Chương 38

Cam ma ma dẫn đầu đi đến trước người Kỷ Uyển Diễm kính cẩn hành lễ, nói: "Nô tài họ Cam, là nhũ mẫu của Đại phu nhân, cô nương có thể gọi ta là ma ma; hai người này là nha hoàn họ Khiếu, bên trái là Khiếu Triêu Nhan, bên phải là Khiếu Mai Tường, hai nàng lúc trước đều là nha hoàn hầu hạ bên người Đại phu nhân; còn có người này, hắn gọi là Lâm Phàn, là sinh ra ở Lâm gia, cũng là hạ nhân bên người Đại phu nhân; cuối cùng đây là Phúc Bá, là ngoại tử của nô tì, cũng giống như Lâm Phàn, cũng là hạ nhân lúc trước bên người phu nhân."

Cam ma ma mồm năm miệng mười, nói rõ ràng lai lịch của tất cả những người này với Kỷ Uyển Diễm, lại khiến cho Kỷ Uyển Diễm thoáng nghe đã hiểu rõ ý tứ, Cam ma ma chính là muốn xác nhận với nàng, bọn họ đều là nô tài bên cạnh Đại phu nhân Lâm thị, là người có thể tín nhiệm.

Kỷ Uyển Diễm trong lòng ngũ vị tạp trần, kiếp trước nàng chỉ cảm thấy mình không chỗ nương tựa, liền muốn cố gắng dựa vào lão thái quân cùng Tam phu nhân, cho dù làm quân cờ của các nàng cũng không đáng tiếc, mọi chuyện là thuận theo cùng dựa dẫm, trong thâm tâm tuy có lo lắng cho mẹ ruột Lâm thị, nhưng lại chưa bao giờ chính thức làm điều gì cho bà, thế nên mới khiến bà hai năm sau yên lặng c.h.ế.t đi ở Tây Thiên viện, mà việc duy nhất nàng có thể làm đó là đến nhìn t.h.i t.h.ể đã sớm cứng ngắc của bà, chỉ có chính nàng biết rõ, về sau có bao nhiêu lần tỉnh mộng đêm khuya, đều vì nước mắt hối hận mà bừng tỉnh, nhưng khi đó hết thảy đều đã quá quá muộn, mẫu thân đã mất, mình cũng biến thành con rối bị giật dây trong tay lão thái quân, bị bẻ gãy cánh chim, đánh mất năng lực bay lượn trên trời cao, chỉ có thể ngày lại qua ngày bị dày vò ở trong l*иg giam tơ vàng, bị nghiền ép đến giá trị cuối cùng, rồi bị ném đi như một đôi giày cũ.

May mắn mà trời cao thương xót, cho nàng thêm một cơ hội làm lại, lần này, nàng không có ý định lại tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng.

Đẩy cửa đi vào gian phòng, liền thấy Lục Hoàn đang đứng trước giường, bất lực nhìn vào góc giường, chỉ thấy Lâm thị dùng chăn bọc người mình lại, ánh mắt dại ra nhìn hoa và uyên ương được thêu trên chăn đến xuất thần, cái chăn này vốn là màu đỏ tươi, chỉ là trải qua nhiều lần giặt đã biến thành màu đỏ xám như bây giờ, thế nhưng nhìn kiểu dáng thì rất có thể là được dùng cho hỉ giường, cũng có lẽ được dùng vào lúc Lâm Thị và Kỷ Trân thành hôn, cuộc sống ở Nguyệt Dao Uyển rất kham khổ, Kỷ Uyển Diễm chăn cũng không có mà đắp, nào còn lo lắng đó là của ai, hoa văn được thêu trên chăn là gì.

"Cô nương, Đại phu nhân căn bản không cho người khác chạm vào bà."

Lục Hoàn chu môi nói với Kỷ Uyển Diễm.

Kỷ Uyển Diễm mỉm cười nói với nàng: "Ngươi đi ra ngoài đi, bảo Từ ma ma nấu nhiều nước một chút, nếu không có củi thì đi phòng bếp mua, nhìn mẫu thân như vậy chắc cần dùng nhiều nước ấm."

Lục Hoàn có chút lo lắng, hỏi: "Vậy... Cô nương ở một mình trong này có sao không?"

"Được. Làm sao mà không được. Ngươi mau đi đi, nấu nước xong mang qua đây."

Sau khi Kỷ Uyển Diễm nói xong, Lục Hoàn mới lĩnh mệnh rời đi.

Phòng lớn như vậy, cũng chỉ còn lại hai mẹ con Lâm thị cùng Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm ngồi ở bên giường không nói gì, chỉ dịu dàng kéo chăn, Lâm thị giương mắt nhìn nàng, nhưng dường như là mẫu tử liền tâm, Kỷ Uyển Diễm bảo bà buông tay, vậy mà bà thật sự nới lỏng tay, phải biết lúc trước Lục Hoàn phí hết sức của chín trâu hai hổ cũng không thể đoạt lại chăn từ trong tay Lâm thị.

Kỷ Uyển Diễm kéo cái chăn đang đắp trên người Lâm thị ra, lại leo lên giường kéo tay của bà, dắt bà xuống giường, để bà ngồi vào trước bàn trang điểm, Lâm thị giống như một hài tử biết nghe lời, hoàn toàn làm theo động tác của Kỷ Uyển Diễm, bảo bà ngồi bà liền ngồi.