🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Hôm nay trời trong xanh nắng đẹp, Tạ Phi lại được nghỉ, cô đi nhờ xe từ huyện về nhà. Vừa vào cửa, cô thấy Tạ Chiêu ngồi trong sân làm việc, căn nhà nhỏ bằng gỗ cho mèo đã đặp lắp xong hình dáng ban đầu.
Tạ Phi cười hì hì nói: “Anh, em về rồi! Bà nội đâu? Chị Dao Dao đâu ạ?”
“Bà nội đi chợ, Dao Dao còn đang ngủ.” Tạ Chiêu xách hành lý cho Tạ Phi: “Ăn cơm trưa chưa?”
Tạ Phi duỗi lưng: “Em ăn rồi. Anh, em cũng đi ngủ một lát đây, hôm qua em làm ca đêm đến sáng, buồn ngủ quá rồi.”
Tạ Chiêu sờ đầu cô: “Đi đi. Hôm nay Dao Dao muốn làm pudding sữa dê, em ngủ dậy có thể ăn rồi.”
Tạ Phi đáp ứng, cô vui sướиɠ đi về phòng.
Tạ Chiêu cất đồ của Tạ Phi, sau đó cầm dụng cụ làm việc tiếp, tiếng leng keng vang lên không ngừng. Cường Cường ngủ ngon thổi bong bóng.
Tạ Chiêu dựa vào bản vẽ của Trình Dao Dao làm rất nhiều đồ chơi cho Cường Cường: tấm ván mèo, gậy lông, còn có một cái kệ 7 tầng xa hoa, ngày nào Cường Cường cũng nhảy lên nhảy xuống 7,8 lần, ban ngày nó chơi mệt rồi, ban đêm cũng không náo loạn nữa. Nhưng sau khi mệt rã rời, nó càng ăn nhiều thêm, thân thể càng ngày càng tròn, nó trở thành một con mèo mập đặc ruột rồi.
Cường Cường kéo cái đệm nhỏ của mình ra chỗ nắng ấm nhất ở sân trước, sau đó duỗi chân ngắn ra ngủ. Ánh nắng dần dần di chuyển, nó cũng di chuyển co lại thành một quả cục lông.
Tạ Chiêu đóng xong cái đinh cuối cùng, ngón cái nhẹ nhàng cọ qua, bằng phẳng bóng loáng. Hắn hài lòng thu dọn vụn gỗ, sau đó cất dụng cụ vào phòng chứa đồ. Lúc đi qua Cường Cường thuận tay kéo nó đến chỗ ánh ắng mặt trời.
Ánh nắng chiều lên thân nó, mèo mập lật cái bụng ra, cả người nó lập tức biến thành cái bánh mèo.
Tạ Chiêu múc nước rửa chân tay, sau đó mở cửa đi vào phòng phía Đông. Tư thế nằm trên giường của Trình Dao Dao giống hệt Cường Cường, chăn rơi một nửa xuống đất, gương mặt nhỏ ngủ đỏ bừng, đôi môi hơi hé ra giống như đang chờ một nụ hôn.
Tạo hóa ban cho gương mặt, nhìn trăm lần vân thấy xinh đẹp như cũ. Tạ Chiêu nhặt chăn lên, hắn nhẹ nhàng nhét tay Trình Dao Dao vào trong chăn.
Trình Dao Dao kêu một tiếng, đôi mắt hoa đào mở ra: “Làm gì vậy…”
Tạ Chiêu nói: “Tỉnh rồi thì dậy đi, Tiểu Phi về rồi.”
“Em vẫn buồn ngủ…” Trình Dao Dao xoay người, cô dán mặt vào lòng bàn tay Tạ Chiêu, lông mi đen nhánh cong lên như cánh bướm lay động làm lòng Tạ Chiêu cũng rung động theo.
Tạ Chiêu không nỡ gọi cô dậy nhưng không thể không nhắc nhở: “Không phải em muốn đi lấy sữa dê sao? Em không đi thì anh đi đây.”
“… Chờ một lát!” Cuối cùng Trình Dao Dao cũng mở mắt ra, cô vừa buồn ngủ vừa mặc quần áo.
Tạ Chiêu múc nước rửa mặt cho cô, Trình Dao Dao lề mà lề mề một lúc, mái tóc đen tết lại thành bím rũ xuống ở trên vai, cô lại là Quan Âm xinh đẹp động lòng người.
Trình Dao Dao mang hai cái bình gốm, mấy cái bánh bao, cô còn hái được một bó rau xanh đặt trong giỏ xách. Tạ Chiêu thì mang hai quyển sách và bút.
Trình Dao Dao nói: “Muốn gọi Tiểu Phi đi cùng không?”
Tạ Chiêu nói: “Em ấy còn đang ngủ, không cần gọi.”
Tạ Chiêu đóng cửa cổng lại, hai người đi thẳng một đường.
Mấy Xú Lão Cửu ở trong chuồng bò lần lượt được sửa lại án trở về thành phố, bây giờ chỉ còn Lý Hạng Minh và Tiền Phục ở lại. Hai người cũng không buồn bã, ngày nào cũng vui tươi hớn hở làm bạn với mấy con dễ của đội sản xuất. Thôn Điềm Thủy vẫn đối xử rộng rãi với Xũ Lão Cửu, bây giờ tình hình thả lỏng dần, đại đội còn cho bọn họ ván gỗ làm giường, sau đó xây cái bếp lò nấu cơm, cuộc sống dễ chịu hơn nhiều.
Tạ Chiêu rất quen thuộc với họ, hắn bắt đầu lấy sách ra hỏi mấy đề bài. Trình Dao Dao chạy đi xem dê nhỏ, cô không nghe hai người nói gì. Dù sao Tạ Chiêu học xong cũng sẽ dạy lại cho cô. Nếu Trình Dao Dao chăm chú nghe, cô sẽ phát hiện ra bọn họ không thảo luận đề thi đại học mà là những từ ngữ chuyên nghiệp dùng trong ngành kinh tế học.
Năm trước đội sản xuất nuôi từ 2 con dê lên thành 7 con dê, hai người Lý Hạng Minh và Tiền Phục không có gì làm, trừ dạy Tạ Chiêu đọc sách thì chỉ quanh quẩn chăm sóc mấy con dê. Bọn họ dọn dẹp chuồng bò sạch sẽ, và con dê nhr trắng bóc kêu be be chen chúc cạnh dê mẹ.
Trình Dao Dao lấy rau xanh cho dê mẹ ăn, mấy con dê nhỏ lập tức chạy đến cạnh Trình Dao Dao kêu be be làm lòng Trình Dao Dao tan ra. Trình Dao Dao ôm từng con dê nhỏ một, Tạ Chiêu lấy xong sữa dê sau đó bảo cô về cô còn không chịu.
Trên đường về nhà, cô lại lẩm bẩm: “Vì sao không thể nuôi một con dê nhỏ? Ngay cả Cường Cường anh cũng chịu được mà!”
Tạ Chiêu cũng muốn hỏi mình, vì sao lúc trước lại đồng ý cho Trình Dao Dao nuôi Cường Cường?
Trình Dao Dao lẩm bẩm một đường, Tạ Chiêu vừa hôn vừa hứa cho cô ngủ thêm nửa tiếng mỗi ngày, cuối cùng cũng chặn miệng cô lại. Trình Dao Dao còn nói, nếu Tạ Chiêu đồng ý cho cô ngủ thêm nửa tiếng nữa, cô có thể để Tạ Chiêu mang Cường Cường vào huyện bán.
Tạ Chiêu cực kỳ cảm động nhưng cũng không đồng ý.
Hai người vui vẻ về đến nhà, Trình Dao Dao chạy lên mở cửa nhưng cửa cổng đóng kín. Trình Dao Dao đẩy lần nữa: “Tạ Chiêu, bên trong khóa cửa sao? Lúc anh ra ngoài khóa cửa không?”
Tạ Chiêu đẩy cửa nhưng cửa bị khóa từ bên trong. Hắn gõ cửa gọi: “Tiểu Phi, mở cửa!”
Trình Dao Dao cảm thấy không đúng: “Tiểu Phi ở nhà một mình khóa cửa làm gì? Mở cửa, mở cửa!”
Trong sân yên lặng không một tiếng động. Trình Dao Dao gấp gáp, bây giờ quan hệ của Tạ gia với hàng xóm rất tốt, ban ngày chưa từng khóa cửa, Tạ Phi ở nhà một mình lại khóa trái cửa, chẳng lẽ có người xấu sao?
Đang nghĩ ngợi, đầu tường xuất hiện cái đầu nhỏ tròn trịa màu cam. Trình Dao Dao vội vàng hỏi Cường Cường: “Tiểu Phi đâu? Mau gọi em ấy ra mở cửa đi!”
Cường Cường đặt mông ngồi chồm hổm trên đầu tường, cái đuôi lông xù lắc qua lắc lại, nó ngoẹo đầu nhìn hai người lo lắng.
Trình Dao Dao: “… Được rồi. Tạ Chiêu, anh trèo tường vào xem đi!”
Tạ Chiêu cũng trầm mặt, hắn để đồ xuống muốn trèo tường thì bên trong có động tĩnh: “Anh? Chị Dao Dao?”
“Chị đây!” Trình Dao Dao gõ cửa: “Mửa cửa đi!”
Tiếng mở chốt cửa vang lên, cửa cổng được kéo ra, Tạ Chiêu lập tức đi vào, hắn thấy Tạ Phi không có việc gì đứng trước mặt mình.
Tạ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, Trình Dao Dao kéo Tạ Phi hỏi: “Em khóa cửa làm gì vậy? Chị gọi cũng không thấy gì, dọa chết bọn chị rồi!”
“Vừa rồi em ở trong phòng nên không nghe thấy. Em khóa cửa…” Sắc mặt Tạ Phi hơi kỳ lạ, cô không biết nên nói từ đâu: “Bởi vì…”
Tạ Phi nói: “Vừa rồi em chị Dao Dao tới.”
Trình Dao Dao nghe xong lập tức giận dữ: “Trình Nặc Nặc? Sao em lại để cô ta vào? Cô ta không làm gì chứ?”
Trình Dao Dao vừa nói vừa đi vào nhà, trên bàn có một chén trà và bánh ngọt.
Tạ Phi chán nản nói: “Cô ấy nói cô ấy đến thăm chị, sau đó trực tiếp đi vào. Em… Em không muốn cho cô ấy vào nhưng em không ngăn được cô ấy.”
“Chồn chúc Tết gà, cô ta có lòng tốt như vậy sao?” Trình Dao Dao nói: “Em không cẩn thận rồi.”
“Da mặt cô ấy dày lắm, ngồi mãi không đi, cô ấy còn nói nhớ bánh ngọt chị Dao Dao làm.”
Trình Dao Dao nhíu mày: “Em cho cô ta ăn rồi?”
Tạ Phi vội vàng lắc đầu: “Em pha một chén trà khô cho cô ấy, rồi lấy bánh ngọt mua trong huyện ra. Lúc em đi pha trà, cô ấy còn chạy đến phòng chị nói muốn xem một chút, khó khăn lắm em mới đẩy cô ấy đi ra được.”
Sắc mặt Trình Dao Dao thay đổi, cô vội vàng chạy về phòng. Màn trên giường cô được treo gọn lên, chăn nhỏ màu hồng gấp chỉnh tề, ánh nắng chiếu xuống cái bàn gần cửa sổ, trên bàn rải rác sách vở và sổ ghi chép. Nền đất lát gạch xanh sáng bóng, lúc này nhiều thêm mấy dấu giày bẩn.
Cạnh tủ và đầu giường đều có dấu giày kia. Trình Dao Dao vội vàng mở tủ quần áo ra xem, quần áo vẫn nguyên xi nhưng hộp bánh ngọt bị động vào. Bên trong hộp bánh ngọt sạch sẽ đựng mấy đồ vật linh tinh.
Trình Dao Dao lại chạy đến giường lật xem. Cô thò tay vào cái lỗ trước đầu giường, ví nhỏ vẫn còn ở đó. Tiền và phiếu định mức bên trong hộp trang sức khảm trai còn đầy. Trình Dao Dao nhấc chăn đệm lên.
Tạ Chiêu trầm giọng hỏi: “Mất cái gì sao?”
“Hình như… Không có.” Trình Dao Dao không hiểu gì. Đây không phải là tính cách của Trình Nặc Nặc, cô ta và mẹ cô ta có một bụng ý xấu, bên trong hộp nhỏ của cô có 200,300 đồng, quần áo trong tủ cũng quý giá. Coi như cô ta không lấy thì cũng giở trò làm hỏng mới đúng.
Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao xuống đất, hắn kiểm tra lại một lần.
Tạ Phi thấy hai người nghiêm túc thì sợ hãi nắm chặt vạt áo: “Cô ấy vào một lát em liền phát hiện,sau đó đẩy cô ấy ra luôn. Chị, cô ấy trộm… cầm cái gì sao?”
Ở niên đại này, người nông dân coi “Trộm” giống như tội gϊếŧ người, Tạ Phi lập tức đổi thành “Cầm”.
“Xem ra cô ta không kịp giở trò xấu.” Trình Dao Dao nói: “Chị thấy trong phòng không thiếu gì.”
Tạ Chiêu kiểm tra xong cũng không thấy có vấn đề thì yên lòng. Hắn thuận miệng nói: “Em Dao Dao, nước hoa đào hết rồi.”
Trình Dao Dao thuận miệng nói: “Không thể nào, nước…”
Trình Dao Dao lập tức im lặng.
Trên bệ cửa sổ đặt một cái bình gốm nhỏ, Trình Dao Dao mua 5 mao tiền ở trên chợ đen, cô cắm một cành hoa đào bên trong, nụ hoa ửng hồng trong tiết trời lạnh buốt. Bây giờ nước trong bình cạn sạch không còn một giọt nước nào. Nhưng cánh hoa trong bình vẫn tươi mới, nụ hoa còn sắp nở.
Vẻ mặt Trình Dao Dao kỳ quái, bỗng nhiên cô nghĩ đến một khả năng.
Lần trước Trình Nặc Nặc nghi ngờ trong bánh ngọt trứng gà của cô có linh tuyền. Bây giờ nhân lúc cô không có nhà lập tức xông vào phòng ngủ của cô, không động đến tiền cũng không động đến quần áo, cô ta chỉ lục cái hộp bánh ngọt, không phải đến vì linh tuyền sao?
Nhưng… Đúng là trong nước có mấy giọt linh tuyền nhưng mấy ngày nay cô không thay nước rồi, hôm nay nhớ ra thì tiện tay đổ nước giếng vào. Không lẽ Trình Nặc Nặc uống nước này?
“Em Dao Dao?” Tạ Chiêu thấy vẻ mặt kỳ quái của Trình Dao Dao thì hỏi: “Thiếu cái gì sao?”
Trình Dao Dao hoảng hốt lắc đầu: “Thiếu nước.”
Khóe môi Tạ Chiêu nhếch lên, Tạ Phi cũng thở phào, cô cười nói: “Chị nhớ nhầm không? Có phải chị quên thêm nước rồi không?”
Trình Dao Dao nói: “Không đâu.”
Tự dưng bị Trình Nặc Nặc xông vào phòng, còn lục lọi đồ trong phòng, tâm tình của Trình Dao Dao vẫn không tốt lên được.
Tạ Chiêu an ủi Trình Dao Dao một lúc, sau đó nói: “Anh còn phải ra ngoài làm việc, em và Tiểu Phi ở nhà đừng chạy lung tung.”
“Vâng.” Trình Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Chiêu vừa ra khỏi cửa, sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn đi về phía nhà đại đội trưởng.
Tạ Phi dẫn sói về nhà, sau đó lại nghe Trình Dao Dao kể thù mới thù cũ giữa cô và Trình Nặc Nặc thì lập tức áy náy khóc nức nở. Cô nắm chặt tay nói: “Em xin lỗi, chị Dao Dao, thật sự em không biết cô ấy xấu xa như vậy. Em nghĩ quan hệ giữa hai người không tốt nhưng dù sao cô ấy cũng là em gái của chị, em không nên đuổi ra ngoài…”
Trình Dao Dao vừa muốn nói không sao, bỗng nhiên tâm tư xoay chuyển, sắc mặt cô nghiêm nghị, cứng rắn, cô nói chuyện nghiêm túc: “Em luôn nghĩ đến mặt tốt của người khác. Tính tình thì mềm yếu, rõ ràng không muốn cho cô ta vào nhà nhưng lại không kiên quyết từ chối. Em suy nghĩ thử xem, nếu hôm nay cô ta mang theo người xấu đến thì sao?”
Sắc mặt Tạ Phi trắng nhợt: “Không, không đâu.”
“Sao lại không? Biết người, biết mặt, không biết lòng! Nếu cô ta đến đốt nhà chúng ta thì sao? Nếu cô ta trộm mất đồ vật quan trọng thì sao?” Trình Dao Dao thấp giọng nói: “Nếu cô ta dẫn người xấu đến nhưng không cướp tiền mà cướp sắc thì sao?”
Nói xong câu cuối, Ta Phi run rẩy như lá rụng trong gió, cô khóc nức nở nói: “Chị, chị đừng nói nữa, em sợ!”
Trình Dao Dao thấy Tạ Phi thật sự sợ hãi thì vỗ vai cô: “Chị và anh em không thể ở bên em cả đời, em nhất định phải học được cách từ chối người khác, không được để người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của em. Tự mình suy nghĩ kỹ đi.”
Trình Dao Dao nói xong thì để lại không gian cho Tạ Phi tự suy nghĩ. Tính tình của Tạ Phi ở trong sách còn mềm yếu hơn bây giờ, cô luôn ỡm ờ để tên cặn bã kia xoay vòng. Hi vọng Tạ Phi có thể dựa vào chuyện lần này sửa lại tính tình của mình.
Trên bàn còn nước trà và bánh ngọt, ngoài ra còn có một đĩa cà chua tươi mới. Nước trà uống được một nửa, bánh ngọt cũng bị động vào, chắc là Trình Nặc Nặc phát hiện bên trong không có linh tuyền nên không ăn nữa.
Còn đĩa cà chua được tưới linh tuyền thì không động vào.
Khóe môi Trình Dao Dao giật giật, đúng là không biết nhìn hàng mà. Nghĩ đến việc Trình Nặc Nặc chạm vào chỗ bánh ngọt này, Trình Dao Dao lập tức cảm thấy buồn nôn. Cô đổ nước trà đi, sau đó cho bánh ngọt vào bồn cho đàn gà ăn, cô còn cho thêm linh tuyền vào đó. Đàn gà mái chạy đến như ong vỡ tổ.
Cường Cường cũng chạy tới. Trình Dao Dao vội nói: “Em qua đây, không được cướp đồ ăn của gà, muốn bị mổ nữa không hả?”
“Meo! Meo!” Cường Cường nhấc chân ngắn chạy đến cạnh Trình Dao Dao cọ qua cọ lại.
Trình Dao Dao cho linh tuyền vào bát sữa dê, sau đó đổ nước nóng vào cho ấm rồi để ở một chỗ cách xa l*иg gà. Mũi nhỏ của Cường Cường hít hà, nó vùi đầu vào ăn.
Tạ Phi vẫn ở ngồi ở trong phòng Trình Dao Dao, trời cũng sắp tối rồi.
Trình Dao Dao đang nấu cơm ở trong bếp thì nghe thấy tiếng Tạ Chiêu và bà Tạ đi vào sân.
“Bà nội!” Trình Dao Dao lau tay đi ra ngoài, cô thấy Tạ Chiêu cầm rất nhiều đồ thì hỏi: “Bà mua cái gì trên chợ vậy ạ?”
Tạ Chiêu đặt túi đồ xuống, Trình Dao Dao xem các thứ bên trong. Bà Tạ mua rất nhiều đồ ở trên chợ: đậu hũ, vải xanh in họa tiết, mật ong, sáp ong và một cái túi nhỏ đựng tiền.
Trình Dao Dao cười nói với Tạ Chiêu: “Tối nay nấu đậu hũ Ma Bà, có thể nấu cay một chút.”
Đậu hũ Ma BàThấy cô không tim không phổi, bà Tạ thở dài, bà vẫy tay bảo cô vào bếp.
Trên đường về bà Tạ nghe Tạ Chiêu kể chuyện đã xảy ra, bà gọi Tạ Phi đến dạy dỗ một lần, đến lúc ăn cơm bà vẫn nhắc tới. Tạ Phi lúng túng muốn khóc, Trình Dao Dao nói: “Không mất cái gì. Tiểu Phi biết sai rồi, lần sau sẽ không phạm lỗi nữa đâu ạ.”
Bà Tạ nói nghiêm túc: “Đừng tưởng đây là chuyện nhỏ! Cô ta vào phòng cháu, nhỡ cô ta lấy đồ lót của cháu đi thì làm sao bây giờ?”
Trình Dao Dao không nghĩ tới điểm này, cô nói: “Bây giờ cũng không phải là xã hội phong kiến…”
“Quan niệm ở nông thôn vẫn như vậy! Cháu đừng nghĩ không có việc gì!” Bà Tạ nói: “Đặc biệt là mấy cô gái như các cháu. Nhỡ xảy ra chuyện thì cũng không kịp rồi!”