Toàn bộ thân thể ngâm vào trong thùng tắm, Lâm thị phát ra một tiếng than nhẹ, sau đó liền chậm rãi trầm thân thể xuống, không để nước qua đầu, cảm thụ cảm giác ngâm trong nước ấm đã lâu chưa được hưởng thụ, một lát sau mới ngồi dậy, Kỷ Uyển Diễm gội đầu tắm rửa cho bà, tổng cộng thay ba lần nước, mới gột sạch hết bẩn trên người Lâm thị.
Từ ma ma mang cho Lâm thị một bộ tẩm y[1] cũ, mặc dù kiểu dáng và hoa văn cũng đã cũ, nhưng dung mạo của Lâm thị hoàn toàn khiến cho đối phương quên đi cách ăn mặc, mà chỉ chú ý đến dung gian tuyệt thế của bà.
*[1] tẩm y: quần áo ngủ *
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Kỷ Uyển Diễm lại để cho Lâm thị ngồi lên trên giường, rồi bảo Từ ma ma bưng tới chén canh gà mua ở phòng bếp lúc trước, hầu hạ Lâm thị từng ngụm từng ngụm uống hết. Trên người ấm áp, nhìn sắc mặt Lâm thị cũng có vẻ khá hơn, mà ngay cả Kỷ Uyển Diễm là con gái cũng không khỏi tán thưởng dung mạo của mẫu thân nhà mình.
Lâm thị không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, mà tuyệt nhất chính là khí chất thư hương bao phủ toàn thân của bà, khí chất này ngay cả Kỷ Uyển Diễm vào thời điểm xinh đẹp nhất cũng không có được, đây là lắng đọng tích lũy qua năm tháng, tuyệt nhiên không phải một sớm một chiều mà có thể bắt chước được.
Sau khi uống xong canh, Kỷ Uyển Diễm vẫn cầm lấy tay Lâm thị không buông, quỳ xuống ghé người vào mép giường, dáng vẻ như muốn trông coi Lâm thị cả ngày lẫn đêm, chăm chú không rời nhìn Lâm thị không chớp mắt.
Lâm thị nhìn người con gái này, ánh mắt rơi vào đôi mắt của Kỷ Uyển Diễm, Kỷ Uyển Diễm về cơ bản rất giống Lâm thị, tướng mạo tương đồng, đều là xinh đẹp tuyệt sắc, nhưng duy chỉ có đôi mắt này là không giống Lâm thị. Tròng mắt của Lâm thị nhạt màu, nhưng của Kỷ Uyển Diễm đen bóng giống như hắc diệu thạch, giống như ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm.
Như là nghĩ tới điều gì, Lâm thị cúi đầu xuống, thu hồi ánh mắt.
"Nương, năm đó người làm sao tránh được hãm hại của Tam phu nhân?"
Tam phu nhân đã phái người đến uy độc khiến Lâm thị bị điên, vậy thì rõ ràng bà ta ở thế nhất định phải đắc thủ, tuyệt sẽ không để xảy ra sai lầm mới phải.
Lâm thị giật giật cánh môi, giống như đang tìm lại âm thanh của mình bị vướng ở cổ họng, sau khi do dự thật lâu, mới chậm rãi nói ra mấy chữ:
"Cam ma maa... Đổi... Thuốc."
Bởi vì thời gian dài không nói chuyện, Lâm thị giống như đã quên mất cách nói chuyện, giọng nói khàn khàn, chữ nói ra cũng không rõ ràng tròn âm.
Kỷ Uyển Diễm suy nghĩ một chút, rồi mở miệng xác nhận lại với Lâm thị:
"Ý nương là, Cam ma ma đã sớm đổi thuốc của Tam phu nhân?"
Lâm thị gật đầu, Kỷ Uyển Diễm nhớ tới vị ma ma cẩn thận tỉ mỉ nhìn thấy lúc trước ở trong sân, trong nội tâm nàng dâng lên cảm kích vô ngần, nếu không phải năm đó có bà ấy trung thành, cho dù hiện tại nàng cứu được mẫu thân, thì nàng cũng sẽ chỉ gặp được một mẫu thân điên điên khùng khùng.
"Thì ra là thế. Thật sự phải cảm ơn Cam ma ma cho tốt."
Lâm thị gật đầu, sau đó lại chậm rãi nói: "Ca ca con... Tìm con rồi... Đúng không?"
Kỷ Uyển Diễm lắng nghe rất chăm chú, trả lời ngay lập tức: "Dạ, khoảng hơn mười ngày trước, ca ca tìm con, lần này nha hoàn ra sức nhiều nhất tên là Mai Mặc, nàng là nha hoàn bên cạnh ca ca lúc trước, rất trung thành, nhưng lúc này cũng không biết phải chịu bao nhiêu khổ, nếu lão thái quân tàn nhẫn một chút thì có thể nha đầu kia sẽ mất mạng."
Lâm thị nghe xong, lắc đầu, nói: "Sẽ không... Mất mạng. Sự tình, lớn, không dám, g.i.ế.c người, ngân phiếu, đến chợ nô, mua. Nàng, Mai Tường, muội muội."
"Ý nương là, lần này chuyện tình quá lớn, lão thái quân không dám g.i.ế.c Mai Mặc, bảo con chuẩn bị tốt ngân phiếu đến nơi buôn bán nô tì mua lại Mai Mặc? Còn có... Mai Mặc là muội muội của Mai Tường?"