Chủ nhân chưa lên tiếng mà nô tài đã dám nói.
Không có sự cho phép của chủ nhân, không nô tài nào dám to gan như thế.
Khuynh Linh hiểu rõ rằng đây chỉ là cái cớ.
Nàng lập tức giơ tay áo lên che mặt, cúi đầu tỏ vẻ buồn rầu, ngay lập tức thể hiện sự yếu đuối của nữ nhi một cách xuất sắc.
"Xin Thánh thượng tha tội, Khuynh Linh bị thích khách hành thích ở Nam Uyên vài ngày trước, không may bị thương ở cánh tay và mặt, vết thương khá sâu."
Thấy thái giám kia còn muốn nói gì đó, Khuynh Linh hơi vén tay áo lên, một vết thương dài hiện lên từ cổ tay, kéo dài vào trong tay áo, vết sẹo rất gớm ghiếc.
"Khuynh Linh là nữ nhi, dung mạo bị tổn thương thật khó chấp nhận, đành phải dùng mặt nạ che mặt, mong Thánh thượng thứ tội."
Giọng nói mang theo chút ủy khuất, như nước tuyết tan vào mùa đông rơi xuống mặt hồ, đặc biệt khiến người khác thương xót.
Đúng vậy, vị Nhϊếp Chính Vương này là nữ tử, dung mạo đối với nữ tử quan trọng nhường nào không cần nói cũng rõ, nhìn vết sẹo trên tay kia đã đủ kinh người rồi.
Nếu xuất hiện trên khuôn mặt, quả thực khó lòng gặp người.
"Đồ nô tài, thật không có mắt, không thấy được Nhϊếp Chính Vương có nỗi khổ, chỉ là đeo mặt nạ thôi, có gì không ổn hả."
Bắc Thương Hoàng tức giận mắng thái giám bên cạnh.
Thái giám kia cũng là người khôn khéo, lập tức quỳ xuống dập đầu với Bắc Thương Hoàng rồi quay sang dập đầu với Khuynh Linh cầu xin tha thứ.
Khuynh Linh cũng liên tục xua tay cho thái giám đứng dậy.
"Đã là khách đến từ xa, Trẫm đã nói với Thừa Tướng là để Nhϊếp Chính Vương nghỉ ngơi một ngày, ngày mai dự lễ hội rồi gặp mặt cũng được mà nhỉ?"
“Được bệ hạ yêu mến, Khuynh Linh càng không thể kiêu ngạo. Ngày mai lễ hội bệ hạ bận rộn, lại phải dành thời gian tiếp đãi Khuynh Linh thì đó là lỗi của Khuynh Linh. Hơn nữa, bái kiến bệ hạ ngay khi đến là điều nên làm."
Giọng nói vang lên rõ ràng, từng chữ đều phù hợp với lễ nghĩa, không thể tìm ra lỗi.
Cuộc gặp này cũng không kéo dài bao lâu, Bắc Thương Hoàng lập tức lệnh cho thái giám đưa Khuynh Linh ra khỏi cung.
Các sứ thần tạm thời ở lại phủ Thừa Tướng, đương nhiên cũng đưa Khuynh Linh về phủ Thừa Tướng.
Khi mọi người trong đại điện đã lui ra hết, Bắc Thương Hoàng quay đầu về phía một người nói chuyện:
"Ngươi thấy thế nào?"
Từ sau cột trụ bước ra một người, quạt nhẹ nhàng phe phẩy, mắt cười cong cong, chính là Lăng Diệc Trạch, người đã đưa Khuynh Linh đến cửa cung rồi rời đi.
"Thế nào, các sứ giả của các nước khác ngươi đều đã gặp qua, chẳng lẽ ngươi không có gì để nói sao?" Bắc Thương Hoàng dựa lưng vào long ỷ, mệt mỏi không còn ngồi thẳng người nữa, như thể đã rất đuối sức.
"Mỗi người đều có điểm nổi bật riêng." Lăng Diệc Trạch suy nghĩ một lúc rồi gấp quạt lại.
"Vậy sao? Trẫm lại cảm thấy ngoại trừ Quốc sư của Tây Châu ra thì hai người còn lại cũng không có gì đặc biệt."
"Hoàng thượng đừng coi thường Tạ Sơ. Hắn đã từng dùng binh lực ít hơn gấp đôi để đánh bại Man Hoang, khiến Man Hoang liên tiếp thất bại, chưa bao giờ chiếm được lợi thế từ tay hắn. Còn về vị Nhϊếp Chính Vương kia thì…"
Lăng Diệc Trạch khẽ cười thành tiếng.
"Là một người rất đáng gờm."
Hoàng đế đứng từ xa không thấy rõ, nhưng y thì đứng sau cột trụ phía sau Khuynh Linh nên nhìn rõ mọi thứ.
Vết thương rất sâu, nhưng người luyện võ đều có thể nhận ra đó là vết thương chỉ có thể do chính mình gây ra.
Phía sau chiếc mặt nạ kia rốt cuộc che giấu điều gì?
Che giấu kỹ lưỡng đến thế, khiến cho Lăng Diệc Trạch cảm thấy càng lúc càng thú vị.
Về vết thương trên tay Khuynh Linh, quả thật là do nàng tự cắt.
Tối hôm Quân Tử Lan đưa mặt nạ cho nàng, Khuynh Linh đã đặt nó trên bàn, nhìn chăm chú rất lâu.
Ánh nến hơi lay động, phản chiếu vẻ đẹp trên mặt nàng trở nên mờ ảo.
Khuynh Linh khẽ thở dài, biết rằng hai người kia đều lo lắng cho mình, nhưng lý do bịa ra như vậy làm sao thuyết phục được người khác chứ.