Tư Duẫn Trạch muốn đi đến cửa khóa cửa, tối nay anh không thể ra ngoài, biện pháp duy nhất chính là chần chừ trong căn phòng này một đêm, đợi thuốc hết tác dụng ngày mai liền rời đi, còn ai là người giở trò với anh thật sự không cần anh phải động não nhiều.
Hoài Ngu đi rất lâu vẫn chưa ra khỏi khu vực tòa nhà thương mại đối diện trung tâm thương mại.
Là một người ngoài hành tinh vốn không thuộc về hành tinh này, Hoài Ngu hoàn toàn không có cảm giác về phương hướng, vốn định ở yên tại chỗ chờ đợi tin tức hành tinh biết mình đã mất liên lạc tìm được cậu, rất nhanh cậu đã phủ định suy nghĩ vô vọng này.
Còn việc cậu làm thế nào xông vào tòa nhà thương mại, lại vừa khéo mò mẫm đến căn phòng của Tư Duẫn Trạch, cậu đã hoàn toàn quên mất.
Đợi đến khi Hoài Ngu phản ứng lại, cậu suýt nữa thì sợ chết khϊếp.
"Lại quay lại làm gì? Muốn chết sao? Cơ hội rời đi tôi đã cho cậu một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai. Bất kể tiếp theo cậu muốn làm gì với tôi, tôi đều khuyên cậu suy nghĩ kỹ, cho nên..." Chưa nói hết câu, giọng điệu người nọ đột nhiên lại trở nên hung dữ, còn xen lẫn chút trầm thấp, khó nhịn, thở dốc. "Đừng làm bẩn mắt tôi, cút ra ngoài cho tôi!"
Hoài Ngu chưa bao giờ gặp phải tình huống này, cũng chưa từng gặp qua người có cảm xúc biến đổi lớn như vậy, hung dữ đến mức cậu theo bản năng muốn bỏ chạy, tiềm thức mách bảo cậu rời khỏi đây là lựa chọn tốt nhất, cho dù hiện tại cậu vốn đã không còn đường lui.
Hoài Ngu vừa định bỏ chạy, ngược lại bị bàn tay nóng bỏng nắm lấy không thể động đậy, mắt cậu bị che lại, tầm nhìn tối đen, ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng bị khóa trái, cùng với tiếng thở dốc không thuộc về mình.
Từng chút từng chút, từ chóp tai lan ra, không lên tiếng, nhưng vai Hoài Ngu lại đang run nhẹ.
Hoài Ngu sợ hãi vô cùng, ở một hành tinh xa lạ gặp phải một người xấu xa lạ, điều này đối với cậu mà nói là trí mạng.
Cả hai đều im lặng vài giây, đột nhiên, bàn tay che trước mắt cậu buông ra, dưới ánh đèn mờ ảo, cậu nhìn thấy một đôi mắt.
Trong mắt rốt cuộc bao hàm cảm xúc gì Hoài Ngu không hiểu, dường như bị kìm nén đến gần như phát điên, đôi mắt chan chứa tình cảm muốn xông ra khỏi l*иg giam gần trong gang tấc với cậu, bốn mắt nhìn nhau.
Người nọ không nhẹ không nặng cho cậu một cái tát, không có lực đạo, ngược lại giống như vuốt ve.
Tư Duẫn Trạch áp ngón tay lên má Hoài Ngu siết chặt, vừa khéo chạm vào vết thương của cậu, Hoài Ngu giật mình, cậu ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Cơ thể run rẩy, Hoài Ngu há miệng, trong khoảnh khắc này cậu thậm chí không dám lên tiếng, cậu biết mình vừa lên tiếng có thể sẽ thật sự chết mất -- nếu người này là loại kẻ gϊếŧ người máu lạnh biếи ŧɦái trong bài giảng nghiên cứu về hành tinh cấp thấp của hành tinh W.
Cảnh tượng xuất phát đến sở ghép đôi vẫn còn rõ mồn một trước mắt, ngay hôm trước cậu còn tưởng tượng người ghép đôi gen với mình sẽ là người như thế nào, dù sao cậu cũng không có cơ hội tìm hiểu những điều này.
"Anh... buông tôi ra." Giọng Hoài Ngu run rẩy, gần như sắp khóc, cậu cắn chặt môi, "Anh hung dữ quá... tôi tự đi được."
Bàn tay đang giữ cậu bỗng nới lỏng.
Hoài Ngu ngấn nước mắt, ngả người ra sau, làm ra vẻ muốn tránh xa Tư Duẫn Trạch, tủi thân lùi lại từng bước nhỏ.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu, Tư Duẫn Trạch cảm thấy bực bội, đôi mắt đẹp của đối phương ngập nước, hàng mi dài dày ướt đẫm, bao bọc lấy đôi đồng tử màu lam ngọc.
Tư Duẫn Trạch không thể diễn tả được đôi mắt này, dù có lật tung tất cả các loại kính áp tròng trên thế giới cũng khó có được đôi mắt tự nhiên và linh động như vậy, dường như là bẩm sinh, có lẽ anh đã từng thấy ở đâu đó, nhưng suy nghĩ của anh đã gần như sụp đổ.
Sao băng, giống như sao băng màu xanh lam xẹt ngang bầu trời.
Tư Duẫn Trạch rất cao, dù lúc này anh đang đứng không vững nhưng Hoài Ngu vẫn cảm thấy người đàn ông với mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, đường quai hàm sắc nét, ngũ quan sắc sảo và làn da trắng bất thường này rất đẹp trai, nhưng bây giờ không phải lúc để nhìn xem người này trông như thế nào.
Bởi vì tay của người đàn ông đã bắt đầu cử động loạn xạ một cách mất kiểm soát.
Hoài Ngu muốn chạy trốn, nhưng đã quá muộn, bàn tay của người đàn ông không còn bằng lòng với việc chỉ giữ cậu lại một cách hời hợt nữa, Hoài Ngu ngây thơ không hiểu chuyện mở to mắt đầy kinh ngạc.
Cậu muốn dựa vào sức mạnh còn sót lại trong con chip để chạy trốn, nhưng loại thuốc ghép đôi được tiêm vào cơ thể trước đó dường như đã phát huy tác dụng dưới sự khıêυ khí©h của người đàn ông, đôi mắt cậu trở nên giống hệt người đàn ông, mang theo những cảm xúc mà Hoài Ngu không hiểu.