Chương 15: Chương 15: Hoa Văn Dâu Tây!​

Chiều cao của trần nhà cũng không cao lắm, chui đèn lại ở ngay chỗ giao nhau của tường và trần nhà.

Hoàng Linh Linh cao cũng khoảng 1m7, mà cái chui của bóng đèn cách mặt đất khoảng hai thước rưỡi, đứng lên trên một cái ghế nên tay Hoàng Linh Linh cũng có thể đủ chạm đến được chui đèn.

- Đỡ được rồi há!

Hoàng Linh Linh chăm chú nhìn Triệu Cương Băng.

- Ừ, có em ở đây, chị Linh Linh yên tâm đi!

Triệu Cương Băng nói:

- Dù cho có đứng trên ghế cả ngày thì em cũng giữ không để cho ghế lung lay một chút nào!

- Giỏi thật!

Hoàng Linh Linh cười ngọt ngào, sau đó vịn vào trên vai của Triệu Cương Băng rồi một bước dẫm lên trên ghế, sau đó Hoàng Linh Linh lại cầm một cái ghế nhỏ đặt ở trên cái ghế lớn, sau đó lại leo lên.

Lúc này Triệu Cương Băng đang cầm đèn pin rọi theo phía chui đèn, hắn cam đoan mình tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Nhưng mà...

Thỉnh thoảng làn váy của Hoàng Linh Linh cũng theo cơ thể của cô mà đong đưa một chút.

Bởi vì ngày Đại Hạ cho nên váy cũng không dài lắm, chẳng qua cũng chỉ có bao phủ tới bắp đùi mà thôi, giống như là cái loại váy ngắn mê hoặc người ta vậy, nhưng so với cái loại váy mê người kia thì dài hơn một chút.

Thế nhưng bất kể có phải là váy mê hoặc lòng người hay không thì cũng không thể ngăn cản được cái nhìn thô bỉ của Triệu Cương Băng.

Triệu Cương Băng lần nữa lại đảm bảo, hắn tuyệt đối cũng không có bất cứ ý đồ nào khác, chỉ là làn váy đó thỉnh thoảng lại trêu chọc hắn, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

Về phần bên trong váy là vật gì thì Triệu Cương Băng cũng không rõ, bởi vì căn phòng hơi tối, bên trong váy cũng chỉ một màu đen như mực, hắn cái gì cũng không thấy được.

Thực sự là cái gì cũng không thấy được.???

Bóng đèn ở cao như vậy để có thế lắp được thì thật khó mà tưởng tượng.

Thân của Hoàng Linh Linh cũng cao thế nhưng đứng ở trên hai cái ghế lại cũng chỉ vừa vặn có thể chạm đến được chui đèn, nếu muốn lắp bóng đèn nhất định phải nhón chân lên.

- Hay là để em làm cho!

Nhìn thấy thân thể của Hoàng Linh Linh đong đưa một cái, Triệu Cương Băng nói.

- Không có việc gì đâu Cương Băng, cậu phải tin tưởng chị Linh Linh của cậu chứ!

Hoàng Linh Linh nói:

- Thay một bóng đèn thôi thì làm sao có thể làm khó cảnh sát như tôi chứ hả?

- Chị Linh Linh cẩn thận à!

Triệu Cương Băng nói.

Hoàng Linh Linh gật đầu, cố gắng nhón mũi bàn chân thẳng lên, giống như một diễn viên múa ba-le vậy.

Ken két.

Một đầu bóng đèn huỳnh quang vừa được tháo ra, sau đó Hoàng Linh Linh đỡ lấy một cái đầu khác rồi tiếp đó đưa tay hơi đẩy ra khỏi chui đèn một chút. Bởi vì cái ghế không phải đặt ở ngay giữa cho nên sau khi đẩy bóng đèn ra khỏi chui thì tay của Hoàng Linh Linh rõ ràng cho thấy là không đủ chiều dài để cắm đèn huỳnh quang vào một bên khác của đui đèn.

Hoàng Linh Linh cau mày, nhìn bóng đèn, do dự một hồi rồi sau đó làm một động tác lớn gan.

Hành động này chính là ....

Chỉ thấy Hoàng Linh Linh một tay cầm lấy một đầu bóng đèn, sau đó cái tay còn lại đem chui đèn đẩy ra rồi Hoàng Linh Linh dồn khí xuống đan điền, dùng một chút lực ở dưới chân. Hoàng Linh Linh cả người nhảy nảy lên, cái nhảy này cũng không cao nhưng lại đủ để cho tay của Hoàng Linh Linh đem đèn cắm vào trong chui đèn.

Nhưng mà Hoàng Linh Linh quên mất một chuyện.

Vào thời điểm cô nhảy lên, đẩy chui của bóng đèn ra thì tay đã buông lỏng, mà chui bóng đèn không được đẩy ra thì bóng đèn không thể nào lắp vào được.

Lạch cạch.

Một tiếng giòn tan vang lên.

Bóng đèn quả nhiên là chỉa vào trên chui đèn.

Hoàng Linh Linh còn chưa kịp thất vọng thì cả cơ thể đã rơi xuống.

Hoàng Linh Linh vốn là đứng ở giữa ghế nhưng mà cái nhảy này bởi vì có liên quan đến việc dùng sức ở trên tay cho nên liền dẫn đến việc làm cho cơ thể sai lệch ra bên ngoài, mà đang lúc chân của Hoàng Linh Linh rơi xuống thì chắc chắn là đạp hụt.

Đúng vậy, chính là đạp hụt.

Sau đó cơ thể Hoàng Linh Linh liền mất thăng bằng!

Tiếp đó, chợt nghe đến một tiếng thét chói tai.

Cơ thể của Hoàng Linh Linh nghiêng về một bên rồi té xuống.

Mà chỗ bên cạnh kia chính là nơi mà Triệu Cương Băng đang đứng vịn cái ghế.

Vì vậy cơ thể Hoàng Linh Linh dĩ nhiên là hướng về phía cơ thể của Triệu Cương Băng mà rơi xuống.

Đúng là rơi xuống.

Bởi vì cái nhảy này của Hoàng Linh Linh mà cái mông tròn trịa của Hoàng Linh Linh đã sớm vượt qua khỏi cái đầu của Triệu Cương Băng.

Cho nên rơi xuống như thế này thì cái mông của Hoàng Linh Linh chính là bay thẳng tới đầu của Triệu Cương Băng mà rơi xuống.

Triệu Cương Băng vốn là thỉnh thoảng đang liếc mắt đến cái bắp đùi tròn trịa của Hoàng Linh Linh thì làm sao có thể nghĩ đến tai họa bất ngờ này, chỉ thấy một cái mông đầy đặn đang hướng về phía đầu của hắn mà đè tới, trong nháy mắt trong đầu của Triệu Cương Băng xuất hiện sự “chập mạch”.

Đương nhiên cũng có thể là Triệu Cương Băng cố tình không né tránh.

Nhưng bất kể nói thế nào, Triệu Cương Băng cũng thật sự bị cái mông của Hoàng Linh Linh đè trúng, sau đó nghiêng về phía bên cạnh rồi phịch một tiếng, té xuống đất.

Cái ngã như thế này nên khí thế rất khác thường, liên quân đến việc cái ghế gì đó cũng bị rớt xuống đầy đất.

- Oái, đau chết mất!

Hoàng Linh Linh giãy dụa ngồi dậy, nói:

- Tức chết đi, sớm biết như thế sẽ không nhảy, ôi!

Nói xong, Hoàng Linh Linh theo thói quen vặn vẹo cái mông một chút, lúc này Hoàng Linh Linh đột nhiên ý thức được dưới người mình hình như là một người!

Cơ thể Hoàng Linh Linh cứng đờ một chút rồi lập tức cúi đầu.

Chỉ thấy một cái đầu bị cái mông của mình đang đè ở bên dưới.

Đích xác là như vậy!

Hả!!!

Hoàng Linh Linh kinh hô một tiếng, vội vã nhảy dựng lên.

- Cương Băng, cậu không sao chứ Cương Băng!

Hoàng Linh Linh kêu lên.

Chờ thấy dáng vẻ của Triệu Cương Băng thì sắc mặt của Hoàng Linh Linh càng biến đổi lớn.

Chỉ thấy Triệu Cương Băng há miệng, ánh mắt rã rời nhìn lên trần nhà, ở dưới lỗ mũi hai dòng máu tuôn ra như nước lũ vậy.

Đây là lần thức hai ở trước mặt Hoàng Linh Linh chảy máu mũi!

- Ôi! Cương Băng, xin lỗi, tôi thật không cố ý, tôi lập tức đưa cậu đi đến bệnh viện!!

Hoàng Linh Linh vừa kêu lên, vừa đi ra bấm 120.

Triệu Cương Băng ngây ngốc nhìn lên trần nhà, khóe miệng lộ ra một nụ cười láu lĩnh ...

Dâu tây ...

Hoa văn dâu tây ...

Còn có cảm giác mềm mại đẫy đà ...

Cuộc sống của thiếu gia ta thật là tốt đẹp ...

120 rất nhanh đã tới.

Mấy người nhân viên y tế nhanh chống vọt vào phòng của Hoàng Linh Linh, lập tức tiến hành cấp cứu cho Triệu Cương Băng.

Mấy phút sau.

- Làm sao vậy! Chỉ bởi vì huyết áp bỗng nhiên tăng cao nên là cho huyết quản trong lỗ mũi bị xuất huyết mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì! Thiệt là, vì chuyện như vậy mà gọi chúng tôi tới!

Mấy người nhân viên y tế vừa đi ra khỏi phòng vừa bất mãn nói.

- Ngại quá, ngại quá!

Hoàng Linh Linh vừa nói xin lỗi, vừa nhìn Triệu Cương Băng đang cười láu lĩnh, lỗ mũi vẫn còn chảy hai dòng, nói:

- Đợi lát nữa sẽ tính sổ với cậu.

Chờ sau khi mấy người nhân viên y tế đi khỏi.

Vẻ mặt Hoàng Linh Linh nghiêm túc nhìn Triệu Cương Băng, nói:

- Tôi còn tưởng cậu bị gãy sống mũi rồi chứ, bây giờ hình như không phải như vậy nữa! Nói mau, cậu vừa rồi nhìn thấy gì?

- Em ... em chỉ thấy một màu đen!

Triệu Cương Băng dĩ nhiên không thể nào nói hắn sớm đã thấy hết qυầи ɭóŧ của người ta.

- Thật không? Vậy sao cậu chảy máu mũi?

Hoàng Linh Linh nghi ngờ hỏi.

- Sợ ...

Triệu Cương Băng thuận miệng nói.

- Hả? Thật sao?

Hoàng Linh Linh bán tín bán nghi.

- Dĩ nhiên rồi, không có lừa chị đâu!

Triệu Cương Băng nghiêm túc nói.

- Được rồi, tôi còn tưởng cậu thấy cái gì chứ, nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu nhanh đi giúp tôi thay bóng đèn khác đi.

Hoàng Linh Linh nói.

- Được rồi!

Triệu Cương Băng vui vẻ ra mặt rồi đi vào phòng của Hoàng Linh Linh.

“Nguy hiểm thật, không nhìn thấy thật tốt!"

Hoàng Linh Linh nhìn theo bóng lưng của Triệu Cương Băng, vỗ vỗ l*иg ngực của mình rồi thở phào nhẹ nhõm.

Mà trên mặt của Triệu Cương băng lại nở một nụ cười tà ác.

"Chưa từng thấy qua một cô gái nào ngu như vậy, ha ha!"