Chương 3.6: “Thấp kém.”

Ferrari màu đỏ rực lửa đổi hướng, nghênh ngang rời đi, kiêu ngạo phun khói không hề hợp với cảnh gia viên tư nhân yên tĩnh.

Liên Hạ lái xe vẫn luôn điên cuồng, đặc biệt là ở nơi có ít người.

Cậu đánh lái khi không để ý nên có một phần cong nhỏ nhô ra, sau khi đánh lái cậu mới phát hiện bên cạnh có một chiếc Cayenne màu đen đang dừng.

Nhưng mà lúc này dừng xe lại thì cũng đã muộn.

Liên Hạ dù đã nhanh chân phanh lại nhưng chiếc xe thể thao vẫn cọ qua cửa xe Cayenne, phát ra âm thanh ma sát chói tai.

“………”

Giận á.

Vì đi đến “Giọng quyến rũ” cho nên đến cả ngủ cũng không thèm ngủ, thật vất vả mới có thể ra khỏi nhà một chuyến thì lại gặp phải một cái xe đang dừng bên cạnh.

Liên Hạ táo bạo dừng xe mở cửa, gõ gõ cửa sổ chiếc Cayenne màu đen: “Hề lố?”

Người bên trong không đáp lại.

Vậy không có cách nào rồi.

Liên Hạ không mang giấy bút trên người.

Cậu nghĩ nghĩ rồi quay lại vào trong xe lấy một xấp tiền mặt dày màu đỏ tươi, ầm một tiếng đặt trước cần gạt nước của Cayenne.

Trên đỉnh đầu chính là camera, nghĩ đến việc hẳn là người nơi này sẽ không ai trộm.

Liên Hạ vừa lòng vỗ vỗ vai cái, rồi lên xe giẫm chân ga kiêu ngạo rời đi.

Mà không khí bên trong chiếc Cayenne lại tương đối ngột ngạt, khẩn trương.

Tài xế Ngô ngồi ở vị trí tay lái không chỉ thấy được những xấp tiền lớn màu đỏ đặt ở cần gạt gió mà còn thấy được khuôn mặt không cảm xúc của tổng tài nhà mình ở trong xe.

Vị này chính là người cầm quyền trẻ tuổi nhất của Cù gia, hắn không chỉ có tư thái bất bình mà còn có khí tràng cấm người tới gần trong phạm vi ngàn dặm.

Lão Ngô lau mặt theo bản năng: “Ông chủ, việc này…..”

“Có người quẹt xe.”

Cái vị mới nhận chức cầm quyền tổng công ty này không chỉ có thanh âm khiến tất cả các nhân viên nữ động tâm, trầm thấp khàn khàn mà còn mang theo vài phần quyến rũ.

Nhưng lão Ngô vẫn chưa chứng kiến được cảnh Cù Ôn Thư hút thuốc.

Ở trong ấn tượng của hắn, vị tổng tài mới này là một người không dây vào thuốc lá và rượu, không dính vào tình trường, dứt khoát lạnh lùng, tình cảm ít ỏi đến nỗi đáng thương.

So với Cù đại thiếu tầm thường trong miệng phố phường thì Cù tổng, đỉnh cao của tinh anh ----- lại càng đạm bạc, không nhiễm hồng trần như các Phật tử đang tu luyện trên các đỉnh núi cao.

Mồ hôi trên mặt chảy ra càng nhiều, lão Ngô nơm nớp lo sợ hỏi: “Ông chủ, tiền kia……”

Cù Ôn Thư: “Lái xe.”

Chiếc Cayenne bị quẹt ở phần cửa xe, trước cần gạt nước là mười mấy xấp tiền đang tiến vào hội sở khiến các nhân viên không thể che giấu được sự kinh ngạc trong ánh mắt.

Tống Khám vẫn còn đang đứng ở trước cửa phía bên trong ngẩn người, bỗng hắn quay nhiên quay đầu lại nhìn chiếc xe đang tiến vào, khϊếp sợ nói: “…….Người anh em, tình huống đưa tiền này của anh tôi chưa từng thấy bao giờ, thật khiến tôi mở mang tầm mắt.”

“Là chiếc Ferrari vừa đi ra ngoài quẹt.”

Mặt mày Cù Ôn Thư lạnh đến đáng sợ, “Tân hoan của anh à?”

Tống Khám sửng sốt.

Trước mắt hắn tự dưng hiện lên khung cảnh Liên Hạ cuồng nhiệt theo đuổi tên ca sĩ kia, nổi lên bộ dáng tự phụ, kiêu căng, hờ hững.

Chẳng sợ từ nhỏ đã hiểu biết nhiều.

Tống Khám vẫn như cũ không thể tưởng tượng được bộ dáng của người mà Cù Ôn Thư có thể yêu như thế nào.

Có lẽ là người đi xuống từ thần đàn, trở thành một phàm nhân thì may ra.

Nhưng đây là chuyện căn bản là chẳng thể nào phát sinh.

Tống Khám cười: “Ừm. Anh thấy thế nào?”

“Quá khoa trương, không biết thu liễm.”

Cù Ôn Thư nhíu mày, đột nhiên nhớ tới một màn mà hắn nhìn được trong hội sở khi ngồi trong xe, bổ sung “Thấp kém.”

Editor: Ok, chửi vợ nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng. Ừ thì thấp kém, sau này anh cũng sẽ trở thành chồng người như thế đó