Yên tĩnh không giống một đứa trẻ ở độ tuổi này.
Hoài Tinh ngẩng đầu, không nhịn được nhận lấy con thú bông ôm vào lòng, còn nhìn thêm vài lần.
Poster có chữ ký bé con cũng nhận lấy, còn cố ý mở chiếc balo vịt vàng con ra, Tư Duẫn Trạch thấy ý của cậu bé, bèn giúp cậu bé bỏ poster vào trong balo.
Trần Đông lúc này mới tiến lên nói rõ tình hình với Tư Duẫn Trạch: "Tư tiên sinh, đứa nhỏ này không biết từ đâu chui ra, hình như bị câm."
"Không sao." Tư Duẫn Trạch nói xong định bảo Trần Đông đưa nhóc con đi trước.
Anh xoay người định ngồi về khu vực giao lưu, ống quần lại bị một lực rất nhỏ nhưng cứng đầu níu lại, Tư Duẫn Trạch quay đầu.
Nhóc con vừa rồi còn đeo kính râm lộ ra một đôi mắt rất đẹp, cứ nhìn chằm chằm anh, giống như có lời muốn nói, gần như là tức giận xen lẫn bi phẫn.
Tư Duẫn Trạch không chịu nổi ánh mắt này của cậu bé, vừa định gỡ bàn tay nhỏ đó ra.
Nhóc con ôm chặt lấy anh, khẩu trang trượt xuống một chút để lộ ra hơn nửa khuôn mặt, đôi mắt nhìn anh thật sâu, một tay nắm chặt ống quần như sợ anh rời đi, một tay kia đặt ở miệng nhỏ, giơ ngón tay cái lên, miệng liên tục lặp đi lặp lại một từ.
Tư Duẫn Trạch không nghe thấy cậu bé nói gì, chỉ nhìn khẩu hình mơ hồ cảm thấy giống như đang gọi anh, "Ba ba".
---
Vẻ mặt Tư Duẫn Trạch nở một nụ cười khó nhận ra.
Làm việc nhiều năm như vậy, tuy thường xuyên bị các minh tinh khác đồn thổi chuyện tình cảm, nhưng anh chưa từng yêu đương, lịch sử tình cảm trong sạch như một tờ giấy trắng, ngoại trừ áp lực kết hôn từ nhà họ Tư. Nhưng anh đã đơn phương đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tư, những kẻ muốn leo lên giường anh lại càng không ai thành công.
Huống chi là đột nhiên có một đứa con trai, thật nực cười.
Hoài Ngu chen từ trong đám người ra phía trước, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Hiện trường hoạt động rộng lớn, bên tai toàn là sự nhiệt tình dành cho minh tinh lớn, không biết vì sao Hoài Ngu lại đi đến chỗ đám người này, rồi lần theo đi về phía trước.
"Đứa nhỏ trên đài cứ níu lấy Tư Duẫn Trạch, trời ơi, gan to thật, bọn họ quen biết nhau sao?"
"Không biết nữa, đứa nhỏ đã giành được vé có chữ ký, tại sao mình lại không giành được chứ! Bực quá!"
......
Bên tai rất nhiều người nói những lời vụn vặt.
Hoài Ngu sớm đã phát hiện ra Tư Duẫn Trạch và Hoài Tinh đứng cùng nhau.
Người trên đài so với trước kia đã thay đổi rất nhiều, giới giải trí danh lợi này đã mài giũa người nọ thêm phần lạnh lùng, cử chỉ động tác đều là sự thong dong của con nhà quyền quý.
Hai bóng người đứng cùng một chỗ, cách cậu chỉ vài bước chân, Hoài Ngu nhìn qua đám người, ánh mắt dừng lại trên đài.
Xung quanh ồn ào hỗn loạn, Hoài Ngu ẩn mình trong đám người, không quá nổi bật.
Cổ họng Hoài Ngu như sắp nhảy ra ngoài, cậu muốn xông lên đài ôm Hoài Tinh xuống, lại sợ quá lộ liễu bị người ta chú ý.
Không sao đâu, không sao đâu... Cậu không ngừng tự nhủ trong lòng, người kia đã bị cậu xóa ký ức rồi, cho dù lên đài ôm bé con xuống cũng sẽ không bị nhận ra...
Cho đến khi, nhìn thấy Hoài Tinh tháo kính râm, hướng người đàn ông kia liên tục ra hiệu: "Ba ba".
Xong rồi, trong đầu Hoài Ngu có một sợi dây, "bùm" một tiếng, đứt phựt.
"Tinh Tinh!!"
Khoảnh khắc ấy, Hoài Ngu không còn quan tâm gì nữa, không ai có thể cướp bé con khỏi cậu, cho dù là người cha khác của con trai cậu, cũng đừng hòng.
Tất cả những gì trước mắt đều khiến Tư Duẫn Trạch không hiểu gì, anh không nghĩ ra an ninh hiện trường hoạt động hôm nay tại sao lại kém như vậy, kể cả Trần Đông, làm việc cũng lỏng lẻo, sao cứ có người chạy lên đài được.
Hoài Ngu gần như là xông lên đài, không ai kịp phản ứng.
Hoài Ngu dùng hết sức lực nắm lấy vai Hoài Tinh, kéo cậu bé vào lòng, trên kính râm phủ một lớp hơi nước, cả người cũng run lên, nghẹn ngào một tiếng, miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ "Tinh Tinh", dáng vẻ này rơi vào mắt Tư Duẫn Trạch, giống như anh đã cướp con của người ta vậy.
Hoài Ngu há miệng, lúc này cậu gần như không nói nên lời, Hoài Ngu biết tinh thần mình đã đến bờ vực sụp đổ.
Tất cả cảnh tượng trong đời đều hiện lên trước mắt, cậu thật sự rất sợ bé con biến mất khỏi thế giới của mình, nếu mất đi bé con, cậu sẽ thật sự không tìm được lý do để sống tiếp nữa.
"Anh... ghét anh." Hoài Ngu che chở cho bé con, giọng nói run rẩy, mang theo tiếng khóc, mắt nhìn chằm chằm Tư Duẫn Trạch, "Anh... người xấu."
"..." Người vừa rồi còn muốn vùng vẫy thoát ra quên cả cử động.
Hiện trường hoạt động khó tránh khỏi náo động, Tư Duẫn Trạch nói với Trần Đông vài câu.
"... Mọi người giữ trật tự, hiện trường xảy ra chút sự cố, hoạt động hôm nay tạm thời dừng lại tại đây, fan chưa xếp hàng đến lượt vui lòng đến hậu trường tìm nhân viên." Âm thanh của loa kết thúc.