Hàn Nhân lau nước mắt, cô hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô nói nhanh đi, cô muốn làm tôi lo chết nha!”
Trình Dao Dao hỏi lại: “Hai người phát hiện tôi mất tích lúc nào?”
Trương Hiểu Phong nói: “Tính tình Hàn Nhân nóng nảy, để tôi nói cho.”
Hóa ra Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong về nhà thu dọn quần áo rồi mang một khối vải sang tặng bà Tạ, chưa đến 20 phút sau đã quay lại. Lúc các cô đến sườn dốc thì không tháy Trình Dao Dao, họ chỉ thấy rổ đựng rau khúc rơi trên đất.
Lúc đó Lâm Quế Viên ở gần Trình Dao Dao nhất nói: “Tôi vừa quay đầu thì không thấy thanh niên trí thức Trình đâu nữa, tôi còn tưởng cô ấy về cùng hai người rồi.”
Cô gái khác nói: “Không phải thanh niên trí thức Trình đi cùng hai người sao, chắc cô ấy tự về rồi. Không thì cô đến nhà họ Tạ tìm xem, nói không chừng cô ấy về đến nhà rồi đó.”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân nhìn nhau, trong lòng nặng nề. Trình Dao Dao không thể rời đi một mình được. Tính tình Trương Hiểu Phong trầm tĩnh, cô giữ chặt Hàn Nhân đang muốn xù lông lên, cô cười nói: “Chắc Dao Dao chờ lâu quá nên tự về nhà trước rồi. Chúng tôi sẽ đến nhà họ Tạ tìm cô ấy.”
Hai người vừa đi ra, Hàn Nhân lập tức la lên: “Dạo này Dao Dao cực kỳ nhát gan, cô ấy không thể đi một mình được.”
Trương Hiểu Phong cố gắng bình tĩnh: “Đừng vội. Không phải Tạ Chiêu về thôn sao? Nói không chừng Dao Dao đi ra cổng thôn chờ anh ấy rồi.”
Hai người ôm hi vọng đi đến nhà họ Tạ lén nhìn vào trong, chỉ có một mình bà Tạ ở nhà. Hai người lại chạy vội đến cổng thôn, họ vẫn không tìm được Trình Dao Dao nhưng lại thấy Tạ Chiêu về thôn một mình.
Tạ Chiêu nghe xong thì mặt mày trầm như nước.
Trương Hiểu Phong áy náy nói: “Rốt cuộc Dao Dao chạy đi đâu rồi? Lâm Quế Viên nói cô ấy vừa quay đầu thì không thấy Dao Dao đâu nữa.”
Tạ Chiêu hỏi rõ vị trí của sườn dốc, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn dặn Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đến đầu ngõ nhà họ Tạ chờ, đừng làm ra điều khác thường gì, còn hắn tự mang dao bổ củi đi về phía sườn dốc.
Hàn Nhân gấp gáp chửi bới: “Anh ta có ý gì? Không thấy Dao Dao đâu, chúng ta phải báo luôn cho đại đội, kêu gọi người trong thôn đi tìm cùng nhau chứ!”
Trương Hiểu Phong hiểu rõ, cô kéo Hàn Nhân lại: “Tạ Chiêu làm như việc chắc chắn có lý của hắn, chuyện Dao Dao mất tích rất lạ, cô không cảm thấy kỳ quái sao? Dạo này Tạ Chiêu luôn nhờ chúng ta đưa đón Dao Dao, gan của Dao Dao cũng rất nhỏ, trừ lúc làm việc ở cùng chúng ta thì chưa từng ra ngoài một mình, giống như đang phòng cái gì đó.”
Hàn Nhân càng nghe càng sợ: “Ý của cô là có người xấu để ý tới Dao Dao? Vậy cô ấy…”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đoán được 8,9 phần.
Hai người tận mắt thấy Tạ Chiêu đi một mình vào thôn, hắn giấu được người trong thôn nhưng không giấu được hai người họ, Trình Dao Dao kể hết chuyện xấu của Trình Nặc Nặc làm trừ chuyện linh tuyền cho hai cô biết, cô chỉ nói may mà bọn họ chưa kịp làm chuyện xấu thì Tạ Chiêu đến cứu mình.
Hai người rùng mình, họ không thể tin được.
“Ôi trời ơi, cô ta là em của cô đấy! Coi như các cô không có tầng quan hệ chị em này thì mọi người cũng là thanh niên trí thức tới từ thành phố, sao cô ta có thể làm ra chuyện như thế chứ ? Cô ta có phải là con gái không vậy ?! »
Trình Dao Dao thở dài: “Cô nói nhỏ thôi, nếu để bà Tạ nghe được thì khổ, bà lớn tuổi rồi, không chịu nổi đâu.”
Hàn Nhân che miệng gật đầu, vẻ mặt vẫn chấn động.
Trương Hiểu Phong nói : « Vậy bây giờ Trình Nặc Nặc… »
« Meo ! Meo ! » Cường Cường nhấc chân ngắn chạy như điên từ trong sân ra, trong miệng nó còn ngậm một miếng thịt.
Bà Tạ mặc tạp dề cũng xuất hiện ở cổng, bà cười nói : « Ba đứa nói chuyện gì mà lâu vậy, mau vào đi ! »
Dạ ! » Ba người thu lại biểu hiện trên mặt, họ mỉm cười đáp.
Sân nhà họ Tạ vẫn sạch sẽ ấm áp như trước.
Ở trong góc sân, hàng rào bằng tre vây tròn lại làm l*иg gà, mười mấy con gà mái hoạt động bên trong, đàn gà này không thả trong sân như gà nhà người khác, thả ra lập tức đầy phân gà trong sân.
Rau trong vườn xanh um tươi tốt, cây dâu tây to khỏe kết mười mấy quả dâu tây đỏ tươi, quả nào cùng có lá cây đệm lên tránh bụi đất. Bên ngoài còn có một hàng tre làm giá đỡ, khe hở giữa cành và lá tre có thể tránh được cái móng nhỏ của Cường Cường, Cường Cường nhìn chằm chằm dâu tây nhưng không làm gì được.
Trước sân treo một túi nước gạo xay, dưới đáy có một cái chậu đồng, nước gạo nếp trắng mịn chảy tí tách xuống chậu.
Mèo mập màu cam chạy như điên, nó chạy xung quanh chân người này đến người kia, nó kêu ầm ĩ đến khi mọi người khen nó, sờ nó thì nó mới thôi.
Bầu không khí trong tòa nhà nhỏ làm sự hoảng sợ và nóng nảy trong lòng biến mất dần.
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân hỏi han và Tạ, bà Tạ cưới hớn hở nói : «Các cháu tới thì tới còn mang khối vải này làm gì ! Bà thích mấy đứa đến đây chơi, ồn ào náo nhiệt. Hôm nay Cường Cường cũng về rồi, tốt quá ! »
Cường Cường hất mặt nhỏ lên, nó liếʍ lông dính mỡ rồi kêu : « Meo ! »
« Meo cái gì, đồ không có lương tâm, đi nhiều ngày như vậy, về đến nhà chỉ nhớ ăn thịt. » Bà Tạ cố ý nhăn mặt : «Bên ngoài tốt lắm nhỉ, bên ngoài có thịt gà cho mày ăn không ? »
Trình Dao Dao cười nói: “Bà nội, bà đừng trêu nó nữa. Đến lúc đó Cường Cường trộm hết gà trong nhà làm cạn lương thực thì nó có thể chạy vào huyện Lâm An ăn nha ! »
Mọi người cười ra tiếng.
Bà Tạ cười, bỗng nhiên bà kéo Trình Dao Dao lại : « Dao Dao, sao quần áo của cháu lại bẩn như này rồi ? »
Áo trắng trên người Trình Dao Dao rất bẩn. Bà Tạ liếc mắt liền nhìn ra.
« À… » Trình Dao Dao giả vờ như không có việc gì, cô dùng lý do đã bàn trước với Tạ Chiêu nói với bà Tạ : «Cháu đi ra cổng thôn đón Tạ Chiêu nhưng không cẩn thận vấp ngã. »
Bà Tạ nói : « Ôi, ngã ở đâu ? Có bị rách da không ? Cháu ngã kiểu gì mà thành bộ dáng này vậy ? »
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong khẩn trương nhìn Trình Dao Dao.
Mắt Trình Dao Dao lay động, cô vô thức nhìn sang một bên: “Lúc cháu đi hái quả mâm xôi thì… thì không cẩn thận ngã vào khe. »
Bà Tạ lấy khăn lau bụi trên áo Trình Dao Dao, bà trách : «Cháu không còn là trẻ con nữa, chạy đi hái thứ này, còn ngã nữa chứ ! Lần sau muốn ăn thì bảo Chiêu ca nhi hái cho ! Chiêu ca nhi, cháu cũng thế, cháu không trông Dao Dao mà còn dung túng con bé ! »
Tạ Chiêu vừa thay quần áo sạch đi ra ngoài thì bị bà Tạ mắng.
Trình Dao Dao trông mong nhìn Tạ Chiêu, Tạ Chiêu tốt tính nhận sai với bà Tạ, hắn nói với Trình Dao Dao : «Nước đun sôi rồi, em Dao Dao tắm rửa thay quần áo khác đi. »
Bà Tạ nói : «Đúng rồi. Cây mâm xôi dễ dụ rắn nhất, không biết cháu ngã vào trong khe dính thứ bẩn thỉu gì không. Cháu nhanh đi tắm đi, đừng có ngâm nửa ngày, bà còn chờ cháu làm sủi cảo đấy. »
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong vội cười nói : « Không phải còn hai chúng cháu sao ạ ? Chúng cháu làm sủi cảo giúp bà ! »
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong rửa tay đi vào bếp. Tạ Chiêu xách nước nóng từ phòng bếp sang phòng chứa đồ.
Bà Tạ dặn dò : « Chiêu ca nhi, cháu bảo Dao Dao tắm nhanh lên, tắm xong thì ăn cơm. »
« Vâng ạ. »
Hàn Nhân nói nhỏ với Trương Hiểu Phong : «Hóa ra Tạ Chiêu xách nước tắm mỗi ngày cho Dao Dao à ? »
« Xuỵt ! » Trương Hiểu Phong đẩy cô, hai người không nhịn được bật cười.
Tạ Chiêu cắt một miếng thịt ba chỉ to, sáng sớm Trình Dao Dao dã băm thịt lợn, cà rốt, nấm hương rồi trộn đều làm nhân bánh. Một chậu bột mì dùng khăn ướt che kín, bên cạnh còn có một bát bột mì khô.
Hàn Nhân ngửi ngửi : « Thơm quá, Dao Dao cho không ít dầu vừng vào đâu ! »
Bà Tạ nói : «Các cháu làm việc cả ngày mệt rồi, làm gì có chuyện khách tới nhà còn phải nấu cơm. Buông ra đi, bà làm một lúc là xong ! »
Trương Hiểu Phong cười nói : « Bà đừng khách khí ạ. Cháu là người phương Bắc, cháu có tay nghề làm vỏ sủi cảo đó ạ ! »
Hàn Nhân cũng nói : «Lần nào cũng tới nhà bà ăn nhờ ở đậu, mệt chỗ nào ạ ? Bà giao nơi này cho chúng cháu, bà nấu thức ăn đi ạ, bà làm rau trộn Triều Tiên ngon nhất luôn ! »
« Có mà, có mà. » Bà Tạ cười hớn hở nói : «Biết các cháu tới, bà chuẩn bị trước rồi ! »
Rau trộn Triều Tiên là một món ăn đặc sắc ở Triều Tiên, đầu tiên nhặt dưa chuột, nấm kim châm, cà rốt, đậu phụ khô, đỗ cô ve, sau đó ngâm nước rửa sạch rồi trần qua nước sôi, cuối cùng thêm gia vị, tỏi băm, tương ớt Triều Tiên rồi trộn đều lên, món ăn khai vị vừa nhẹ nhàng vừa khoan khoái. Món ăn này không cần nguyên liệu cầu kì, trong nhà có rau gì thì làm rau đấy. Mỗi lần ăn sủi cảo, thịt kho tàu hay món chính thì có thể ăn rau trộn trước để tăng khẩu vị.
Hôm nay bà Tạ chuẩn bị dưa chuột, rau cần ta, cà rốt, mộc nhĩ, còn có khoai nưa Trình Dao Dao tự làm, bà vừa trộn vừa nhìn Trương Hiểu Phong làm vỏ sủi cảo.
Cô dùng một tay nặn bột mì, sau đó đè bàn tay lên rồi vuốt mép vỏ, một lớp vỏ sủi cảo vừa mỏng vừa tròn xuất hiện.
Bà Tạ khen ngợi : « Đúng là có tay nghề ! Cháu còn nhỏ mà làm vỏ sủi cảo tốt quá ! »
Trương Hiểu Phong cười nói : « Nhà cháu ở phía bắc, từ nhỏ cháu đã học theo mẹ cháu nên quen tay. Nhưng tay nghề của cháu không bằng Dao Dao được. »
« Cháu đừng khen con bé, khen xong nó lại muốn lên trời. » Bà Tạ mỉm cười : « nhưng tay nghề nấu cơm của Dao Dao nhà chúng ta rất tốt, đây là tổ tiên truyền lại. Món ăn hàng ngày cũng nấu rất ngon ! Chờ ăn cơm xong thì bảo Dao Dao làm bánh khúc cho các cháu, bánh đó mới là đồ ăn ngon ! »
« Tốt quá ! Lần trước Dao Dao mang bánh khúc cho cháu, cháu ăn xong vẫn thèm ! » Hàn Nhân gật đầu liên tục.
Bà Tạ « Ơ », bây giờ bà mới nhớ ra : « Rau khúc các cháu hái đâu ? »
Hàn Nhân vỗ đùi : « Ôi trời ! Á ! »
Trương Hiểu Phong véo cô, sau đó trừng mắt nhìn. Bà Tạ hỏi : « Chuyện gì vậy ? »
Mặt Hàn Nhân vặn vẹo, cô cố gắng mỉm cười : « Không có… Không có gì, cháu vừa nhớ ra, chúng cháu vội về nên quên rau khúc ở đấy rồi. »
Bà Tạ đàn trộn đồ ăn thì dừng một lát rồi mới cười nói : « Các cháu vội quá rồi. »
Trương Hiểu Phong nói : « Tý nữa chúng cháu đi hái ạ. »
Chờ bà Tạ xoay người đi, sắc mặt Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong lập tức hoảng sợ, họ nhìn nhau, Hàn Nhân che miệng nói nhỏ : « Có phải lộ rồi không ? »
« Đều tại cô, nhanh miệng như vậy làm gì ! » Trương Hiểu Phong hiếm khi trách cô.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thấp thỏm lo lắng, Trình Dao Dao thì thoải mái nhàn nhã.
Bên trong phòng chứa đồ nóng bừng, Trình Dao Dao đổ hai giọt tinh dầu hoa hồng vào trong nước, không khí xung quanh lập tức tràn đầy mùi thơm ngọt ngào của hoa hồng.
Trình Dao Dao xõa tóc ngâm mình trong trong nước ấm. Cô nhìn vết xước trên cánh tay mình, bởi vì da trắng nên nhìn vết thương rất đáng sợ. Trên lưng cô sợ còn nhiều hơn, cô vẫn luôn cảm thấy đau.
Trình Dao Dao cho thêm linh tuyền vào trong nước, ánh nến chiếu lên mặt nước tỏa ra ánh sáng màu vàng, cảnh tượng trước mắt trở nên kỳ diệu. Nước nóng quét qua da mang theo bụi đất và cảm xúc buồn nôn kia đi.
Trong hư không, lá sen lắc lư ầm ầm, nó muốn tới gần chỗ Tạ Chiêu đang đứng ngoài cửa.
Hôm nay Trình Dao Dao dùng một lượng lớn linh tuyền để kí©h thí©ɧ cây mâm xôi nhỏ bé phát triển nhanh chóng. Sau khi Trình Dao Dao dùng gần hết linh tuyền, lá sen bị thương nặng. Lá sen thu nhỏ lại ỉu xìu. Vừa rồi đi cùng Tạ Chiêu nhưng lá sen hấp thụ rất ít dương khí, nó kêu gào muốn nhiều hơn.
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đều ở đây đó, còn giữa ban ngày ban mặt, lá sen muốn làm gì ?
Trình Dao Dao cắt đứt liên lạc với lá sen.
Cô thổi bong bóng trong nước. Sau đó vén mái tóc ướt sũng ra phía sau, giọt nước chảy xuống trán rồi lăn dọc theo cái mũi thẳng tắp và đôi môi đỏ tươi xuống.
Làn da của cô trắng nõn mịn màng trở lại.