Chương 22

“Ám Nguyệt, tháo giúp ta với, nặng chết mất.” Khuynh Linh giơ tay lên giữ búi tóc rồi quay người lại, nhưng phát hiện phía sau không chỉ có Ám Nguyệt và Ám Nhật.

Lăng Diệc Trạch đang cố nhịn cười, đôi mắt hồ ly cong cong nhìn nàng. Khuynh Linh lập tức cảm thấy toàn thân cứng đờ, không phải xe ngựa đã đi hết rồi sao, tại sao tượng Phật lớn này lại đứng sau lưng nàng chứ!

Nhìn thấy Khuynh Linh đứng ngây ra, mắt mở to nhìn mình, Lăng Diệc Trạch không nhịn được nữa mà bật cười ha hả.

“Hoá ra là nhϊếp chính vương cũng dễ thương như vậy.”

Khi Khuynh Linh vừa than mệt, toàn thân nàng thả lỏng, nhờ Ám Nguyệt tháo mũ miện giúp, trông giống hệt một con mèo đang làm nũng, giọng nói kéo dài, mơ hồ và mang theo âm điệu nhỏ, vô cùng đáng yêu.

“Không phải là ngươi đã đi rồi sao!” Khuynh Linh cảm thấy mặt mình nóng ran, nàng dùng tay che mắt, nghiến răng hét lên.

“Nhϊếp chính vương muốn dạo đêm, là chủ nhà, sao ta có thể không đi cùng được, vì vậy ta đã theo để cùng dạo đêm với Nhϊếp chính vương chứ. May mắn là ở lại cho nên mới thấy được một mặt đáng yêu như vậy của Nhϊếp chính vương.”

Lăng Diệc Trạch trêu chọc.

Khuynh Linh thở dài, chấp nhận tiếp tục tháo mũ miện, Ám Nguyệt giúp nàng gỡ chuỗi ngọc trai khỏi búi tóc, rồi tháo mũ miện xuống, mái tóc đen như thác đổ xõa xuống bay trong gió đêm.

Nàng cúi đầu, mắt hơi nheo lại, từ phía bên cạnh có thể nhìn thấy hàng mi dài xuyên qua chiếc mặt nạ, tạo thành một đường cong mượt mà.

“Mỹ nhân Nhϊếp chính vương, đúng là danh bất hư truyền.” Lăng Diệc Trạch trong mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên khó nhận ra, y cười nói.

“Cảm ơn lời khen, nhưng không thấy vui chút nào cả.” Khuynh Linh lườm Lăng Diệc Trạch, gương mặt lộ vẻ buồn bực.

Lăng Diệc Trạch vẫn giữ nụ cười, bước tới bên nàng, chắp tay cúi người.

“Xin lỗi Nhϊếp chính vương.”

“Ngươi xin lỗi vì điều gì?”

“Xin lỗi vì vị trí ngồi trong bữa tiệc hôm nay, xin lỗi vì món ăn hôm nay, và xin lỗi vì đã thấy một mặt dễ thương như vậy của Nhϊếp chính vương.” Nói rồi, y lại cúi người một lần nữa.

Khuynh Linh nhìn y, Lăng Diệc Trạch đứng thẳng lên, trong mắt chứa đựng nụ cười, nhìn vào đôi mắt nàng đang ẩn sau chiếc mặt nạ.

“Hừ, đồ hồ ly xảo quyệt.” Khuynh Linh quay đi, phất tay nói: “Yên tâm, bổn vương không nhỏ nhen như vậy đâu.”



Lăng Diệc Trạch tiễn Khuynh Linh về đến phủ Thừa tướng, sau khi nhìn nàng bước vào viện tạm trú mới quay lưng trở về viện của mình. Đại hoàng tử và Lục công chúa không vào cung mà đang chờ y trong viện.

Thấy Lăng Diệc Trạch bước vào, Đại hoàng tử tiến lên chào: "Thừa tướng đại nhân."

Lăng Diệc Trạch liếc nhìn Đại hoàng tử rồi chuyển ánh mắt sang Lục công chúa, rồi không chút thiện ý mắng: "Đồ vô dụng, chỉ biết làm hỏng việc thôi."

Lục công chúa mím môi, cúi đầu.

"Ngươi phải biết rõ, tình thế của hai người các ngươi hiện giờ rất nguy hiểm. Bổn tướng đã cầu xin cho các ngươi được phép theo đoàn sứ giả, để tìm cho các ngươi một nơi ẩn thân tại nước ngoài. Nếu không, kết cục của Ninh tần cũng sẽ là kết cục của hai ngươi đấy."

Lăng Diệc Trạch nhìn cặp huynh muội trước mặt, cảm thấy đầu đau nhức không thôi. Họ đã được nuông chiều quá lâu, hoàn toàn không nhận ra tình cảnh nguy hiểm của mình là gì.

Tuy nhiên, Lục công chúa lại đem sự tức giận vì bị mắng đổ hết lên Khuynh Linh.

"Nếu không phải do ả đàn bà đó miệng lưỡi sắc bén thì làm sao ta và hoàng huynh lại mất mặt như vậy chứ," nàng ta nghĩ thầm, ánh mắt đầy lửa giận.

Trong một viện khác, Giang Chỉ Hành đang ngồi ngoài trời, bày một bàn cờ tự mình đối cờ. Thái phó và thế tử ngồi cạnh bàn luận về sự việc hôm nay.

“Quốc sư thấy thế nào? Về vị Nhϊếp chính vương ấy đấy?” Thế tử đột ngột đưa ra câu hỏi.