Chương 5

Văn Quân Hạo mất gần 20 để mày mò những thiết bị hiện đại trong phòng bếp của người có tiền, cuối cùng cũng làm ra được một bữa ăn trong vòng một tiếng đồng hồ.

Sau khi thức ăn được bày trên bàn, Liễu Thúc Dụ rất nhanh đi tới, cậu nhóc hình như thật sự đói bụng, nhưng vẫn là nhíu mày: "Mẹ nhỏ, thức ăn này nhạt quá, em muốn ăn cay."

Lúc trước vì chăm sóc mẹ bị bệnh, Văn Quân Hạo thường nấu những món ăn thanh đạm giàu dinh dưỡng.

Liễu Diệp Lương và Liễu Vu Chu đến sau, hai người họ cũng không kén chọn.

Liễu Vu Chu thậm chí còn nhẹ nhàng thuyết phục em trai: "Thúc Dụ, hôm nay cũng muộn rồi , để ngày mai rồi nói."

“Không sao,” Văn Quân Hạo đột nhiên nghĩ ra cách, bèn vội vàng đứng dậy, “Để tôi làm lại, các cậu...các cậu thích ăn món gì?”

Liễu Thúc Dụ vội vàng nói:"Em thích ăn cay, càng cay càng tốt!"

Liễu Vu Chu vẻ mặt ôn hòa:"Em thế nào cũng được"

Liễu Diệp Lương, người cuối cùng cũng nhìn về phía Văn Quân hạo, vẫn bày ra vẻ mặt thờ ơ như trước: "Như thế này là được rồi."

"Được, để tôi làm cay một chút."

"Mẹ nhỏ nhanh lên, em đói lắm rồi."

"được rồi, tôi sẽ làm nhanh."

Chờ Văn Quân Hạo trở lại phòng bếp, Liễu Thúc Dụ lúc này mới chống cằm, cười:"Tính cách cũng rất tốt"

Bọn họ mặc dù còn nhỏ, nhưng lại rất biết nhìn người, mới thoạt nhìn liền có thể biết người mẹ nhỏ mới tới này là một cái bánh bao mềm,có thể tùy ý nhào nặn, vẻ mặt cũng rất kiên trì nhẫn nhịn.

Liễu Diệp Lương và Liễu Vu Chu không có phản ứng gì, nhưng Liễu Thúc Dụ lại rất quan tâm, ngồi đó nhìn bóng lưng của Văn Quân Hạo, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thời gian quá gấp rút, Văn Quân Hạo chỉ có thể xào mấy món thịt với ớt, cháo là cháo hải sản, chẳng mấy chốc tỏa ra mùi thơm ngào ngạt

Cuối cùng lúc ngồi xuống ăn cơm, Văn Quân Hạo lại phát hiện bát của mình đột nhiên có một lát thịt phủ đầy ớt.

Là do Liễu Thúc Dụ gắp cho cậu, Văn Quân Hạo bình thường không ăn cay, nhưng cũng không dám từ chối lòng tốt của đối phương, ăn xong mặt liền đỏ bừng.

"Ho khan"

Sợ làm phiền người khác, Văn Quân Hạo theo bản năng lấy tay che miệng, nước mắt nghẹn ngào trào ra , thậm chí còn chảy xuống cả kẽ tay.

Cảm nhận được ánh mắt của những người khác đang nhìn mình, Văn Quân Hạo càng cảm thấy xấu hổ, mất mặt.

.Cuối cùng, cậu vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng bếp súc miệng: "Xin lỗi khụ... Xin lỗi khụ..."

Văn Quân Hạo rất nhanh liền rời đi, Liễu Thúc Dụ nói: "Em hình như hiểu được vì sao cha lại thích hắn rồi."

Trên đời quả thật có một kiểu người, vừa khóc liền bày ra bộ dạng đáng thương, Khiến người khác không khỏi thương xót cho họ.

Trước đây do Văn Quân Hạo chịu rất nhiều áp lực từ chi phí chữa bệnh cho mẹ, cha cậu nói rằng muốn từ bỏ nhưng cậu không muốn, vì vậy liền không thể nhin được ngồi ở hành lang khóc thút thít, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Liễu tổng ra ngoài hóng mát.

Văn Quân Hạo khóc dữ dội, quầng mắt ửng hồng, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống, động lòng người.

Vì vậy xảy ra những chuyện về sau, tìm được người đẹp trong lòng, tình hình của Liểu tổng cũng khá hơn trước, nhưng vẫn phải ra nước ngoài tìm bệnh viện để tĩnh dưỡng.

Vì tiền chữa bệnh cho mẹ, lại bởi vì không cách nào chọc giận đối phương, Văn Quân Hạo đành chấp nhận bị đóng gói gửi đến đây, trở thành tiểu mỹ nhân tùy ý cho đối phương mua vui.

Nghĩ đến những giọt nước mắt kia, Liễu Thúc Dụ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, tính ra cậu cũng có chút thích người mẹ nhỏ này.

Cảm thấy mẹ nhỏ khóc lên thật đẹp, lại có vẻ ngốc nghếch, dễ bị bắt nạt.

*Tác giả:

Diễn biến của cốt truyện rất nhanh, tiết lộ một chút cho mọi người biết các tình tiết biếи ŧɦái sẽ từ từ xuất hiện~ phía sau là đủ loại biếи ŧɦái, xôi thịt.