Chương 2

Chỉ có Văn Quân Hạo biết rõ, với tư cách là người thừa kế của nhà họ Liễu, Liễu Diệp Lương chính là một tên biếи ŧɦái.

Bề ngoài cấm dục nhưng lại ẩn chứa bản chất của cầm thú, cậu đã bị anh đánh thuốc mê trong nhiều năm, bị chụp rất nhiều bức ảnh không thể chịu nổi, cuối cùng còn. . .

Còn cố ý dụ dỗ ép buộc Văn Quân Hạo quyến rũ Liễu Vu Chu và Liễu Thúc Dụ.

"Không phải mẹ nhỏ sợ rằng sau này địa vị của mình sẽ khó giữ được hay sao? Quyến rũ bọn họ, khiến cho bọn họ giống như tôi, đều trở thành hạ thần dưới quần của em, sau này sẽ không có ai dám đuổi em đi."

Nụ hôn của Liễu Diệp Lương mang theo nhiệt độ nóng bỏng, nhưng giọng điệu của anh lại không hợp với đạo làm người.

"Nếu không thì, tôi sẽ để cho cha thưởng thức những bức ảnh xinh đẹp này, khiến cho tất cả mọi người đều biết em là một người phụ nữ phóng túng dâʍ ɭσạи ngay cả con riêng cũng dám câu dẫn."

Văn Quân Hạo không hiểu tại sao Liễu Diệp Lương lại muốn làm như vậy, nhưng cậu cũng chỉ có thể cố gắng làm theo lời anh bởi vì những bức ảnh đó.

Liễu Diệp Lương không yêu cầu cậu câu dẫn bọn họ quá rõ ràng, cậu chỉ có thể giống như một con cừu con vô tình dụ dỗ ác ma trở về địa ngục và bị bọn họ cưỡng ép kéo vào địa ngục.

Văn Quân Hạo thực sự không muốn, cậu ấp ủ sự may mắn ở trong lòng, khẩn cầu Liễu Vu Chu và Liễu Thúc Dụ sẽ không bị cậu "Quyến rũ" .

Nhưng đáng tiếc. . .

Nguyện vọng của cậu không thể trở thành sự thật.

Liễu Diệp Lương hôn lên đôi môi của cậu, khen cậu rất giỏi, khiến cho toàn thân của Văn Quân Hạo trở nên cứng đờ, cậu chỉ cảm thấy mình giống như một con mồi hãm sâu trong đầm lầy, bị cầm tới để trấn an ba con dã thú đáng sợ.

Bất luận là Liễu Diệp Lương, Liễu Vu Chu hay là Liễu Thúc Dụ, họ đều là những con thú cực kỳ đáng sợ.

Dù Liễu Vu Chu trông có vẻ nhã nhặn và biết săn sóc, nhưng hắn lại thích cố ý gần gũi với cậu ở trước mặt mọi người, sau khi trở về hắn còn tràn đầy vui thích thưởng thức những suy đoán sắc tình của mọi người đối với quan hệ của bọn họ ở trên Internet.

Giống như Liễu Vu Chu ước gì hắn có thể khiến cho cả thế giới nhìn thấy hắn sở hữu được con mồi vừa lòng đẹp ý này như thế nào.

Cho đến tận bây giờ, mối quan hệ giữa bọn họ đã trở thành một mớ hỗn độn, cho dù lúc mới bắt đầu người đã yêu cầu cậu quyến rũ hai đứa con riêng còn lại là Liễu Diệp Lương, anh cũng không cho phép cậu tiếp xúc với bất kỳ ai khác ngoài bọn họ, nếu như chuyện cậu muốn chạy trốn bị phát hiện, thì ba người bọn họ sẽ thay phiên không ngừng trừng phạt cậu, khiến cho Văn Quân Hạo không dám sinh ra ý nghĩ chạy trốn.

Văn Quân Hạo chỉ có thể ở trong trang viên, thỉnh thoảng tương đối nhàn nhã, nhưng cũng có nhiều lúc giống như bây giờ, cậu bị Liễu Thúc Dụ đè ở dưới thân, sắc mặt phẫn nộ, gặm cắn da thịt trên người cậu.

"Bệnh của cha sắp khỏi rồi, ông ấy sắp từ nước ngoài trở về, mẹ nhỏ có vui không?" Trên mặt Liễu Thúc Dụ mang theo sự điên rồ, hắn cởϊ qυầи áo của Văn Quân Hạo ra, trong giọng nói mang theo sự đố kỵ sâu đậm, hắn cắn lên đầṳ ѵú đã sưng tấy của cậu và nói với giọng điệu mơ hồ, "Vui vẻ sắp phát điên rồi, đúng không, nhưng phải làm sao đây, mẹ nhỏ, anh đã quyến rũ những đứa con riêng lên giường bao nhiêu lần rồi, sao anh có thể bỏ mặc chúng tôi."

"Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần đầu tiên của chúng tôi đều bị mẹ nhỏ nuốt sạch, mẹ nhỏ thật tham lam, dâʍ đãиɠ, câu dẫn ba người con riêng cũng không biết thỏa mãn, mà còn muốn đi quyến rũ một người đàn ông già nua."

"Không —— "

Đầṳ ѵú vốn đã bị hành hạ đến mức sưng đỏ của cậu lại bị khoang miệng ấm áp ngậm lấy, ngay sau đó kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ nóng bỏng lập tức truyền khắp cơ thể của Văn Quân Hạo, cậu muốn kéo Liễu Thúc Dụ ra, nhưng bởi vì không có sức lực, cho nên dáng vẻ của cậu giống như đang cho con bú.

Mẹ nhỏ - Văn Quân Hạo không lớn hơn những đứa con riêng của cậu bao nhiêu tuổi, nhưng cậu cũng chỉ có thể sợ hãi bất lực, ngoan ngoãn khỏa thân và đút cho bọn họ trở nên thỏa mãn no say.

Kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ khiến cho cánh tay của Văn Quân Hạo trở nên run rẩy, cậu há miệng rêи ɾỉ, dáng vẻ giống như rất thích nhưng lại giả vờ từ chối: "Trầy da rồi, ưʍ. . . Bầu vυ" bị mυ"ŧ trầy da rồi. . . Đừng mυ"ŧ nữa. . ."

"Bầu vυ" đã bị con riêng mυ"ŧ đến mức trầy da, mà còn nói rằng không phải là bà xã, bà xã, cho ông xã cᏂị©Ꮒ anh nhé, được không. . ."

"Đừng để cho người đàn ông già nua kia cᏂị©Ꮒ nhé, bà xã." Liễu Thúc Dụ cắn lên vành tai của Văn Quân Hạo, thậm chí giọng điệu của hắn trông rất u ám, "Đừng nhớ đến người ông kia nữa, nếu không thì tôi sẽ lập tức gϊếŧ chết anh."