Chương 1: Sinh nhật

Hôn lễ của Diệp Dung Hủ và Tần Cảnh Húc được tổ chức vào một ngày tuyết rơi.Trong chiếc xe cưới rộng rãi sang trọng, Diệp Dung Hủ nhìn những bông tuyết trắng xóa bay lả tả ngoài cửa xe, l*иg ngực khó chịu tới mức muốn mệnh.

Cậu hạ cửa kính xuống hít một hơi thật sâu, khí lạnh của Giang thành tràn ngập khắp phổi làm cậu không khống chế được phát ra tiếng ho kịch liệt.

Em họ ngồi bên cạnh vội vàng đóng lại cửa xe, cầm bình dưỡng khí lo lắng hỏi: "Anh à, anh có muốn dùng thuốc một lát không?"

Diệp Dung Hủ nhắm mắt lắc đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt hiện lên một tia bệnh tật.

Xe cưới lái vào khách sạn sang trọng nhất Giang Thành, Diệp Dung Hủ cởi ra áo khoác lông, bên trong chỉ mặc một bộ tây trang thuần trắng được cắt may tỉ mỉ, ngồi lên xe lăn được em họ đẩy vào nơi tổ chức hôn lễ.

Bất quá khi vừa mới đi qua góc cầu thang, đường đi phía trước của họ đã bị người khác chặn lại.

Diệp Dung Hủ ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Triều Diễm đã lâu không gặp.

Đối phương sắc mặt âm trầm, mặc áo khoác mỏng màu đen, phía sau còn có thêm vài tên vệ sĩ tinh anh. Nhìn vẻ mặt và khí thế đó, tất cả mọi người đều hiểu đó không còn là đứa con riêng năm xưa mà ai cũng có thể bắt nạt của Tần gia.

Hắn đứng bất động trước xe lăn, hơi cúi đầu nhìn Diệp Dung Hủ, ánh mắt lạnh lùng xa cách, trong đôi mắt đen nhánh không có một tia cảm xúc.

Diệp Dung Hủ nắm chặt tay, các đốt ngón tay tái nhợt do lâu ngày bị bệnh mà đỏ ửng, trái tim như bị một bàn tay vô hình to lớn nào đó bóp chặt, nặng nề giống như bầu trời xám xịt ngoài kia.

Cậu biết, Tần Triều Diễm là tới trả thù.

Diệp Dung Hủ cố gắng ngồi thẳng lưng, giọng điệu lạnh nhạt: " Xin cho qua."

Tần Triều Diễm không nhúc nhích, đôi mắt đen láy không ngừng nhìn chằm chằm cậu. Một lúc sau, hắn bỗng nhiên đem cậu từ trên xe lăn kéo dậy, tay còn lại giật đứt hoa cài áo tượng trưng cho thân phận chú rể trên lễ phục.

Hai chân Diệp Dung Hủ nhũn ra, bởi vì không kịp phòng ngừa mà ngã vào l*иg ngực lạnh băng của Tần Triều Diễm, lúc này cậu mới luống cuống: "Ngươi muốn làm gì ???"

Tần Triều Diễm thấy cậu không đứng lên được, ánh mắt tối sầm, hai tay vòng qua bế người sải bước ra ngoài.

Quai hàm anh mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng nói:" Tần Cảnh Húc đã không còn là tổng tài của Tần thị, hôn lễ của các người hủy bỏ".

Cái gì!!????

Động tác giãy dụa của Diệp Dung Hủ khựng lại, trên khuôn mặt đỏ bừng vì thở dốc hiện lên vẻ kinh ngạc.

Mãi cho đến khi bị Tần Triều Diễm nhét vào trong xe đưa về biệt thự hắn mới hoàn hồn lại.

Diêp-Tần hai nhà liên hôn, với tư là một trong hai nhân vật chính của buổi tiệc, cậu lại bị em trai của vị hôn phu cướp khỏi lễ cưới.

Nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt cùng với Tần Triều Diễm đang từng bước đến gần, Diệp Dung Hủ ngẩn người nghĩ: "Hắn quả nhiên tới trả thù..."

Phá hủy đám cưới, chèn ép công ty của Tần Cảnh Húc.

Tất cả là vì những sỉ nhục năm đó mà hắn đã phải chịu đựng.

*

Bốn năm trước, Giang thành, Diệp gia.

Mới sáng sớm người hầu trong Diệp gia đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị, trang trí biệt thự bởi hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của tiểu thiếu gia - Diệp Dung Hủ.

Quản gia Dương trong tay cầm theo danh sách khách mời đi tới đi lui trong phòng khách: "Hoa phải là hoa giả, không được có mùi, tiểu thiếu gia bị dị ứng với phấn hoa. Bánh sinh nhật đâu? Bao giờ được giao tới đây? Còn cua hoàng đế đặt từ trước sao giờ còn chưa có? Tiểu thiếu gia không ăn, nhưng không phải Tần đại thiếu vừa mới về nước sao? Cậu ấy thích ăn cái này, nhanh nhanh kêu người đi thúc giục..."

Mẹ Diệp Dung Hủ mất sớm, sinh ra không lâu lại ốm đau bệnh tật, hàng năm đều coi bệnh viện là nhà, là viên ngọc quý được cả Diệp gia nuông chiều. Đối với tiệc sinh nhật của cậu, quản gia không dám lơ là.

Diệp Bác Hiên thắt cà vạt đi xuống lầu, thấy quản gia bận rộn đi lại gần hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi? Hủ Hủ còn đang ngủ?"

"Đều đã thỏa đáng, tiểu thiếu gia vẫn còn đang ngủ." Quản gia vội vàng nói, lại thấy hắn mặc âu phục, chần chờ nói: "Tiên sinh, ngài định tới công ty sao?"

Diệp Bác Hiên mấy năm nay vừa làm cha vừa làm mẹ, lại còn muốn điều hành công ty hoạt động ổn định, bởi vậy mà mới ngoài 40, hai bên thái dương đã lấm tấm một ít tóc bạc. Nghe quản gia hỏi vậy liền thở dài: "Là có chút việc gấp, buổi tối sẽ trở về sớm, đợi lát nữa Hủ Hủ tỉnh chú giúp tôi dỗ nó. À đúng rồi, có thể mời bạn bè của Hủ Hủ đến chơi sớm hơn chút, tính nó dễ giận dỗi nhưng lại dễ quên, có nhiều người tới chơi cùng sẽ bớt giận hơn chút."

Quản gia đáp lại liên tục, sau khi tiễn hắn ra ngoài liền vội vàng quay trở lại phòng khách gọi điện thoại mời từng người một.

...

Trong phòng ngủ lầu hai, ánh nắng xuyên qua khe hở trên rèm cửa dày đặc, len lỏi vào từng góc phòng, chiếu vào sườn mặt tinh xảo của thiếu niên đang say giấc nồng.

Diệp Dung Hử hé mở đôi mắt đang còn ngái ngủ, từ trong chăn mỏng vươn tay ra, đầu ngón tay trắng nõn gần như trong suốt lướt qua ánh đèn, sau khi ngây người một lúc bèn chống tay ngồi dậy. Chiếc chăn lông mỏng màu lam tuột khỏi l*иg ngực lộ ra thân hình đơn bạc đang còn mặc đồ ngủ.

Đêm qua điều hòa mở hơi thấp, đầu cậu giờ đang vô cùng choáng voáng, cổ họng khó chịu, tức ngực. Cậu vươn tay lấy lọ thuốc giãn phế quản ở đầu giường hít vài lần mới thấy đỡ.

Sau khi loay hoay thay xong quần áo cậu mới bấm chuông ở đầu giường để hộ công tiến vào hỗ trợ ngồi lên xe lăn.

Nhìn đôi chân vẫn không thể dùng sức, trên mặt Diệp Dung Hủ hiện lên một tia tối tăm.

Hộ công vừa vặn đem nước ấm cùng thuốc đưa tới: "Tiểu thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi."

Diệp Dung Hủ trong lòng có chút khó chịu, bực bội nói: “Dù sao cũng không khá lên được, uống làm gì?"

Từ khi phải ngồi xe lăn vào năm mười hai tuổi, Diệp Dung Hủ đã không còn đứng dậy được nữa. Bố và ông bà hết mực thương yêu cậu, bao nhiêu năm qua đưa cậu đi khám biết bao nhiêu bác sĩ, uống bao nhiêu thuốc mà cuối cùng cũng không thể nào đỡ.

Cuối cùng vào khoảng thời gian trước, ông nội cậu mời tới một vị bác sĩ trung y Trung Quốc, châm cứu vài lần thế mà khiến chân cậu có chút cảm giác trở lại. Tuy nhiên kể từ lần bị Tần Triều Diễm đẩy xuống hồ, hai chân cậu lại quay trở về như trước.

Vừa nhớ tới Tần Triều Diễm trong lòng cậu lại bực bội. Cái người đen đủi này, mỗi lần thấy hắn đều gặp phải toàn chuyện không may.

Tức thì tức nhưng rốt cuộc trong lòng cậu vẫn còn một tia hy vọng có thể đứng lên. Diệp Dung Hủ chộp lấy vỉ thuốc, giận dỗi mà đem toàn bộ nuốt xuống, kết quả là khiến cho vài viên mắc lại cổ họng, suýt chút nữa đem cậu nghẹn chết.

Cậu vội vàng với ly nước uống thêm vài ngụm, lại sặc tới mức mắt cậu phủ lên một tầng hơi nước.

Sau khi lăn lộn một phen mới xuống được lầu, Diệp Dung Hủ nhìn thấy đại sảnh được trang trí theo ý của mình mới dễ chịu hơn một chút.

Em họ Lâm Giảo Giảo cùng vài người bạn cùng tuổi đang tụ tập trong đại sảnh nói chuyện, vừa thấy Diệp Dung Hủ đi tới liền nhanh chóng vây quanh cậu.

"Chúc mừng sinh nhật Dung Hủ."

"Tiểu Hủ, sinh nhật vui vẻ nha."

"Chúc mừng sinh nhật..."

Diệp Dung Hủ như sao trời được vậy quanh, cầm lấy từng món quà dè dặt nói: "Cảm ơn, mọi người tới sớm vậy?"

"Đương nhiên là nhớ anh nên tới sớm một chút nhaa." Lâm Giảo Giảo biết được Diệp Bác Hiên phải tới công ty, liền pha trò nghịch ngợm nói.Diệp Dung Hủ trong lòng biết rõ em họ đang dỗ dành mình nhưng vẫn vô cùng hưởng thụ, khẽ nâng sườn mặt tinh xảo, kiêu ngạo như giống mèo Ba Tư quý hiếm: "Nhớ thế nào? Ngày nào cũng gặp nhau?"

Có lẽ do từ nhỏ không có nhiều bạn bè chơi cùng nên cậu rất thích không khí náo nhiệt, thích được mọi người vây quanh.

Bầu không khí buổi tiệc đang vô cùng sôi nổi thì bỗng một con ngựa gỗ được chạm khắc tinh sảo nhưng rẻ tiền được đưa đến trước mặt Diệp Dung Hủ.

Tiếng cười đột ngột dừng lại, mọi người đưa mắt nhìn theo con ngựa gỗ, rồi từ từ di chuyển lên khuôn mặt của người đang cầm nó.

Tần Triều Diễm mặc một bộ quần áo cũ kĩ được giặt đi giặt lại đến phai màu, dáng người cao gầy, không hề hòa hợp với đám con cháu nhà giàu ăn mặc cao quý xung quanh.

Bàn tay mang theo vết chai mỏng cùng những vết thương nhỏ nắm chặt lấy con ngựa gỗ, im lặng nhìn về phía người con trai xinh đẹp tinh xảo như hoàng tử đang được mọi người vây quanh. Sau một lúc lâu hắn mới mở miệng: " Sinh nhật vui vẻ, Diệp Dung Hủ."

Diệp Dung Hủ nhìn thấy hắn, khuôn mặt đang tươi cười bỗng chốc xụ xuống: "Ngươi tới đây làm gì?"

Tần Triều Diễm cúi đầu, trong đôi mắt đen nhánh nhìn không ra cảm xúc, thấp giọng nói: "Tôi tới để nhận lỗi với cậu."

Mấy ngày trước, trong lúc bị em họ Tần Cảnh Vinh bắt nạt, anh vô tình đυ.ng phải tiểu thiếu gia Diệp gia đang ngồi trên xe lăn khiến cả người cả xe đều bị ngã. Tần Cảnh Vinh sợ tới mức bỏ chạy, Diệp Dung Hủ mong manh như búp bê sứ ngay lập tức phải nhập viện, mãi tới hôm qua mới khỏe lên xuất viện về nhà.

Tần gia và Diệp gia mặc dù có hôn ước, nhưng mấy năm nay Tần gia xuống dốc không phanh, tình cảnh so với ngày xưa càng ngày càng kém nên bọn họ chỉ có thể hi vọng vào mối hôn sự này để giúp Tần gia buộc chặt vào Diệp gia.

Tuy nhiên người có hôn ước với Diệp Dung Hủ là Tần Cảnh Húc mấy năm nay đều ở bên nước ngoài, cha Tần sợ Diệp gia lấy cớ để hủy bỏ hôn ước nên còn coi trọng tiểu thiếu gia hơn là con trai ruột.

Sau khi biết được Tần Triều Diễm thế mà đẩy ngã tiểu thiếu gia Diệp gia, còn khiến người ta phải nhập viện bèn vô cùng tức giận bắt Tần Triều Diễm phải đi xin lỗi bằng mọi giá.

"Cho dù bị đánh hay bị mắng mày cũng phải chịu đựng, nhất định phải để cho thiếu gia nguôi giận mà tha thứ cho mày, nếu chuyện này ảnh hưởng đến hôn ước của anh mày cùng thiếu gia, đi học mày cũng đừng nghĩ, tiền thuốc men của mẹ mày tao cũng sẽ không bỏ ra một đồng."

Ý tứ của việc này rất rõ ràng, chính là đem Tần Triều Diễm cho Diệp Dung Hủ toàn quyền xử lý.

Diệp Dung Hủ là tiểu thiếu gia được từ trên xuống dưới nhà họ Diệp cưng chiều như hòn ngọc quý, nếu cậu vì chuyện này mà tức giận muốn hủy bỏ hôn ước, cha Tần nghĩ với mức độ cưng chiều mà Diệp Bác Hiên dành cho cậu chắc chắn sẽ đồng ý.

Về phần Tần Triều Diễm, cha Tần cũng không thèm đếm xỉa gì đến đứa con hoang này, thậm chí còn định dùng chuyện này để dạy cho hắn một bài học.

Diệp Dung Hử không biết nội tình, nhưng nghe được Tần Triều Diễm tới đây xin lỗi, sắc mặt cũng không khá hơn là bao, hằn học nói: "Không cần, ngươi đi ra ngoài."

Bàn tay đang cầm ngựa gỗ của Tần Triều Diễm cứng lại, môi mỏng mím lại tới mức trắng bệch.

Diệp Dung Hủ thuộc tuổi con ngựa, khi nãy nhìn liếc qua tượng gỗ tinh xảo kia liền rất thích. Nhưng cậu không thích Tần Triều Diễm, không phải chỉ là hắn đẩy cậu, mà còn là vì đối phương là con ngoài giá thú.

Mẹ cậu mất sớm nên khi còn nhỏ cậu được dì chăm sóc một thời gian, bởi vậy quan hệ giữa cậu và mẹ Lâm Giảo Giảo vô cùng tốt.

Cha của Lâm Giảo Giảo cũng có một đứa con riêng, mấy năm trước dì cậu bị tai nạn xẹ cộ trở thành người thực vật, cha Lâm Giảo Giảo liền không kịp chờ mà đưa đứa con riêng kia về. Cậu tận mắt chứng kiến đứa con riêng ấy bên ngoài thì ngoan ngoãn hiền lành, sau lưng lại ngấm ngầm bắt nạt hãm hại Lâm Giảo Giảo. Diệp Dung Hủ tức giận tới mức ỷ vào sự nuông chiều của cha mà nằng nặc đòi đón em họ về Diệp gia, thậm chí từ đó chán ghét những người con riêng mà cậu gặp.

Huống chi, cậu còn nghe Tần Cảnh Vinh nói Tần Triều Diễm rất có dã tâm, muốn cướp đoạt gia sản của Tần gia, mà vị hôn phu của cậu là Tần Cảnh Húc mỗi lần nhắc tới đứa em ngoài giá thú này đều thường thở dài.

Nghĩ đến những điều này Diệp Dung Hủ càng cảm thấy Tần Triều Diễm đáng ghét. Thấy hắn không chịu rời đi cậu liền quay đầu lại nói cùng em họ: "Đi thôi."

Lâm Giảo Giảo đồng tình liếc nhìn Tần Triều Diễm, sau đó ngoan ngoãn đẩy Diệp Dung Hủ đi chỗ khác.

Thấy Tần Triều Diễm bị Diệp Dung Hủ chán ghét, một vài thiếu niên khắc nghiệt mở miệng chế nhạo :

"Con riêng mà dám tới tiệc sinh nhật Diệp thiếu, còn ăn mặc thành thế này, Tần gia phá sản sao?"

"Suỵt, đừng nói nữa, hắn làm sao có thể là người Tần gia? Hắn chỉ là con ngoài giá thú, Tần gia căn bản không nhận hắn."

"Người thừa kế của Tần gia là Tần Cảnh Húc, sao có thể so sánh?"

"Ta nói, không bằng hắn đi cầu xin Tần Cảnh Húc hỗ trợ, có khi tiểu thiếu gia sẽ nể mặt vị hôn phu mà tha thứ cho hắn."

"Haha, nếu thế thì hắn mặt đủ dày."

Những lời ác ý từ bốn phương tám hướng vọt tới tai Tần Triều Diễm, bàn tay nắm ngựa gỗ siết lại ngày càng chặt, tựa hồ nhục nhã liền phải quay người rời đi.

Sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt phủ một tầng đen nhánh, sau một lúc lâu mới rời đi theo hướng của Diệp Dung Hủ.