Khuynh Linh nghiêng đầu đầy nghi hoặc, lại hỏi Ám Nhật: “Tướng quân lúc nói chuyện đều tiết kiệm lời như vậy sao?”
Ám Nhật lại tỏ vẻ không biết, thuộc hạ không phải tướng quân.
Đến cổng, còn chưa bước ra đã bị quản gia ngăn lại.
Nói là Tể tướng thấy trưa nay Khuynh Linh không ăn cơm, đã gói món đặc sản của tửu lâu Hải Triều mang đến viện của Khuynh Linh.
Còn bảo quản gia nói với Khuynh Linh, buổi chiều lễ tế tổ trọng thể nghiêm túc, không cần ra ngoài tìm người búi tóc, kiểu tóc dùng một cây trâm như lần đầu gặp mặt cũng được, chi bằng tiết kiệm thời gian quay lại ăn cơm.
Khuynh Linh cảm ơn quản gia rồi dẫn Ám Nhật và Ám Nguyệt quay lại, vừa đi vừa mơ màng, cuối cùng nàng thật sự không nhịn được lại hỏi: “Tể tướng làm việc đều như liệu trước mọi việc vậy sao?”
Rồi khi Ám Nhật còn chưa trả lời, nàng đã tự đáp thay: “Ngươi không biết đâu, vì ngươi đâu phải Tể tướng.”
Ám Nhật gật đầu đồng ý, Vương gia trưởng thành rồi, đã biết giành quyền trả lời rồi.
Trong viện tạm trú có vài tỳ nữ bưng khay thức ăn, thấy Khuynh Linh trở về đã cúi người hành lễ rồi mở khay thức ăn, bày các món ăn vẫn còn nóng hổi lên bàn một cách ngay ngắn, khi Khuynh Linh nhất quyết không cần họ bày biện thức ăn nữa thì họ lại hành lễ rồi rời đi.
So với hải sản tối qua, bàn đồ ăn này mới đúng là hợp khẩu vị của Khuynh Linh.
Một đĩa thịt anh đào màu sắc đỏ thắm, tỏa hương thơm ngào ngạt, miếng thịt hơi chua ngọt, cắn một miếng khiến người ta thèm ăn ngay.
Còn có món thịt xé sợi chua cay, từng sợi thịt đều thấm đều nước ớt chua, mùi chua cay chỉ ngửi thôi cũng khiến nước miếng chảy ròng.
Chưa kể đến khi cho vào miệng, thịt xé sợi mềm mại, vị cay nồng nàn bung tỏa trên đầu lưỡi.
Ngay cả món xôi ngũ sắc cũng ngọt bùi, cắn nhẹ trong miệng đã tan ra thành vị đường ngọt.
Còn có món rau xanh dầu vừng cũng là một tuyệt phẩm.
Hơn một tháng qua trên đường đi chủ yếu ăn lương khô, mặc dù có đôi khi cũng dừng lại ở những tiểu thành mà ăn chút đồ nóng hổi, nhưng thật sự là khẩu vị cũng bình thường.
Ngay cả tiệc tối qua, cũng toàn là những món nàng không ăn.
Còn bữa ăn hôm nay có thể nói là bữa ăn Khuynh Linh vui nhất trong thời gian qua.
Đến khi Ám Nhật mở hai gói giấy dầu của Giang Chỉ Hành và Tạ Sơ mang đến, Giang Chỉ Hành mang đến là món thịt viên ngọc trai, Tạ Sơ mang đến là món thịt bò kho cắt lát.
Khuynh Linh nhìn mà bật cười, vị Quốc sư này thật tinh tế, viên thịt ngọc trai vừa miệng, tiện lợi dễ ăn lại no bụng.
Còn Tạ Sơ là kiểu cách của tướng quân điển hình, trong quân doanh cũng thường ăn thịt bò kho để no bụng.
Khuynh Linh cầm một viên thịt ngọc trai cho vào miệng nhai, tay chống cằm, mắt dán vào bàn ăn, vừa nhai vừa suy nghĩ điều gì đó.
Nói là tế tổ, thực tế chỉ có Hoàng đế Bắc Thương và Hoàng hậu phi tần cùng vài Hoàng tử mới được vào hương các.
Các đại thần và sứ thần khác cũng chỉ có thể chờ ngoài cửa.
Cũng chỉ là vào cung hành lễ với Hoàng đế Bắc Thương, sau đó tiễn Hoàng đế Bắc Thương vào hương các, cuối cùng tìm chỗ đứng chờ Hoàng đế Bắc Thương ra.
Buổi chiều, Khuynh Linh mặc một bộ áo choàng bằng lụa màu trăng non phối với váy lụa thêu chỉ vàng cùng tông màu, nhẹ nhàng hơn buổi sáng nhiều.
Đứng dưới bóng cây, gió thổi nhẹ làm lay động vạt áo nàng, cả người toát lên vẻ thanh thoát sạch sẽ.
Nàng thật biết chọn chỗ, nhìn quanh đây là nơi duy nhất có bóng mát mà lại có thể nhìn thẳng ra cửa hương các, nếu thấy Hoàng đế Bắc Thương ra cũng có thể đi tới ngay.
Các đại thần đứng canh cũng đương nhiên nhận ra thân phận của Khuynh Linh, dù có ghen tỵ nhưng cũng không dám lại gần hóng mát.
Lăng Diệc Trạch thì không có gì là không dám, mang theo nụ cười nhạt, phe phẩy quạt tiến tới: “Nhϊếp chính vương thật nhanh nhạy, chọn chỗ không tồi.”
Khuynh Linh ôm một gói kẹo sâm nhỏ mà khi ra ngoài trưa Ám Nhật nhét cho nàng, tay cầm một miếng kẹo sâm bỏ vào miệng.