“Thừa tướng đại nhân, Nhϊếp chính vương Nam Uyên đã đến rồi ạ.”
Nghe bên trong có tiếng mời vào, quản gia đã mở cửa rồi lui ra.
Khi cửa vừa mở, những người ngồi bên trong lập tức nhìn thấy Khuynh Linh đứng ở cửa, eo thon nhỏ nhắn, dáng vẻ thanh tao.
Bộ y phục bằng lụa thêu hoa mẫu đơn màu xanh nhạt, toát lên sự tinh tế, mái tóc búi cao quấn quanh bởi một chuỗi ngọc trai tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ làm cho nàng thêm vài phần nhu mì. Chiếc mặt nạ chạm khắc bằng vàng che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi đang mỉm cười nhạt, như đóa hoa vừa thấm sương mai buổi sáng đỏ thắm quyến rũ.
Đôi tay thon dài trắng ngần nhẹ nhàng đặt trên bụng, chỉ đứng đó thôi cũng đã tỏa ra khí chất cao quý, đoan trang và quý phái không thể bỏ qua.
Chỉ thấy đôi môi đỏ thắm nhẹ nhàng mở ra, giọng nói trong trẻo, thanh thoát như suối trong rừng sâu, tinh khiết và trong trẻo.
“Ta đến muộn rồi, mong các vị thứ lỗi.”
Những người đang ngồi đều chăm chú quan sát Khuynh Linh, mà Khuynh Linh cũng đang đánh giá họ.
Nàng đã từng gặp qua Lăng Diệc Trạch, từ sớm Khuynh Linh đã cảm nhận được hơi thở của Lục Tử Ngọc trên người y.
Ừm, có lẽ ai làm thừa tướng cũng phải có tám trăm mưu kế trong đầu.
Người ngồi bên cạnh Lăng Diệc Trạch là Đại hoàng tử và Lục công chúa Bắc Thương.
Người ngồi xa hơn một chút, áo trắng thanh thoát, mái tóc đen được cột lại bằng mũ miện, phần còn lại buông xuống áo trắng tạo thành sự tương phản, mặt trắng như ngọc, ngũ quan tuấn tú, khí chất phiêu dật như tiên nhân, tựa như đóa hoa trên núi cao, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Xem ra đây chính là Quốc sư Tây Châu, Giang Chỉ Hành.
Người ngồi bên cạnh Giang Chỉ Hành chắc chắn là thái phó râu bạc và thế tử trẻ tuổi.
Người ngồi gần Khuynh Linh nhất có thân hình cao lớn, mặc bộ áo gấm đen bó sát, thắt lưng buộc một dải thêu cùng màu.
Hắn ta có đôi mày kiếm anh tuấn, môi mím lại, đôi mắt sáng rực như sao, lạnh lùng nhưng đầy kiêu ngạo.
Đây hẳn là tướng quân Tạ Sơ của Đông Trì.
Khuynh Linh đưa tay che miệng, suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng, Bảo sao Mạc Việt khi trước về không nói nhiều về Tạ Sơ, những võ tướng này quả thực đều có sự đồng điệu với nhau.
Người ngồi cạnh Tạ Sơ chính là Thái tử và Thái tử phi của Đông Trì.
Chỗ ngồi còn lại chính là chỗ ngồi quay lưng với cửa, không chỉ cách xa những người khác mà còn cách bàn ăn hơn một khoảng rộng nữa.
Ánh mắt Khuynh Linh thoáng qua một vẻ giận dữ không dễ nhận thấy, phiền phức thật, lại muốn gây sự nữa rồi.
Quả nhiên, Đại hoàng tử Bắc Thương dùng giọng điệu mỉa mai không rõ ràng nhưng tiếc nuối nói: “Nhϊếp chính vương đến muộn cũng không sao, chỉ là chỗ ngồi đều đã có người ngồi hết rồi, Nhϊếp chính vương là nữ tử chưa xuất giá mà ngồi cùng chúng ta toàn là nam nhân thì e rằng không hợp lễ nghĩa đâu.”
“Không giống như phu nhân kia có thể ngồi cạnh phu quân, hay Lục công chúa có thể ngồi bên cạnh bổn hoàng tử. Vì để giữ gìn thanh danh của Nhϊếp chính vương, chỉ đành phải hạ sách để chỗ ngồi xa một chút, mong Nhϊếp chính vương không trách.”
Ngón tay của Khuynh Linh lướt qua chiếc mặt nạ trên mặt, phát ra âm thanh khe khẽ, khóe miệng nàng nở nụ cười sâu hơn: “Đại hoàng tử cũng là vì muốn tốt cho bổn vương, tuy là hạ sách nhưng cũng là hạ sách tuyệt diệu, chỉ có điều bổn vương không hài lòng với hạ sách này lắm. Bổn vương có một ý kiến, không biết đại hoàng tử có muốn nghe không?”
“Cứ nói đi, đừng ngại.” Đại hoàng tử phẩy tay, ra vẻ rộng lượng.
Chỉ thấy Khuynh Linh không biết rút từ đâu ra thiệp mời mà quản gia đã đưa, trước mặt mọi người, xé rách tờ thiệp thành hai mảnh.