- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
- Chương 167: Rắn độc.
Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Chương 167: Rắn độc.
Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao như ôm bảo bối dễ vỡ, hai đầu lông mày trở nên dịu dàng.
Dương khí trên người Tạ Chiêu truyền đến, Trình Dao Dao không tự chủ cọ xát Tạ Chiêu, cô chậm rãi mở mắt ra. Ý thức của cô thanh tỉnh nhưng cả người vẫn mềm nhũn, cô nằm cuộn tròn trong ngực Tạ Chiêu: “Tạ Chiêu, anh đến rồi… Em không chạy linh tinh đâu.”
Một câu mềm mại yếu ớt làm tim Tạ Chiêu vỡ tan. Hắn ôm chặt cô như muốn biến Trình Dao Dao nhỏ lại rồi giấu ở nơi mềm mại nhất trong lòng, không để cô chịu phải tổn thương nào: “Anh biết. Em Dao Dao rất ngoan, không sao rồi. Em thấy không thoải mái ở đâu không?”
Trình Dao Dao lập tức làm nũng: “Sau lưng đau lắm, vừa rồi đập vào tường.”
Tạ Chiêu sờ lưng cô, xác định không bị thương gân cốt, lúc này hắn mới nói: “Cố gắng chịu một lúc, chúng ta về nhà bôi thuốc.”
“Vâng.” Cả người Trình Dao Dao khó chịu, cô chỉ muốn rời khỏi chỗ quỷ quái này ngay lấp tức.
Tạ Chiêu đặt cô xuống đất, sau đó chỉnh lại áo và váy cho cô, hắn cởϊ áσ sơ mi khoác lên người cô. Trình Dao Dao đứng dậy: “Giày của em.”
Tạ Chiêu quay người tìm thử, hắn nhặt chiếc giày mắc trong cành cây đi vào cho Trình Dao Dao.
Tiếng nói lạnh lẽo vang lên trong góc: “Trình Dao Dao, cô thật sự lợi hại. Mấy tháng ngắn ngủi có thể làm tên đàn ông này nghe lời cô giống như chó vậy.”
Trình Dao Dao nhướng mày, cô vừa định quay sang thì Tạ Chiêu véo nhẹ chân cô. Hắn dùng tay phủi sạch bụi trên chân cô, sau đó lại lau sạch bùn đất, bây giờ mới đi giày vào: “Đế giày rách rồi, về nhà sửa cho em sau.”
Trình Dao Dao hiểu rõ ý của Tạ Chiêu. Đối với loại người như Trình Nặc Nặc, không đếm xỉa đến cô ta càng làm cô ta khó chịu hơn việc cãi nhau.
Trình Dao Dao vịn vai Tạ Chiêu, cô hỏi: “Vừa nãy em thấy Nhưỡng Nhưỡng, không biết Cường Cường đi cùng nó không nữa.”
Bàn tay thô ráp của Tạ Chiêu buộc chặt dây giày, hắn đứng dậy nói: “Bọn nó đang ở bên ngoài.”
Hai người vừa hỏi vừa đáp, xung quanh giống như tạo thành một lớp bọc không có thứ gì chui vào được. Trình Dao Dao xinh đẹp yểu điệu, Tạ Chiêu cao ráo lạnh lùng, ánh nắng chiếu lên người họ đẹp vô cùng.
Đầu tiên Trình Nặc Nặc hành động quái gở, sau đó cô lại tức hổn hển, lý trí sụp đổ: “Trình Dao Dao, cô điếc à? Rốt cuộc cô giấu linh tuyền ở đâu, cô nói đi! Hai người… Hai người muốn xử lý tôi thế nào?”
Xung quanh đều là cành mâm xôi khó gỡ, trên cành đầy gai nhọn sắc bén. Trình Dao Dao nhíu mày, bỗng nhiên cả người nhẹ đi, Tạ Chiêu bế cô lên. Tạ Chiêu mặc quần áo đi ủng chiến, hắn giẫm chân lên bụi gai nhanh chóng đi ra cửa.
Trình Nặc Nặc bị bỏ qua triệt để, cô cắn răng, da mặt khô gầy vặn vẹo cực kỳ đáng sợ.
Cô tình nguyện để Trình Dao Dao mắng cô đánh cô, không thì bảo Tạ Chiêu báo thù cho cô ta, như thế còn tốt hơn là sự coi thường triệt để này, nó giống hệt lúc trước.
Con gái lớn nhà họ Trình xinh đẹp sáng ngời, mọi người đều thích cô ta. Vẻ đẹp của Trình Dao Dao chà đạp lên tôn nghiêm của cô. Tất cả mọi người đều khen vẻ đẹp của Trình Dao Dao, đến khi gặp cô, vẻ mặt kinh ngạc và đồng tình của họ đánh thẳng vào mặt cô.
Chỉ cần Trình Dao Dao bình thường một chút xíu, phổ thông một chút xíu thôi, cuộc sống của cô sẽ không thê thảm như vậy.
Thẩm Yến, bố Trình và Tạ Chiêu đều làm như vậy. Ai cũng thích Trình Dao Dao, dù cô ta kiêu căng, cao ngạo, đầu óc ngu ngốc nhưng vẫn có vô số người theo đuổi, người trước ngã xuống, người sau tiến lên quỳ dưới váy cô ta.
Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp ra, Trình Dao Dao có chỗ nào mạnh hơn cô?
Sống lại một đời, cô biết rõ mọi thứ, cô cũng thành công giẫm Trình Dao Dao dưới lòng bàn chân. Nhưng vì sao bây giờ cô lại quay lại con đường giống đời trước vậy?
Tất cả là vì Trình Dao Dao! Nếu không phải Trình Dao Dao cướp đi cơ duyên thuộc về cô, sao cô có thể rơi xuống tình cảnh này được!
Thấy Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao đi tới cửa, bỗng nhiên cô nhảy dựng lên, trên mặt nở nụ cười điên cuồng: “Mày đi chết đi!”
Cái kéo sắc bén trong tay Trình Nặc Nặc đâm thẳng vào lưng Tạ Chiêu.
Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Chiêu, cô thấy thế thì hét to: “Cẩn thận đằng sau!”
Nụ cười đắc ý trên mặt Trình Nặc Nặc còn chưa lan ra thì Tạ Chiêu giống như có mắt đằng sau, hắn lách người tránh đi, cây kéo trong tay Trình Nặc Nặc đâm vào khoảng không, cả người ngã nhào lên canh mầm xôi.
“Á!!!!!!!!!”
Tiếng kêu thảm thiết không giống người xuyên qua màng nhĩ, chim tước đang ăn quả mâm xôi trên nóc nhà giật mình bay đi mất.
Căn phòng nhỏ giống hệt hình ảnh trong truyện cổ Grimm. Ánh nắng xuyên qua lá cây rậm rạp chiếu xuống căn phòng nhỏ bị cành lá màu xanh biếc bao vây xung quanh. Dao bổ củi chặt hết cành gai trước cửa, cành mầm xôi sinh trưởng to gấp mấy lần cây bình thường, nó giống như muốn phá nóc bò ra.
Trình Dao Dao nhảy từ trong ngực Tạ Chiêu xuống đất, cô vội vàng xoay người hắn lại. Trên lưng Tạ Chiêu có mấy vết máu, cô cẩn thận xem kỹ, may không phải vết thương to, chỉ là mấy vết cào do gai của cây mâm xôi quẹt qua thôi.
Trình Dao Dao thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Chiêu nói: “Đừng sợ, cô ta không làm anh bị thương được.”
Trình Dao Dao không nói gì, cô quay đầu nhìn về căn phòng nhỏ.
Trình Dao Dao ngã cạnh cửa, cô che mặt lăn lộn trên đất như con giun.
Cả người Trình Dao Dao căng cứng. Tạ Chiêu thấy mặt cô tái nhợt thì an ủi: “Đừng sợ, nơi này…”
Trình Dao Dao nghiến răng, đôi mắt hoa đào bắn ra lửa giận, bỗng nhiên cô lấy dao bổ củi của Tạ Chiêu chạy tới chỗ Trình Nặc Nặc: “Tôi gϊếŧ cô!”
Máu trong người Trình Dao Dao chạy hết lêи đỉиɦ đầu, trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất: Tạ Chiêu suýt nữa bị cô ta gϊếŧ chết! Sự căm giận nuốt sạch lý trí, Trình Dao Dao hận không thể ăn tươi nuốt sống Trình Nặc Nặc.
Tạ Chiêu ôm cô từ phía sau, lần đầu tiên hắn thấy cô giận như vậy. Trời sinh Trình Dao Dao luôn cao ngạo, trong mắt không chứa được mấy thứ bẩn thỉu, con người và sự việc trên đời đối với cô mà nói, nó được chia làm hai loại thích và không tồn tại. Đối với người cô ghét, cô không chủ động khıêυ khí©h cũng không tìm cơ hội trả thù. Ngay cả mấy lần trước Trình Nặc Nặc hại cô, cô cũng không đánh chó mù đường.
Lúc này Trình Dao Dao giống như một con thú bị chọc giận, sát khí bừng bừng, đôi mắt hoa đào sáng rực vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.
Trình Nặc Nặc cố gắng chịu đựng cơn đau, cô thấy Trình Dao Dao nổi giận vung dao bổ củi về phía mình. Cô trợn mắt nhe răng cười, giọng nói thì khàn khàn: “Cô gϊếŧ tôi đi, kéo thêm cô làm đệm lưng cho tôi, tôi không lỗ…”
“Trình Nặc Nặc!” Trình Dao Dao giận dữ, bàn tay nắm chặt dao bổ củi, Tạ Chiêu dùng sức giữ cô lại, nhưng hắn không mạnh tay tránh làm đau cô: “Em Dao Dao!”
Tạ Chiêu xoay người Trình Dao Dao lại, hắn bảo cô nhìn mình: “Em Dao Dao, anh không sao, em nhìn anh đi.”
Tạ Chiêu che lỗ tai Trình Dao Dao, giọng nói hắn từ tính trầm trầm ngăn cách lời nói của Trình Nặc Nặc, lý trí của Trình Dao Dao dần dần tỉnh lại.
Ánh mắt Trình Dao Dao run rẩy, cô nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài thâm thúy. Bên trong đôi mắt kia ẩn chứa vũ trụ mênh mông dập tắt lửa giận và sự căm phẫn trong lòng cô. Trình Dao Dao thở phì phò, cô dần dần lấy lại tinh thần: “Tạ Chiêu…”
“Anh không sao. Em Dao Dao, cô ta không đáng để em bẩn tay.” Tạ Chiêu vuốt tóc cô, hắn nhỏ giọng trấn an.
Nước mắt Trình Dao Dao rơi tí tách. Cô nghĩ mà sợ, sự tủi thân và hoảng hốt dâng lên, cô nhào vào ngực Tạ Chiêu, hai tay ôm chặt eo hắn: “Cô ta suýt nữa gϊếŧ anh rồi… Em muốn đánh chết cô ta!”
L*иg ngực Tạ Chiêu chấn động, đôi môi không tự chủ mỉm cười: “Được, em Dao Dao bảo vệ anh. Chúng ta về nhà đi.”
Trình Dao Dao quay đầu trừng mắt nhìn Trình Nặc Nặc, cô vẫn không cam lòng: “Nhưng… Cứ buông tha cho bọn họ sao?”
Đáy mắt Tạ Chiêu hiện lên sự độc ác, trên mặt lại thản nhiên: “Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong còn đang tìm em đấy, nếu làm kinh động đến người trong thôn, mọi chuyện sẽ phiền phức.”
Tạ Chiêu nhìn căn phòng nhỏ bị cây mâm xôi che lại. Cảnh tượng ở đây thực sự kỳ lạ, nếu người ta phát hiện ra bí mật của Trình Dao Dao thì cực kỳ nguy hiểm. Còn tên rác rưởi và Trình Nặc Nặc, hắn sẽ bắt bọn họ trả giá đắt.
Trình Nặc Nặc nhìn Tạ Chiêu và Trình Dao Dao nói chuyện với nhau, Trình Dao Dao bình tĩnh lại, trong lòng cô vừa hận vừa ghen tị, còn mang theo sự may mắn khó có thể tin được.
Bọn họ cứ buông tha cho cô như vậy sao?
Bỗng nhiên Trình Nặc Nặc hít một hơi che bụng. Vừa rồi bụng cô đập vào bậc cửa, lúc này đau nhói giống như có cái gì rơi xuống dưới. Sắc mặt Trình Nặc Nặc tái nhợt, sau đó chảy đầy mồ hôi.
Do đó cô không thấy Trình Dao Dao quay lại cửa nhỏ một ít linh tuyền lên đất.
Trình Dao Dao lau tay, lúc cô nhỏ linh tuyền cũng không tránh Tạ Chiêu, bây giờ cô thấp thỏm quay đầu lại, Tạ Chiêu không nhìn cô mà ôm một con mèo mập từ dưới đất lên, mèo trắng thì ngồi cách đó không xa.
“Cường Cường!” Trình Dao Dao kinh ngạc chạy tới.
Cường Cường từ trong ngực Tạ Chiêu ngẩng đầu kêu meo meo, nó giơ một cái đệm thịt lên. Lông tơ trên người nó rối tung, đệm thịt trên chân bị rách mấy chỗ, cô vội nói: “Ôi, xảy ra chuyện gì vậy? Mấy ngày nay em chạy đi đâu, sao lại làm mình bị thương?”
Tạ Chiêu nói: “Cường Cường chỉ đường cho anh. Nhưỡng Nhưỡng nữa.”
Cường Cường ưỡn ngực, cái mặt nhỏ tự hào, Nhưỡng Nhưỡng không có hứng thú kêu meo meo.
Tạ Chiêu kể lại mọi chuyện. Vừa nãy hắn đi ra sau núi thì thấy mèo trắng chạy như bay đến chỗ hắn, nó kêu meo meo giống như muốn dẫn đường cho hắn. Lúc Tạ Chiêu đuổi tới, Cường Cường đang đúng bên ngoài căn phòng kêu meo meo, nó dùng móng vuốt gạt cành cây ra để chui vào cửa sổ.
Trình Dao Dao ôm Cường Cường, cô đau lòng sờ đệm thịt của nó: “Thể nào vừa rồi em nhìn thấy Nhưỡng Nhưỡng. Do em béo quá nên không chui qua được sao?”
Cường Cường ngẩng mặt kêu: “Meo! Meo!”
Ngón tay Trình Dao Dao sờ đệm thịt nhỏ, cô nhỏ mấy giọt linh tuyền vào vết thương, đệm thịt lập tức khôi phục lại như ban đầu. Cường Cường liếʍ chân, không đau nữa. nó lập tức nhảy xuống chạy tới chỗ mèo trắng.
Trình Dao Dao nắm tay Tạ Chiêu, cô vẫy tay với hai con mèo nhỏ: “Về nhà thôi.”
Cường Cường và mèo trắng quay đầu nhìn căn phòng kia. Năm, sáu con mèo tụ tập xung quanh căn phòng, bọn nó nằm vùng ở trong bụi cỏ nhìn chằm chằm chim tước và rắn.
Trình Dao Dao tăng giá: “Chị sẽ làm cá khô cho các em.”
Hai con mèo nhỏ lập tức nhấc chân ngắn vui vẻ chạy theo.
Thảm thực vật trong rừng xanh um tươi tốt, phong cảnh đẹp đẽ. Nơi này là ở phía sau khe núi, địa hình hiểm trở nên rất ít người đến đây.
Trình Dao Dao nắm tay Tạ Chiêu đi trên lá cây mềm nhũn, cô hít thở không khí trong lành, cô cảm giác bản thân trôi qua mấy đời rồi, không ngờ cô mới chờ gần một tiếng ở trong căn phòng kia.
Trong căn phòng nhỏ, bụng Trình Nặc Nặc đau nhức kịch liệt, cô cúi đầu nhìn, máu tươi chảy dọc từ đùi xuống.
Không, không thể nào… Suy đoán đáng sợ nổi lên trong lòng cô. Cô vừa gầy vừa yếu, từ trước đến nay mấy tháng mới có kinh nguyệt một lần, do đó lần ở Thượng Hải, cô mới có thể lừa Thẩm Yến tin mình mang thai thật.
Lúc này nhìn máu tươi chảy xuống hai chân, sự hối hận tan nát cõi lòng siết chặt cô. Lúc ở Thượng Hải, bố Thẩm giục cô đến bệnh viện lớn kiểm tra thân thể mấy lần nhưng cô luôn tìm đủ loại lý do từ chối. Cũng chính vì nguyên nhân này mà bố mẹ Thẩm mới đưa cô và Thẩm Yến về nông thôn.
Sớm biết trong bụng mang thai thật, cuộc sống ở Thượng Hải đã khác rồi!
Cảm xúc của Trình Nặc Nặc kích động, trong bụng đau đớn một lúc lâu. Trình Nặc Nặc không kịp nghĩ nhiều, cô cố gắng bò ra cửa nhưng lại phát hiện cây mâm xôi che hết cửa ra vào từ lúc nào rồi.
Tiếng xột xoạt truyền ra từ trong bụi cây, mùi tanh đặc hữu của động vật máu lạnh bay ra, cô thấy lờ mờ trong bụi cỏ có rất nhiều con rắn đầu nhỏ vặn vẹo chui vào cành mâm xôi.
Da rắn lạnh buốt trờn qua người cô, âm thanh tê tê làm người người rùng mình.
“Á!!!!” tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng, cô hoảng sợ hét lên: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Tầng tầng lớp lớp cành lá chặn lại tiếng kêu, âm thanh yếu ớt truyền đi bị gió trong rừng thổi biến mất.
Tác giả có lời muốn nói:
Dao Dao chỉ là con mèo nhỏ hung dữ mà thôi!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
- Chương 167: Rắn độc.