hôm qua cô ấy chạy đến cổng thôn đón Tạ Chiêu đấy!” Hàn Nhân cười xấu xa nói.

Trương Hiểu Phong cũng nói thêm: “Chỉ có mấy bước đường mà cũng phải đến tận cổng thôn đón!”

Trình Dao Dao tức giận muốn véo hai người, mấy cô gái bật cười, sau đó họ nói về chủ đề khác. Lúc Thẩm Yến điểm danh thì không gặp Trình Nặc Nặc, hắn cũng không hỏi mà bỏ qua luôn.

Ngược lại một cô gái khác hỏi: “Sao Trình Nặc Nặc không đến nhỉ?”

Tay Trình Dao Dao dừng lại, cô cúi đầu tiếp tục làm việc, trên mặt không có biểu lộ gì.

Cô gái kia hỏi Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình. Hai người trở mặt với Trình Nặc Nặc nên không nói chuyện với nhau mấy hôm rồi. Lâm Đan Đan trợn mắt nói: “Ai biết, cô ta thường xuyên đi qua đêm không về nhà.”

Mấy cô gái khác lập tức ồn ào, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô. Ở niên đại này, đêm không về ngủ là vấn đề lớn. Chờ Thẩm Yến ra ngoài, trong nhà kho lập tức thảo luận ầm ầm.

Mọi người đều hỏi Lâm Nhiên Nhiên: “Nhiên Nhiên, không phải cô ở cùng phòng Trình Nặc Nặc sao? Tối qua cô ấy về nhà không?”

Lâm Nhiên Nhiên khó xử, cô bị mọi người thúc dục thì nói nhỏ: “Thỉnh thoảng cô ấy không về nhà, chắc ngủ nhờ nhà thanh niên trí thức khác rồi.”

Đám người nghe xong lại thảo luận kịch liệt. Người nào cũng biết thanh danh thối hoắc của Trình Nặc Nặc, cô ấy và Trình Dao Dao như nước với lửa, mấy nữ thanh niên trí khác cũng không muốn ở với cô. Hơn nữa mấy nữ thanh niên trí thức khác đều ở đây, tất cả đều nói không gặp cô ấy.

Mà Lâm Đan Đan lại nói Trình Nặc Nặc thường xuyên không về nhà, vậy cô ấy qua đêm ở đâu?

Có người nói: “Nghe nói Thẩm Yến và cô ấy…”

Ở đây đều là gái chưa chồng, họ không dám nói quá rõ, nhưng ánh mắt nhìn nhau đều cực kỳ hưng phấn. Lúc Thẩm yến quay về nhà kho, hắn phát hiện mấy cô gái đều im lặng nhìn hắn, chờ hắn mỉm cười nhìn họ, họ lập tức né tránh.

Trong lòng Thẩm Yến đắc ý, hắn sửa sáng lại áo khoác mới trên người. Đang muốn nói gì đó thì có người gọi Thẩm Yến ra hỗ trợ: “Có người ngã xuống núi rồi, mau đến kéo họ lên đi!”

Tim Trình Dao Dao đập thình thịch, cô nhìn Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong.

Lâm Quế Viên hỏi: “Người nào vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Thẩm Yến cũng chạy ra hỏi: “Ai ngã vậy?”

Thanh niên trẻ tuổi bị một đám con gái hỏi liên tục thì mặt đỏ ửng, hắn khoe khoang nói: “Lâm Huy ở đầu thôn, không biết sao lại ngã xuống khe núi kia nữa, mấy đứa bé đi hái dâu dại phát hiện ra anh ta. Đại đội trưởng bảo tôi gọi anh đến cùng nhau hỗ trợ đưa người vào huyện.”

Vẻ mặt Thẩm Yến phức tạp, không biết hắn đang thở phào hay tiếc hận nữa. Hắc mặc áo khoác vội vàng đi theo người kia.

Trong nhà kho lập tức ồn ào như ong vỡ tổ. Mấy cô gái mồm năm miệng mười nói chuyện này: “Mẹ tôi không cho tôi đi sâu vào trong núi kia, bà nói nơi đó có Thần Núi.”

“Xuỵt. Đây là mê tín phong kiến!”

« Sao lại không được nói chứ ? Mấy năm trước có rất nhiều người đi vào trong khu núi kia tự sát, nơi đó rất lạ ! »

« Sợ quá đi… »

Trình Dao Dao nhìn chằm chằm lá chè, cô cố kìm nén không để mình biểu lộ sự khác thường, nỗi lo lắng trong lòng cũng được buông xuống. Tạ Chiêu không gϊếŧ người ! Tạ Chiêu không vì loại người này mà làm bẩn tay mình ! Phương pháp điều tra ở niên đại này không thể coi thường được, bị gϊếŧ và ngã xuống núi khác hẳn nhau.

Mọi người phát hiện ra người đàn ông này rồi, còn Trình Nặc Nặc đâu ?

Trình Dao Dao nhìn Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong. Sắc mặt hai người như thường, cười cười nói nói. Trình Dao Dao hiếu kỳ, sao các cô có thể bình tĩnh như vậy? Về sau lúc ở một mình, cô hỏi Trương Hiểu Phong, Trương Hiểu Phong cười nói bản thân đã đi qua rất nhiều nơi, có chuyện gì chưa thấy qua chứ ? Việc này không dọa cô ấy được !

Một ngày gió êm sóng lặng kết thúc. Lúc tan làm, Trình Dao Dao thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua cửa này rồi.

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đi cùng Trình Dao Dao đến đường to thì thấy Tạ Chiêu đứng đợi ở đó. Hàn Nhân đẩy Trình Dao Dao: “Người ta đến đón cô kìa, chúng tôi về đây!”

Trình Dao Dao bị Hàn Nhân đẩy lảo đảo, cô cố gắng đứng vững, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Chiêu chạy nhanh chân đến trước mặt mình, đôi tay giơ ra giữa không trung, hắn đang muốn buông xuống thì Trình Dao Dao tóm chặt tay hắn.

Ánh mắt nóng rực nhìn cô làm cô không coi nhẹ được.

Trình Dao Dao rũ mắt, cô nói: “Đừng nghĩ nhiều, em trật chân thôi.”

Khuôn mặt nhỏ không thấy đau nhức chút nào, Tạ Chiêu « Ừm », hắn hỏi : « Còn đau không ? »

Giọng nói của Tạ Chiêu không rõ có đang tức giận hay không. Trình Dao Dao chép miệng, cô muốn làm nũng tiếp thì thấy một đám thôn dân tan làm cười nói đi tới. Trình Dao Dao vội vàng thu tay lại, cô quay người đi trước.

Tiếng bước chân vững vàng ở ngay sau lưng cô. Nắng chiều chiếu xuống, cái bóng thon dài đổ về phía trước, thỉnh thoảng cái bóng đó đè lên cái bóng của cô, bộ dáng cực kỳ thân mật.

Trình Dao Dao chạy vào trong sân thì thấy Tạ Phi về nhà rồi, em ấy đang xử lý thỏ hoang với bà Tạ, bên cạnh có một vũng máu.

Trình Dao Dao cao hứng : « Tiểu Phi về rồi. Sao hôm qua không thấy em về vậy ? Anh em đến cổng thôn mấy lần. »

Mắt Tạ Phi né tránh, cô nói : «Em… Hôm qua em thay ca giúp người ta nên hôm nay mới về được. »

Trình Dao Dao « À », cô nhìn con thỏ hoang trên đất hỏi : « Ở đâu vậy ạ ? »

« Hôm qua Chiêu ca nhi bắt đấy. » Bà Tạ oán trách : « Chiêu ca nhi thật là, làm quần áo mới dính đầy máu. »

Trình Dao Dao ngẩn người, cô nhớ tới mùi máu tươi trên quần áo của Tạ Chiêu tối qua, máu thỏ sao ?

Trình Dao Dao lén nhìn Tạ Chiêu, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, hắn để dụng cụ và sọt xuống rồi ra giếng múc nước. Trình Dao Dao nhăn mặt, ai bảo Tạ Chiêu không giải thích cho cô.

Bà Tạ nói : « Dao Dao, cháu định làm con thỏ này thế nào ? »

Trình Dao Dao nói to : « Làm thỏ xào ớt đi ạ. »

« Được. » Bà Tạ cười hớn hở: “Chiêu ca nhi thích ăn cay nhất.”

Trình Dao Dao lại lén nhìn Tạ Chiêu nhưng Tạ Chiêu không nhìn cô, cô uể oải đi vào bếp nấu cơm.

Con thỏ rất béo, Trình Dao Dao dùng hết vốn liếng nấu một bát thỏ xào ớt thơm nức, một bát cháo ớt và một đĩa thịt khô xào ớt xanh. Cô còn làm thêm một đĩa rau xanh và trứng gà rán vàng óng.

Một bát thỏ cay thơm nức đặt giữa bàn, hơi nóng bốc lên bay vào mũi. Trình Dao Dao quay đầu che miệng lại, cô hắt hơi một cái.

Bà Tạ nói: “Dao Dao, cháu không thích ăn cay, lần sau đừng làm cay như vậy.”

Chóp mũi Trình Dao Dao đỏ ửng, mắt cũng đỏ, cô nói: “Không… Không sao đâu ạ.”

Tạ Phi cười nói: “Anh trai thích ăn cay, lần nào chị Dao Dao cũng nấu như vậy.”

Tạ Chiêu rất dễ nuôi, bình thường trong nhà có cái gì thì ăn cái đó. Về sau Trình Dao Dao phát hiện hắn thích ăn cay, lúc nào làm đồ ăn cũng chia ra một nửa nấu cay cho hắn.

Trình Dao Dao nghe thế thì chớp mắt, cô lại nhìn sang chỗ Tạ Chiêu. Tạ Chiêu cúi đầu ăn cơm giống như không nghe thấy.

Gương mặt nhỏ của Trình Dao Dao trống rỗng, nhân lúc bà Tạ không thấy, cô muốn gắp ớt cho vào bát Tạ Chiêu thì thấy trong bát mình có mấy miếng thịt khô.

Tạ Chiêu thu tay lại ăn cơm tiếp, đôi môi xinh đẹp ăn cay đến mức hồng rực trơn bóng, giữa hai lông mày lộ ra ý cười.

Tim Trình Dao Dao nhảy cẫng lên. Cô chuyển đũa cho ớt vào bát Tạ Phi, cô cười tủm tỉm nói: “Tiểu Phi, em ăn đi!”

Tạ Phi nhìn quả ớt trong bát mình thì hốt hoảng cắn đũa. Cô làm mất lòng chị Dao Dao sao? Hay chị Dao Dao biết cô đang nói dối rồi?

Ăn cơm xong, chân trời vẫn còn ánh nắng cuối cùng. Dâu tây trong vườn cũng được hái xuống, mười mấy quả dâu tây đỏ mọng dính nước đặt trong đĩa trông cực kỳ đẹp.

Cường Cường kích động vung chân, nó bị Tạ Chiêu nắm gáy một yên tĩnh một lúc.

Bà Tạ cười nói: “Nó nhìn chằm chằm cây dâu tây hai tháng rồi, không cho nó ăn một miếng, đêm nay chúng ta không ngủ yên được đâu!”

Trình Dao Dao nói với Cường Cường: “Vậy cho em một quả, em không được náo loạn nữa đâu đó.”

Tạ Chiêu cầm một quả dâu rồi ôm Cường Cường ra ngoài. Hắn đặt quả dâu vào trong bát nhỏ của Cường Cường, Cường Cường ngửi tới ngửi lui quả dâu tây, cuối cùng nó cũng không lộn xộn nữa.

Trình Dao Dao nói với Tiểu Phi: “Cứ chờ em về để hái, cuối cùng hái dâu tây chín quá mức rồi.”

Bà Tạ lau tay lên tạp dề, bà nhìn quả dâu tây hiếm có nói: “Thật sự rất đẹp! Quả này là quả gì, vừa đẹp vừa thơm, còn thơm hơn quả dâu dại nhiều!”

Tạ Chiêu đi vào phòng bếp, hắn nghe vậy thì nói: “Đây là mầm dâu tây nhập từ nước ngoài vào, vị cũng ngọt hơn giống cây của chúng ta.”

Bà Tạ nói: “Ôi, vậy thôn chúng tôi trồng được không? Dùng nhà trồng rau của các cháu ý.”

Tạ Chiêu lắc đầu. Trình Dao Dao giải thích: “Dâu tây không giữ được lâu, chi phí vận chuyển cũng đắt.”

Bà Tạ nói: “Đáng tiếc.”

Trình Dao Dao cho một quả dâu vào miệng bà Tạ: “Không tiếc, bà ăn thử đi ạ, rất ngon đó!”

Bà Tạ ăn thử, mắt bà sáng lên: “Ôi trời, bà ăn rất nhiều đồ tốt rồi nhưng loại dâu tây này ăn ngon thật đó! Đến đây, các cháu cũng ăn đi.”

Trình Dao Dao cũng ăn một quả, cô cắn nhẹ một phát, nước dâu tây chua ngọt tràn ngập trong miệng, mùi thơm đặc hữu làm say lòng người: “Ngọt quá! Đồ mình tự trồng vẫn ăn ngon hơn đồ mua nhiều!”

Dâu tây tươi ăn mới ngon, dâu tây ở đời sau phải vận chuyển nên họ thường hái dâu tây chưa chín rồi đóng hộp, họ còn bơm nước thuốc vào thì sao có thể ngon như dâu tây nhà mình trồng được.

Tạ Phi cũng khen không dứt miệng, ngay cả Tạ Chiêu cũng kinh ngạc.

Bà Tạ ăn một quả xong thì không ăn nữa, bà bảo ba đứa ăn. Trình Dao Dao nói: “Dâu tây vẫn ra quả nữa mà! Bà không ăn cháu cũng không ăn.”

Tạ Phi cũng làm nũng với bà Tạ, bà Tạ cười hớn hở ăn tiếp, cả nhà ăn hết đĩa dâu tây.

Buổi tối Trình Dao Dao tắm xong đi ra thì thấy Tạ Chiêu đang ngồi ngoài cửa bện một cái giá. Cô chủ động hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Giá đỡ dâu tây.” Tạ Chiêu ra hiệu bảo cô nhìn Cường Cường.

Cường Cường đang nằm cạnh vườn rau, nó nhìn chằm chằm hai cây dâu tây.

Trình Dao Dao nói: “Xong rồi, không nên cho nó ăn mà. Bây giờ nó càng nhớ dâu tây rồi!”

“Anh làm cái giá đỡ khác phủ lên không cho Cường Cường quấy rối.” Tạ Chiêu nói: “Giữ lại cho em ăn hết.”

Trong câu nói lộ ra ý chiều chuộng, gió đêm thổi qua mặt Trình Dao Dao, tim cô đập rộn ràng. Cô cười ngọt ngào: “Anh thấy lời sáng nay em nói không?”

Tạ Chiêu hỏi: “Em nói cái gì?”

“… Không thấy thì thôi!” Trình Dao Dao giậm chân muốn chạy đi.

Bàn tay bị giữ chặt.

Bàn tay thô ráp ấm áp như thường ngày của Tạ Chiêu nắm chặt tay cô: “Anh cũng thế. Hôm qua anh không nên hung dữ với em.”

“…” Sự giận dữ của Trình Dao Dao giống như khinh khí cầu bị đâm thủng, xì một cái biến mất không thấy tăm hơi, giọng nói của cô vừa mềm vừa ngọt: “Em cũng không đúng, hôm qua em không nên mắng anh. Em chỉ sợ thôi.”

Tạ Chiêu buồn bã: “Sợ anh?”

Trình Dao Dao cúi đầu lườm hắn: “Em sợ anh gặp nguy hiểm. Nhỡ cảnh sát điều tra ra, anh… anh bị bắt đi thì làm sao bây giờ?” Chỉ cần nhắc đến khả năng này, mặt Trình Dao Dao lập tức tái nhợt.

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu mở to, hắn nhìn cô nửa ngày không nói gì, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Trình Dao Dao tưởng hắn không tin, cô tức giận: “Thật mà. Bây giờ là xã hội pháp trị, dù anh có nguyên nhân gì thì gϊếŧ người vẫn phải đền mạng… Anh cười cái gì? Này!”

Trình Dao Dao còn chưa nói xong, Tạ Chiêu đã ôm chặt cô. Mặt người đàn ông áp sát vào bụng cô, hai tay hắn ôm chặt eo cô: “Em Dao Dao.”

Tóc Tạ Chiêu hơi dài nhưng không cứng như trước mà mềm mại trơn bóng, hoàn toàn không giống tính cách của hắn. Tạ Chiêu ngửi mùi thơm trên người cô, lòng hắn mềm nhũn.

Thật ra hôm qua hắn cũng muốn gϊếŧ người. Hai người này làm chuyện xấu với Trình Dao Dao, chém họ thành trăm mảnh cũng không đủ. Nhưng lúc hắn giơ con dao lên, ánh mắt tội nghiệp của Trình Dao Dao lại xuất hiện trước mắt hắn.

Cuối cùng hắn chỉ lôi hai người giống như con chó chết ném ra giữa rừng. Sau đó hắn đi hái dâu tây cho Trình Dao Dao rồi quay lại dọn sạch căn phòng nhỏ, quay về nhà. Người đàn ông kia gặp xui xẻo, lúc xuống núi không phân biệt được phương hướng nên ngã xuống khe núi.

Trình Dao Dao nghe xong mọi chuyện thì hết giận. Cô vuốt tóc Tạ Chiêu giống như vuốt lông con cún lớn: “Ai bảo hôm qua anh không nói rõ ràng với em, anh còn không thèm để ý đến em, em tức giận cả đêm!”

“Đồ ngốc.”

“… Anh ngứa da phải không?”

“Yêu tinh nhỏ.”

Gọi em là Tiểu tiên nữ!”

“Tiểu tiên nữ!”

“Meo! Meo!”

“…”

“… Cường Cường, em đi ra ngay!”



Người đàn ông trung niên chết rồi.

Thẩm Yến và đoàn người đại đội trưởng đi hắn vào huyện, trên đường đi hắn tắt thở. Đám người đành phải mang hắn về thôn. Nghe nói trước lúc tắt thở, hắn luôn hoảng sợ trừng mắt, cổ họng rung động nhưng không nói ra được.

Người này tên là Lâm Huy, lúc trước có một người vợ nhưng bị hắn đánh chạy đi rồi, bây giờ hắn là một tên lưu manh, đại đội vẫn xử lý hậu sự giúp hắn, họ tìm một chỗ trên núi mai táng, cuối cùng cũng không tạo nên gợn sóng gì.

Ngược lại bà Lâm suốt ngày chạy quanh thôn nói Trình Nặc Nặc mất tích mấy ngày rồi, không biết có phải đi vào trong núi không, nếu xảy ra chuyện gì cũng đừng tìm đến nhà bọn họ.

Đại đội đang bận cày bừa vụ xuân và làm nhà trồng rau nên không chia người ra tìm cô được. Hơn nữa nhóm thanh niên trí thức thường trốn đi, họ không muốn làm việc mà chạy trốn về thành phố, người trong thôn không thấy kinh ngạc mấy. Đại đội trưởng bảo Thẩm Yến gọi điện thoại về Thượng Hải xem Trình Nặc Nặc về đấy không.

Thẩm Yến đáp lời nhưng không đi gọi điện.

Trình Nặc Nặc rời đi, Thẩm Yến cảm thấy sấm chớp xung quanh mình biến mất theo. Trình Nặc Nặc từ rời đi đồng nghĩa với việc cô ta không dây dưa với mình nữa. Hắn tính toán tốt rồi, chờ hai ngày nữa hắn vào huyện gọi điện bảo người trong nhà nhanh chóng mang hắn về thành phố để tránh đêm dài lắm mộng.

Thẩm Yến tính toán rất khéo, trên mặt cũng đắc ý vui vẻ, hắn đi tới đi lui trong nhà kho, đến chỗ Trình Dao Dao, hắn nói: “Dao Dao, chỗ chè của em không hợp quy cách.”

Trình Dao Dao lạnh lùng nhìn hắn, Thẩm Yến cười: “Em nhìn đi, lá chè vẫn quá thô, phải nhặt lại.”

Thẩm Yến vừa nói vừa bốc một nắm chè lên, tay hắn vừa vặn chạm vào tay Trình Dao Dao. Đúng lúc chạm vào, Trình Dao Dao lập tức rút tay lại lườm hắn.

Nụ cười trên mặt Thẩm Yến không thay đổi, hắn nói: “Dao Dao, nhà anh gửi quà tết Đoan Ngọ đến, có một phần của em. Lúc nữa anh đưa cho em.”

Mặt Trình Dao Dao lạnh lùng cứng rắn: “Tôi không cần.”

Thẩm Yến chậm rãi nói: “Mẹ anh nhìn em từ nhỏ đến lớn, đây là tấm lòng của mẹ anh. Bên trong có bánh Lão Đại Xương em thích ăn nhất đấy.”

Trình Dao Dao tức đến mức bật cười, cô nhếch đuôi lông mày lên: “Anh giữ lại chỗ đấy cho Trình Nặc Nặc đi, tôi ăn bánh ở nhà họ Tạ rồi.”

Nghe thấy tên Trình Nặc Nặc, nụ cười trên mặt Thẩm Yến lập tức cứng đờ.

Hàn Nhân cũng cười nói: “Đúng vậy, không thấy Trình Nặc Nặc đâu cả, Thẩm Yến, anh có biết cô ấy đi đâu không?”

Giọng nói của cô không cao không thấp, vừa đủ để mấy cô gái trong nhà kho nghe thấy. Mọi người đều nhìn hắn, Thẩm Yến cười gượng nói: “Tôi và Trình Nặc Nặc chỉ là bạn bè trong nhóm thanh niên trí thức mà thôi, sao tôi biết được.”

Trình Dao Dao liếc nhìn. Trong thôn có ai không biết chuyện tình của hắn và Trình Nặc Nặc? Lời này của Thẩm Yến quá vô tình, bộ dáng dịu dàng và lời nói của hắn không khớp nhau, mấy cô gái thầm thích hắn đều cảm thấy trái tim băng giá.

Nhà họ Tạ ăn xong cơm tối, mọi người đang thu dọn bát đũa thì Lâm Đại Phú tới.

Bà Tạ vội nói: “Vào đây ăn một chút?”

Lâm Đại Phú xua tay: “Không, không, mọi người ăn tiếp đi.”

Tạ Chiêu đứng dậy đi ra, Lâm Đại Phú xua tay nói nghiêm túc: “Bác tìm thanh niên trí thức Trình nói chút chuyện.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu nhà họ Tạ có một group chat, phong cách nhất định thế này:

Tạ Tam: Yêu tinh nhỏ.

Dao Dao: Buồn nôn ~

Bà Tạ và Tạ Phi im lặng chìm trong CP này.

Bỗng nhiên Cường Cường nói chen vào: Meo! Meo!

Hệ thống nhắc nhở: Cường Cường bị đá ra khỏi group chat.
« Chương TrướcChương Tiếp »