Chương 171: Bánh quy vị mâm xôi.

Trình Dao Dao và Trương Hiểu phong tháo túi bột xuống. Sau khi mở túi ra, bột mì đọng lại giống như đất sét, lúc nhào bột phải tốn rất nhiều sức. Ở niên đại này dùng cối đá, gạo xay ra rất mịn vào dẻo, đời sau dùng máy điện không thể mịn và dẻo như này.

Sau khi đổ bột vào chậu sạch, ba người trợn đều trợn tròn mắt: Không có rau khúc.

Sáng nay hái một rổ nhưng để quên trên sườn núi rồi, bây giờ không có bột không gột nên hồ. Lúc này đi hái cũng được, nhưng buổi chiều nắng to, rau khúc mất hết nước, lúc làm bánh ăn rát cuống họng.

Trình Dao Dao nói: “Sao hai người không xách rổ về?”

Hàn Nhân suýt nữa tức chết: “Chúng tôi bì cô dọa sắp chết rồi đây, ai còn nghĩ đến rổ rau chứ. Cô có lương tâm không hả?”

Trình Dao Dao không do dự trả lời: “Tôi không có lương tâm.”

“Cô đứng lại cho tôi!” Hàn Nhân đuổi theo Trình Dao Dao, cô muốn bóp mặt cô ấy.

Bỗng nhiên ngoài cổng truyền đến tiếng nói rụt rè: “Chị Dao Dao, chị có nhà không?”

Trình Dao Dao mở cổng ra, Tiểu Thu đang đứng ở cổng. Tiểu Thu mặc áo khoác màu xanh, tóc vàng tết thành hai bím, mặc dù vẫn gầy nhưng bộ dáng được chăm sóc rất tốt.

“Tiểu Thu à, em tìm chị có chuyện gì vậy?”

Tiểu Thu chỉ rổ trên đất, bé cười rụt rè nói: “Chị em bảo em đưa cho chị.”

Trình Dao Dao cười nói: “Em mang tới sớm thì tốt, em đến buổi trưa có thể ăn sủi cảo rồi.”

Tiểu Thu nói: “Chị em bảo hôm nay trong nhà ăn Tiết Thanh minh, có đồ ăn ngon, chị bảo em về nhà ăn.”

Hàn Nhân ngạc nhiên: “Bà em cho em ăn sao?”

Đôi mắt đen bóng của Tiểu Thu nghiêm túc: “Chị em nói, chúng em cũng là cháu gái của bà nội, cơm trong nhà không thể thiếu chúng em được. Ông nội bảo chị em nói đúng. Bà nội nói bà đau đầu không muốn ăn, ông nội liền lấy phần sủi cảo kia cho chúng em.”

Trình Dao Dao và Hàn Nhân nhìn nhau nhịn cười. Nghe Tiểu Thu nói mấy câu, họ đều tưởng tượng đến cảnh bà Lâm bị Lâm Nhiên Nhiên chọc điên thảm bao nhiêu.

Tiểu Thu lại lấy một túi giấy dầu đưa cho Trình Dao Dao: “Chị, chị em đưa cho chị.”

Túi giấy dầu bay ra mùi thơm của bánh. Trình Dao Dao vội nói: “Ôi! Các em giữ bánh ngọt lại ăn đi. Em và em trai em ăn.”

Tiểu Thu lắc đầu: “Chị em nói nhất định phải tặng cho chị, cảm ơn chị đã giúp chúng em.”

Hàn Nhân nói: “Chị em lấy bánh ở đâu ra vậy? Các em giữ lại ăn đi, lãng phí tiền quá!”

Bà Tạ cũng biết chuyện của chị em Lâm Nhiên Nhiên, bà nhìn Tiểu Thu gầy gò thì vội vàng kéo bé vào nhà ăn sủi cảo. Ai ngờ Tiểu Thu còn nhỏ nhưng rất có chủ ý, khuyên như nào cũng lắc đầu.

Bà Tạ đành gói mười mấy cái sủi cảo vào túi giấy dầu cho bé: “Vậy cháu mang sủi cảo về ăn cùng chị và em cháu đi!”

Tiểu Thu nuốt nước bọt, nhưng bé vẫn lắc đầu: “Cháu… Cháu phải về đây.”

“Chờ một lát!” Trình Dao Dao giữ cô bé lại, cô cười nói: “Đến nhà chị một chuyến mà em không chịu ăn sủi cảo, vậy thì uống nước chè cho trơn miệng.”

Tiểu Thu hơi do dự, chị cô không nói không được uống nước chè đúng không?

Trình Dao Dao nói: “Em không chịu uống nước chè, chị cũng không cần bánh của em!”

Tiểu Thu vội vàng nhận chén nước. Đường tan ra trong nước nóng, mùi đường mía ngọt lịm, uống một hớp mắt Tiểu Thu liền sáng lên, bé ngửa đầu uống cạn, đường không có hóa học dính trên lưỡi, vị ngọt làm Tiểu Thu cong mắt.

Bà Tạ còn nói: “Cháu cầm sủi cảo đi.”

Tiểu Thu lùi lại, bé nói: “Tạm biệt bà Tạ, tạm biệt mấy chị.” Bé chào xong thì vắt chân lên cổ chạy đi.

Bà Tạ gấp gáp: “Đừng chạy, chậm thôi! Không phải tim đứa nhỏ này không tốt sao? Chạy nhanh như thế làm gì.”

Trương Hiểu Phong cũng nói: “Đúng vậy, dạo này sắc mặt con bé tốt hơn nhiều rồi, em ấy thường đến nhà kho nhặt lá chè với Lâm Nhiên Nhiên.”

Hàn Nhân lộ ra vẻ mặt hóng hớt: “Dạo này bà Lâm không có tâm tư bắt nạt chị em Lâm Nhiên Nhiên chứ sao. Mọi người không biết đâu, dạo này nhà Lâm Võ Hưng ồn ào lắm. Nghe nói người ở đơn vị bố Lâm Nhiên Nhiên đến điều tra tiền trợ cấp của bố Nhiên Nhiên với việc tiếp nhận công việc của bố cô ấy. Lâm Nhiên Nhiên còn chưa nói gì, phòng thứ hai và phòng thứ ba đã tranh nhau bể đầu rồi. Không biết Lâm Đan Đan, Lâm Bình Bình và Trình Nặc Nặc náo loạn đến mức nào mà ồn ào đến mức gà bay chó chạy.”

Bà Tạ mắng: “Cả nhà chẳng tốt đẹp gì!”

Bà Tạ quay về phòng nghỉ trưa, ba người ngồi trong sân thành vòng tròn.

Trình Dao Dao ước lượng túi giấy dầu, cô ngửi thử: “Thơm quá, là bánh quy. Hai người ăn không?”

Trương Hiểu Phong nghiêm túc nói: “Dao Dao, cô tham ăn quá, cô không nên nhận bánh của đứa bé đâu. Ba chị em Lâm Nhiên Nhiên rất đáng thương! Cô ấy nhặt chè một tháng mới mua được chỗ bánh này.”

Ai mà không biết cảnh ngộ của ba chị em Lâm Nhiên Nhiên, bà Lâm muốn bán cháu gái đi, bà ấy còn lấy hết hành lý trong phòng Lâm Nhiên Nhiên, không biết ba người họ lấy tiền ở đâu ra mua bánh, họ còn đưa cho Trình Dao Dao, thật sự là người có ơn phải trả làm người khác đau lòng.

Trình Dao Dao bị nói: “???” Một chén linh tuyền của cô không đáng giá một túi bánh quy sao?

Trình Dao Dao bĩu môi mở túi giấy ra, bên trong là bánh quy vị mâm xôi. Bánh quy màu vàng nhạt, bên trên khảm mâm xôi đỏ tươi nhìn cực kỳ mê người, mùi sữa thơm nức bay vào mũi.

Quả nhiên là người xuyên qua.

Trình Dao Dao cầm một miếng ăn thử, xốp giòn thơm ngọt, cho vào miệng liền tan ra. Tuy Lâm Nhiên Nhiên không làm đồ ăn ngon như cô nhưng Lâm Nhiên Nhiên có lò nướng !

Không gian tùy thân của Lâm Nhiên Nhiên trong niên đại này là bàn tay vàng hữu dụng nhất. Vừa có thể thu đồ vật vào bên trong vừa có thể giữ được nguyên liệu tươi để nấu ăn. Trong sách viết cô ấy sẽ kế nhiệm công việc của bố cô, cô làm nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã, cô vận chuyển hàng hóa ở khắp nơi, kiếm được rất nhiều tiền, người khác không bắt được nhược điểm gì của cô.

Không giống lá sen, bàn tay vàng cái gì chứ, chỉ là đồ trang trí mà thôi ! Nếu không vì sao cô luôn bị Tạ Chiêu bắt nạt ? Trình Dao Dao chảy nước mắt.

Nghĩ đến đây, Trình Dao Dao lại căm giận ăn bánh quy. Mùi sữa bò thơm nức, bột mì nướng lên vừa thơm vừa giòn, cô hỏi Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong : « Ăn ngon lắm, hai người ăn không ? »

Hàn Nhân lập tức bị dụ dỗ, Trương Hiểu Phong thì mang rau khúc đổ vào chậu rửa.

Trình Dao Dao lười biếng nói: “Không cần vội đâu, ăn bánh quy trước đi, ru khúc sạch rồi, không cần rửa, ngâm trong nước là được.”

Lúc này Trương Hiểu Phong mới lau tay đến ăn bánh.

Hàn Nhân khen ngợi : «Bánh quy thơm quá ! Đây không phải là bánh quy bán chạy nhất ở cung tiêu xã sao ? Lần nào tôi đi mua cũng hết hàng, không có quan hệ thì khó mua lắm. Trên chợ đen cũng bán bánh này. »

Hàn Nhân giơ 5 ngón tay lên. Giá này không đắt lắm, nền kinh tế chủ yếu ở niên đại này là thị trường mua sắm, nhiều người có tiền còn không bằng người bán lương thực.

Trình Dao Dao nghĩ đến những loại bánh mới ở cung tiêu xã, chắc đều xuất xứ từ tay Lâm Nhiên Nhiên ? Bàn tay vàng của cô ấy đã xuất hiện, sao cô còn ở lại nhà họ Lâm đánh nhau với nhóm người đó ?

Trương Hiểu Phong nghe xong thì không yên tâm : «Lâm Nhiên Nhiên dùng hết tiền mua bánh ngọt, vậy ba chị em cô ấy làm thế nào bây giờ ? »

Hàn Nhân nói : « Ăn cũng ăn rồi, đây là tấm lòng của Lâm Nhiên Nhiên. Cùng lắm chúng ta góp tiền mua loại bánh ngọt nào đó cho ba chị họ là được. Nhưng đưa cho họ thì cũng rơi hết vào tay bà nội của họ thôi. »

Trình Dao Dao nói: “Hai người đừng quan tâm mù quáng. Bà Lâm bao nhiêu tuổi rồi ? Lâm Nhiên Nhiên không lỗ đâu. Nói không chừng về sau cô ấy còn tốt hơn chúng ta nhiều. »

Trương Hiểu Phong nghe thế thì nắm chặt tay : «Đúng vậy ! Mao Trạch Đông từng nói, người trẻ tuổi như mặt trời ban trưa, tất cả sự hy vọng đều gửi gắm lên mọi người ! »

Bỗng nhiên Hàn Nhân đứng dậy, cô và Trương Hiểu Phong đọc diễn cảm đoạn trích, hai người nắm chặt tay, họ tràn đầy nhiệt huyết nhìn Trình Dao Dao chờ mong sự gia nhập của cô.

« … » Trình Dao Dao trầm mặc một lúc : « Chúng ta làm bánh khúc đi. »

Trình Dao Dao bảo Tạ Chiêu mang cối đá trong phòng chứa đồ ra. Cối đá to hơn loại bình thường dùng để giã tiêu, ớt một chút, đỉnh cối sáng mịn, đây là đồ dùng để giã thuốc của nhà họ Tạ.

Trình Dao Dao trần rau khúc qua nước sôi, rau khúc xanh nhạt lập tức biến thành màu xanh đậm, cô vớt rau cho vào trong cối đá, sau đó giã nát.

Rau khúc giã nát chảy ra nước xanh. Rau khúc hái lúc sáng sớm vừa tươi non vừa mập mạp, sau khi giã nát mềm như bùn, không có hạt thô to nào cả. Cô đổ nước rau khúc vào bột mì rồi nhào nặn.

Nước rau trộn với bột mì giống như xi măng khô, phải dùng rất nhiều sức mới nhào được.

Tay Trình Dao Dao nhấn nhẹ xuống rồi nhào đều bột, bột mì vừa dẻo vừa mềm : « Được rồi, bây giờ làm nhân bánh. »

Bánh khúc nhà họ Tạ chia làm hai loại : bánh nhân đậu đổ và bánh nhân trứng chà bông.

Trình Dao Dao nặn đậu đỏ thành một viên thuốc nhỏ, sau đó cho nhân vào vỏ bột gói lại, cô nhấn nhấn chà xát : « Gói kỹ như này là được. »

Hàn Nhân mở rộng tầm mắt : «Sao cô nghĩ ra được nhân bánh này vậy ? Thần kỳ quá đi ! Tôi ở nhà đại đội trưởng, hôm qua nhà họ làm bánh khúc, một loại không nhân và một loại nhân dưa muối xào măng thái nhỏ. »Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 - Chương 171: Bánh quy vị mâm xôi.Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 - Chương 171: Bánh quy vị mâm xôi.

Trương Hiểu Phong cười nói : « Tôi ở nhà Lâm Đại Quân, nhà họ dùng rau dền trộn với bột làm bánh đỏ không nhân. »

Trình Dao Dao vừa nặn bánh vừa nói : «Không cần rau dền, dùng lá tía tô đẹp hơn nhiều. Nếu các cô muốn ăn vị mặn, hôm nào chúng ta đi hái măng tre, măng tre ăn ngon hơn nấm tre ! »

Nụ cười trên mặt Hàn Nhân cứng đờ : «Cô tỉnh lại đi, cô còn dám ra ngoài à ? Cô không sợ nhưng tôi sợ nha. »

Ba người không im lặng không nói gì về chuyện sáng nay, bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, bầu không khí lập tức nặng nề.

Trương Hiểu Phong đang định nói gì đó để thay đổi không khí thì cửa cổng vang lên tiếng động, Tạ Chiêu trở về.

Trình Dao Dao vội vàng để bánh xuống chạy ra sân, cô chỉ thấy một mình Tạ Chiêu : « Tiểu Phi đâu ? »

Tạ Chiêu nói : «Lâm Gia Tuấn nói không thấy Tiểu Phi đến. »

« Lạ thật, Tiểu Phi nói về mà. » Bỗng nhiên Trình Dao Dao khẩn trương : « Em ấy không… không xảy ra chuyện gì chứ ? »

« Đừng nghĩ linh tinh. » Tạ Chiêu vuốt tóc cô. Tóc Trình Dao Dao vừa gội xong mát lạnh mang theo mùi hương thoang thoảng : «Tiểu Phi ở trong xưởng rất an toàn, chắc con bé tăng ca rồi. »

Trình Dao Dao nghĩ lại. Xưởng may hoạt động khép kín, muốn đi ra hay đi vào đều phải đăng ký, phần lớn nhân viên là con gái. Tạ Phi ở trong ký túc xá nên không có chuyện gì. Cô đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng mà.

Tạ Chiêu thay dép, hắn đi giày quân đội màu xanh đi làm. Trình Dao Dao hỏi : « Anh phải đi làm sao ? Em hấp bánh khúc, lúc nữa ăn được rồi ! »

Tạ Chiêu vừa thắt nút giày vừa nói : «Anh ra ruộng nhìn xem. Em ngoan ngoãn đợi ở nhà cùng bạn, không được ra khỏi cửa đâu đó. »

Tạ Chiêu nói xong thì cài dao bổ củi vào thắt lưng đi ra ngoài.

Trình Dao Dao chạy theo tới cổng, bỗng nhiên cô gọi : « Tạ Chiêu. »

Tạ Chiêu quay đầu chờ Trình Dao Dao nói tiếp.

« Anh… » Trình Dao Dao không tin Tạ Chiêu đi ra ruộng, nhưng cô không biết Tạ Chiêu muốn làm gì.

Trình Dao Dao nhìn chằm chằm Tạ Chiêu, cô lo lắng nói : «Anh có về không ? Em sợ. »

Tạ Chiêu nhìn cô nửa ngày, giọng nói dịu dàng trịnh trọng : « Đừng sợ. Ngoan ngoãn chờ anh về, anh hái dâu dại cho em. »

Trình Dao Dao vội vàng chạy đi lấy hộp cơm : «Vậy anh mang hộp cơm đi, có thể đựng được nhiều. »

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nổi lên ý cười, hắn cầm hộp cơm. Tạ Chiêu nhìn Trình Dao Dao đóng kỹ cửa cổng rồi mới đi.

Lúc xoay người lại, sự dịu dàng lập tức biến mất, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo, hắn nhanh chân đi về phía sau núi.