Chương 170: Bôi thuốc giúp em.

Trình Dao Dao vừa mặc quần áo xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa: “Em Dao Dao, em xong chưa?”

Trình Dao Dao nói: “Xong rồi.”

Cửa mở ra, tia sáng xuyên qua cửa chiếu vào hơi nước lượn lờ bên trên bồn tắm. Cái ghế bên cạnh để quần áo bẩn và hộp đựng xà phòng. Mùi thơm hỗn hợp trong phòng bay vào mặt.

Bóng lưng mảnh khảnh của Trình Dao Dao đối diện với cửa, cô đang lau tóc. Mái tóc của cô vừa dày vừa đen nhánh lượn lờ sau gáy như khói. Cô dùng cái kẹp đồi mồi kẹp tóc, cái cổ trắng nõn hiện ra làm người ta cảm nhận được vẻ đẹp yếu ớt dễ vỡ như đồ sứ.Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 - Chương 170: Bôi thuốc giúp em.Kẹp tóc đồi mồi
Ánh sáng trong phòng lại biến mất. Trình Dao Dao quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hấp hơi trở nên trắng hồng xinh đẹp như hoa hải đường nở rộ.

Tạ Chiêu đi đến trước mặt cô, hắn cao hơn Trình Dao Dao nhiều, Trình Dao Dao ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Anh đóng cửa vào làm gì?”

Cô hít hà: “Sao lại có mùi thuốc?”

Tạ Chiêu mở tay ra, trong tay là một lọ dầu hoa hồng: “Trên lưng còn đau không? Anh bôi thuốc giúp em.”

“… Không đau nữa.” Trình Dao Dao vội ôm chặt tay, mấy vết thương trên tay cô biến mất rồi, chỉ sợ mấy vết rách trên lưng cũng biến mất: “Không đau nữa, không cần bôi thuốc.”

Đôi mắt thâm thúy của Tạ Chiêu nhìn thẳng vào Trình Dao Dao giống như hắn nhìn rõ bí mật ở chỗ sâu nhất trong lòng cô: “Không phải em nói phía sau bị va đập sao? Để anh nhìn xem.”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao trợn to, hai tay cô khoa trương ôm chặt lấy nhau giống như con mèo nhỏ dừng kỹ thuật diễn vụng về lừa dối người khác: “Không có! Tốt rồi!”

“Nếu thương gân cốt sẽ rất phiền phức.”

“Anh muốn nhân cơ hội giở trò lưu manh đúng không, em gọi bà nội vào đó!”

“…”

Tạ Chiêu nhìn lọ dầu hoa hồng trong tay, hắn từ bỏ.

Trình Dao Dao vội vàng nhặt quần áo bẩn của mình cho vào trong chậu gỗ, sau đó thu dọn xà phòng, dầu gội và hương nhỏ chạy đi. Cô vội vàng hốt hoảng suýt nữa làm rơi lọ tinh dầu.

Tạ Chiêu đỡ lấy: “Để anh thu dọn cho.”

Trình Dao Dao dặn dò: “Vậy anh phải cẩn thận một chút, anh mà làm vỡ gương nhỏ của em lần nữa, em sẽ cắn anh đó!”

“Là Cường Cường làm vỡ.”

“Anh còn nói xấu Cường Cường.”

“…” Tạ Chiêu hết đường chối cãi.

Lần trước Trình Dao Dao tắm xong không kịp thu đồ lại, Cường Cường chạy vào phòng chứa đồ chơi thì đá một phát làm cái gương nhỏ khảm trai rơi xuống đất vỡ tan. Cường Cường gây chuyện xong lập tức nhanh chân chạy đi, Tạ Chiêu nghe thấy tiếng vỡ thì đi vào, đúng lúc đó Trình Dao Dao chạy đến bắt tại trận.

Bàn tay thô ráp của Tạ Chiêu thu dọn đồ vật nhỏ của Trình Dao Dao, Trình Dao Dao dùng rất nhiều đồ tinh xảo, mỗi lần Tạ Chiêu nhìn thấy đều cảm thán con gái đúng là một loài động vật yếu ớt.

Trình Dao Dao mở nắp lọ kem dưỡng màu xanh ra, sau đó lấy một ít kem bôi lên mặt.

Cô mua lọ kem dưỡng này ở Thượng Hải, giá rất cao. Nhưng lúc đó Trình Dao Dao vừa thấy lọ kem này thì mắt sáng lên, Tạ Chiêu lập tức mua cho cô. Đắt thì đắt nhưng Trình Dao Dao cảm thấy đáng giá.

Trình Dao Dao bôi kem lên mặt sau đó ấn, ép, xoa theo trình tự phức tạp, da mặt trắng nõn đỏ ửng lên.

Tạ Chiêu nhịn không được hỏi: “Em Dao Dao, em đang xoa bóp à?”

Động tác của Trình Dao Dao dừng lại, đôi mắt hoa đào nhìn hắn qua kẽ tay: “Em đang bôi kem dưỡng da.”

“Da em rất đẹp.” Tạ Chiêu nói thật lòng.

Da Trình Dao Dao giống như quả vải được lột vỏ, vô cùng mịn màng, khen không thôi cũng không đủ. Có lúc Trình Dao Dao lười biếng, cô chỉ dùng nước lạnh rửa mặt nhưng làn da vẫn trắng mịn trơn bóng.

Trình Dao Dao đắc ý giơ tay đến trước mũi Tạ Chiêu: “Không giống. Đây là kem dưỡng da đắt tiền, lúc bôi lên sẽ khác.”

Ngón tay thon dài, móng tay trong suốt. Tạ Chiêu hiểu rõ: “Không thơm lắm.”

“… Không nói chuyện với anh nữa!” Trình Dao Dao hầm hừ thu tay lại.

Đầu năm nay mọi người đều dùng kem Bách Tước Dương hoặc kem Nha Sương, một bình mấy mao tiền, mùi thơm nức mũi. Nếu muốn tiết kiệm có thể mua kem con sò, một lọ mấy phân tiền dùng cả mùa đông.Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 - Chương 170: Bôi thuốc giúp em.Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 - Chương 170: Bôi thuốc giúp em.Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 - Chương 170: Bôi thuốc giúp em.Da Trình Dao Dao vốn đã đẹp, bây giờ có linh tuyền càng đẹp hơn. Lần trước cô nhìn thấy lọ kem dưỡng này ở cửa hàng hữu nghị thì ngạc nhiên nên nhìn lâu một chút, ai ngờ Tạ Chiêu tưởng cô thích, nhất định phải mua cho cô.

Giá tiền của lọ kem này đối với sự nghiệp mới cất bước của Tạ Chiêu mà nói đấy không phải là số tiền nhỏ. Ngày nào Trình Dao Dao cũng dùng nó cẩn thận. Mỗi lần thấy Trình Dao Dao dùng lọ kem này, Tạ Chiêu sẽ lộ ra biểu cảm vui sướиɠ.

Trình Dao Dao để hai tay úp lên mặt, cô ngửi mùi thơm nhàn nhạt của kem dưỡng da đắt tiền. Mùi thơm của nhân dân tệ lâu ngày không gặp!

Một giây sau, mùi dầu hoa hồng nồng nặc bay vào mũi, Trình Dao Dao hắt xì hơi: “Hắt xì! Á! Tạ Chiêu, anh làm gì vậy, đáng ghét!”

Tạ Chiêu ra tay nhanh, hắn bôi dầu lên cánh tay và cổ tay cô, mùi dầu hoa hồng lập tức át mùi kem dưỡng da.

Trình Dao Dao ngửi ngửi người mình, cô lại hắt xì hơi, Trình Dao Dao xù lông: “Em mách bà nội!”

Tạ Chiêu vặn chặt nắp dầu: “Tý nữa nói với bà nội, em bôi dầu thuốc rồi.”

Nắm đấm đang giơ lên của Trình Dao Dao dừng lại giữa không trung, trong lòng cô nhảy dựng lên. Tạ Chiêu… đoán được cái gì rồi? Tạ Chiêu nhìn thấy tận mắt cảnh tượng kỳ lạ của căn phòng nhỏ kia, nhưng hắn không hỏi câu nào.

Tạ Chiêu lấy khăn lau tay, mùi dầu hoa hồng trộn lẫn mùi hương đặc hữu trên người hắn tạo ra sự hấp dẫn chết người.

Trình Dao Dao lén hít hà, lá sen lại ồn ào, hô hấp của Trình Dao Dao cũng dồn dập.

Hôm nay dùng quá nhiều linh tuyền, chỉ chạm nhẹ vào nhau cũng không đủ bù vào. Cảm giác trống rỗng đã lâu không thấy lại xuất hiện, nó làm người Trình Dao Dao mềm nhũn. Ánh mắt cô rung động, cô nhìn trộm Tạ Chiêu.

Khoảng cách của hai người rất gần, Tạ Chiêu chỉ cần cúi đầu liền hôn được cô.

Tạ Chiêu nhìn cô nói: “Nên đi ra rồi. Còn lề mề nữa bà nội sẽ thúc giục đấy.”

“Đứng lại.” Đôi môi đỏ như hoa hồng của Trình Dao Dao cong lên, cô lại muốn xù lông rồi, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt vừa ngây thơ vừa ngay thẳng làm hắn không thể từ chối được.



Một lát sau, Trình Dao Dao đẩy Tạ Chiêu ra: “Đủ rồi, đủ rồi.”

Tạ Chiêu nhíu mày ẩn nhẫn: “Em Dao Dao.”

Trình Dao Dao yếu ớt che môi, cô hung dữ nói: “Hôm nay đến đây thôi. Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân còn đang chờ em nấu cơm đó. Anh tránh ra không hả?”

Giọng nói của Tạ Chiêu khàn khàn: “Tối nay…”

“Tối nay Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân ngủ qua đêm ở đây.” Nhìn vẻ mặt của Tạ Chiêu, hiếm khi Trình Dao Dao có lương tâm, cô dỗ hắn: “Ngày mai, ngày mai nói tiếp.”

Trong phòng bếp.

Sủi cảo hình nguyên bảo xếp gọn trong l*иg hấp, tay Hàn Nhân đầy bột mì, cô giơ cái sủi cảo hình nón rơm lên cười nói: “Cái sủi cảo này đẹp không?”

Trương Hiểu Phong cười nói: “Sủi cảo này cho vào nồi liền vỡ, sủi cảo hình mặt trăng của tôi mới chắc!”

“Cô làm sủi cảo phổ thông, không sáng tạo gì cả. Bà Tạ, bà nói đi, cháu làm đẹp hay cô ấy làm đẹp ạ?”

Bà Tạ cười không ngừng: “Theo bà thấy, cả hai đều làm tốt! Nhưng Dao Dao biết nhiều nhiều hình dáng hơn, chờ tý nữa con bé dạy hai cháu làm sủi cảo hình con cá.”

Nói đến đấy, bà Tạ lau tay vào tạp dề: “Dao Dao tắm hơn nửa ngày rồi sao vẫn chưa ra nhỉ? Bà đi xem đã.”

Trương Hiểu Phong nói: “Dao Dao luôn tắm lâu mà, bà đừng giục cô ấy. Không phải có chúng cháu sao ạ?”

Lúc này bà Tạ mới thôi, bà nói: “Trời vẫn lạnh, con bé ngâm lâu như thế mà không sợ rét lạnh à? Chiêu ca nhi, cháu đi hái rau thơm đi! Chiêu ca nhi? Đứa nhỏ này chạy đi đâu rồi?”

Cửa phòng chứa đồ mở ra, Trình Dao Dao vừa đi ra thì nghe thấy câu này, cô vội vàng nói: “Bà nội, cháu hái cho ạ.”

Bà Tạ nói: “Được rồi, cháu hái rau thơm non nhé, hái cả hành lá nữa.”

Trình Dao Dao rửa lấy một ít linh tuyền bôi lên môi, đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ. Chờ môi không bỏng rát nữa, Trình Dao Dao mới ngẩng đầu lên.

Bên ngoài rìa vườn rau trồng rau thơm, hành lá, rau cần ta, tỏi, gừng, còn có 2 cây tía tô đào ở trên rừng mang về. Bình thường lúc ăn cơm sẽ hái ăn, rau tươi càng hái càng mọc nhanh, cực kỳ tươi mới.

Trình Dao Dao hái một nắm nhỏ rau thơm và hành lá cho vào chậu nước rửa sạch rồi mang vào phòng bếp: “Bà nội, còn đồ gì chưa nấu không ạ?”

Cô mặc váy trắng bên trong, bên ngoài mặc khoác cardigan màu đỏ, bộ dáng xinh đẹp đứng trước cửa bếp, làm gì giống bộ dáng làm việc.

Bà Tạ nói: “Vừa thay quần áo xong đừng dính khói dầu. Cháu gói sủi cảo đi, bà nấu thêm một món nữa là xong rồi.”

“Dạ!” Trình Dao Dao xắn tay áo lên sau đó đi đến cạnh bàn gói sủi cảo.

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đã gói xong hai l*иg, ba loại sủi cảo nguyên bảo, sủi cảo mũ rơm và sủi cảo trăng tròn xếp chỉnh tề. Lòng háo thắng của Trình Dao Dao nổi lên, cô khoe khoang: “Tôi gói sủi cảo cá vàng cho hai người xem!”

Hàn Nhân hâm mộ nhìn quần áo trên người cô: “Áo khoác dệt kim này đẹp quá! Cô mua ở Thượng Hải hả?”

Trình Dao Dao nói: “Tiểu Phi làm cho tôi đấy.”

Hàn Nhân vội nói: “Vậy cô hỏi Tiểu Phi có thể làm một cái cho tôi được không? Tôi nhất định cảm ơn em ấy.”

“Được, chờ Tiểu Phi về tôi hỏi giúp cô.” Trình Dao Dao đang gói sủi cảo cá vàng thì bỗng nhiên hỏi: “Nhắc mới nhớ, sao Tiểu Phi vẫn chưa về nhỉ?”

Bà Tạ cũng nói: “Đúng vậy, không phải sáng nay Chiêu ca nhi vào huyện sao? Sao không đón Tiểu Phi về?”

Tạ Chiêu đi vào bếp nói: “Sáng nay Tiểu Phi phải đi làm, cháu để lại lời nhắn cho em ấy rồi. Em ấy tan làm sẽ đi xe Lâm Gia Tuấn về.”

Bà Tạ nói: “Vậy được rồi, không đợi Tiểu Phi nữa. Bà đi hấp sủi cảo.”

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân bê sủi cảo vào trong bếp, họ giúp bà Tạ đun nước hấp sủi cảo. Cường Cường đang nằm cạnh bếp ăn thịt gà lập tức nhảy dựng lên, nó chạy quanh chân Trương Hiểu Phong.

Trương Hiểu Phong không biết nó có tính xấu thích quấn người, cô bị dọa nhấc chân lên: “Đừng quấn chị, cẩn thận giẫm lên em đó!”

Bà Tạ không thấy kinh ngạc: “Nó đang khoe khoang để chờ tý nữa có thể ăn sủi cảo hấp đó.”

Trẻ con trong thôn cũng không thể ăn sủi cảo mỗi ngày, Cường Cường giống như chắt trai nhà họ Tạ vậy.

Hàn Nhân cười không ngừng: “Cường Cường ngoan quá, chờ lúc nữa chị lấy sủi cảo cho em ăn nhé, được không?”

Trình Dao Dao lạnh nhạt nói: “Cường Cường lăn lộn trong đất hoang, nửa tháng không tắm rồi.”

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong lập tức cách xa Cường Cường.

Mèo mập dính đầy tro bụi không biết mình bị chê, nó còn đuổi theo hai người, cái mặt nhỏ ngẩng lên kêu meo meo.

Trình Dao Dao cười xấu xa, cô lau sạch bột mì trên bàn rồi dọn bát đũa ra. Tạ Chiêu giúp cô bày bát đũa, bàn tay hai người không cẩn thận chạm vào nhau, đầu ngón tay Tạ Chiêu dính nước lạnh nhưng lại mang nhiệt độ nóng bỏng.

Bà Tạ nói: “Tránh ra nào, canh gà tới rồi.”

Trình Dao Dao vội vàng tránh ra xa, cô giấu tay về phía sau, sau đó khẩn trương nhìn bà Tạ. Bà Tạ dùng khăn bê nồi đất đặt lên bàn, bà cười hớn hở: “Mau ngồi xuống ăn cơm thôi!”

Lúc này Trình Dao Dao mới thở phào, cô bảo Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ngồi xuống, vừa quay đầu đã thấy Tạ Chiêu ngồi đối diện cô.

Một nồi canh gà vàng óng ánh, một đĩa sủi cảo nóng hổi, hơi khói làm hình dáng của Tạ Chiêu trở nên mơ hồ, nhưng Trình Dao Dao vẫn cảm giác được, hắn đang buồn rầu, cái đuôi phía sau tiu nghỉu, hắn cúi đầu ăn sủi cảo, không nói câu gì.

Ôi, người đàn ông bị cắt ngang chuyện đó sẽ không vui nổi. Hiếm khi Trình Dao Dao có lương tâm, cô gắp một miếng thịt gà béo cho tạ Chiêu.

Tạ Chiêu dừng đũa, hắn không ngẩng đầu mà gắp miếng thịt gà ăn luôn.

Hàn Nhân cười ha hả, cô nháy mắt với Trương Hiểu Phong: “Chậc chậc chậc, Dao Dao, sao cô chỉ gắp đồ ăn cho Tạ Chiêu thôi vậy?”

Trình Dao Dao lại gắp thịt gà để vào bát hai người: “Các cô cũng có mà, đứng có nháy mắt với nhau!”

Quan hệ của Tạ Chiêu và Trình Dao Dao đã công khai từ lâu. Hàn Nhân cười xấu xa: “Mùi vị kia không giống nha.”

Trình Dao Dao không sợ xấu hổ: “Đương nhiên không giống rồi.”

Bà Tạ cười nói: “Mấy đứa chưa chồng mà không biết xấu hổ thế hả?”

Mấy người Trình Dao Dao không xấu hổ, họ cười ầm lên. Trình Dao Dao lén nhìn Tạ Chiêu, cô đối diện với ánh mắt thâm thúy sáng rỡ của Tạ Chiêu.

Đáy mắt toàn là ý cười.

Bữa cơm này vô cùng phong phú. Sủi cảo nhân thịt trộn nấm hương, một nồi canh gà, một đĩa rau trộn Triều Tiên và một đĩa thịt xào hoa tỏi, Trình Dao Dao ăn quen rồi nên không cảm thấy gì, nhưng đối với Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân mà nói, bữa cơm này còn phong phú hơn ăn Tết.

Nhóm thanh niên trí thức ở nhờ nhà người khác, lương thực đều giao cho nhà họ nấu ăn chung. Người phúc hậu sẽ nấu cơm hoặc làm bánh bao trắng, thỉnh thoảng thức ăn cũng có ít dầu mỡ. Nếu gặp phải nhà keo kiệt, ăn cơm phải chịu khổ rồi. Không chỉ ăn không đủ no, họ còn phải nhìn sắc mặt nhà đấy. Nhà Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân ở nhờ không tệ, nhưng họ vẫn phải vào huyện ăn một bữa cơm ngon để bổ sung chất béo, khỏi phải nói thanh niên trí thức khác như thế nào.

May mà có Trình Dao Dao, hai người có thể thường đến nhà họ Tạ ăn chực. Cơm nhà họ Tạ rất ngon, bà Tạ và Tạ Phi cũng nhiệt tình, Tạ Chiêu ít nói nhưng mỗi lần hai người đến ăn cơm, Tạ Chiêu đều mua thịt lợn hoặc cá mang về.

Ăn xong một l*иg sủi cảo, sủi cảo mới trong nồi cũng chín, sủi cảo trắng bóc sôi sùng sục. Bà Tạ cầm đĩa đứng dậy cười nói: “Bà đi lấy! Sao muộn rồi mà Tiểu Phi vẫn chưa về nhỉ?”

Trương Hiểu Phong nói: “Hay trong xưởng tăng ca? Nếu không giờ này phải về đến nhà rồi.”

Trình Dao Dao nhíu mày, cô nói: “Không đâu. Tôi hỏi Tiểu Phi rồi, em ấy nói hôm nay xưởng được nghỉ.”

Tạ Chiêu đặt bát xuống, hắn đứng dậy: “Cháu ra cổng thôn nhìn xem.”