"Được rồi." Xoay người, Kỷ lão thái quân Trữ thị ngồi trở lại chỗ ngồi ấm áp của mình ở phía trên, nghiêm nghị nói với Kỷ Uyển Diễm:
"Ngươi đã có phần hiếu tâm này, vậy ta cũng không ngại thành toàn cho ngươi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi liền cùng mẫu thân của ngươi quay trở lại Nguyệt Ngọc Uyển, từ đó viện nào biết việc của viện đấy, ngươi.. phụng dưỡng mẫu thân cho tốt.”
Viện nào biết việc của viện đấy, ý tứ chính là từ nay về sau, ngươi rốt cuộc đừng muốn được ta trông nom, đừng nghĩ hưởng thụ ban thưởng từ ta, ta đã giúp ngươi được như nguyện, vậy ngươi hãy mang theo mẹ của ngươi, đơn độc mà sống qua ngày đi.
Kỷ Uyển Diễm phúc thân bái tạ, thành kính dập đầu lạy ba cái với lão thái quân, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng tràn đầy kiên định, ánh mắt như đá thạch kiên cường, nàng hắng giọng nói:
"Cháu gái tạ lão thái quân thành toàn."
Sau khi nói xong, lại xoay người, đối với mỗi người Nghiêm thị và Dư thị dập đầu lạy ba cái, nói:
"Đa tạ hai vị lão phu nhân thành toàn."
Kỷ Uyển Diễm chân tâm thực lòng dập đầu với Nghiêm thị cùng Dư thị, bởi vì nếu như hôm nay không có hai lão phụ nhân đức cao vọng trọng này ở đây, Trữ lão thái quân cũng sẽ không sảng khoái mà thỏa hiệp như vậy, cho nên, Kỷ Uyển Diễm hết sức thành tâm dập đầu bái tạ các bà.
Nhìn thấy thế Nghiêm thị cùng Dư thị đều cảm thấy có chút không đành lòng.
Cũng không nhịn được tiếc hận thay cho tiểu cô nương khuynh thành trước mắt này, tuy nói là thành toàn cho lòng hiếu thảo của nàng, thế nhưng nói cho cùng, tiền đồ của nàng đã bị đánh gãy, một cô nương như vậy nếu lớn lên ở bên cạnh lão thái quân, tương lai nhất định có thể gả cho một gia đình tốt, thế nhưng nếu như nàng lớn lên bên cạnh thân nương có ô danh là thất thân kia, thì tương lai liền....
Chuyện lớn cứ như vậy mà xảy ra, lời nói có khí phách của Kỷ Uyển Diễm vẫn còn quanh quẩn bên tai, tất cả mọi người đều cảm thấy chưa hiểu rõ một hồi tuồng ngày hôm nay, cảm thấy như lọt vào sương mù, hoài nghi bản thân có phải đang nghe lầm, nhìn lầm hay không.
Hành động của Tứ cô nương Kỷ gia quả thực khiến người khó có thể lý giải, cho dù là mẫu thân thân sinh, nhưng mẫu thân của nàng đức hạnh đã mất, gánh vác tội danh không trong sạch, nàng có thể lén đối tốt với bà một chút, thế nhưng thật sự làm điều cao thượng như vậy là không lý trí. Bất kỳ kẻ nào cũng nhìn ra, Kỷ gia lão thái quân vẫn ký thác kỳ vọng vào người cháu gái này, mà bản thân Kỷ Uyển Diễm cũng xác thực là người đáng giá bồi dưỡng, trong tưởng tượng của mọi người, chỉ cần Kỷ Uyển Diễm ôm chặt cây to là Kỷ gia lão thái quân này, sau này dù thế nào đều có thể có một tiền đồ tốt, nhưng nàng cứ đơn giản như vậy mà buông tha.
Cho đến khi lão thái quân để hai mẹ con Kỷ Uyển Diễm rời khỏi noãn các, mọi người mới như vừa tỉnh mộng, hiểu sự tình thật sự đã xảy ra.
Một tiểu cô nương mới mười tuổi, vì mẫu thân đã mất đức hạnh mà đắc tội với tất cả mọi người trong gia tộc, một mảnh hiếu tâm xác thực khiến người cảm động, cũng lại khiến người thổn thức không thôi, mà mấu chốt là mẫu thân nàng cố sức cứu ra đã điên khùng được sáu năm, việc này càng khiến cho mọi người không thể không thay nàng lo lắng về cuộc sống sau này. Dù sao mọi người đều hiểu, Kỷ lão thái quân đã nói "viện nào biết việc của viện ấy", lời này tương đương sẽ lưu đày Đại phòng, sau này sẽ không quản sống c.h.ế.t của Đại phòng.
Kỷ Uyển Diễm vẻ mặt trầm tĩnh, mỗi một bước đi đều vô cùng đoan trang, ngẩng cao đầu, tay đỡ mẫu thân của mình, từng bước một rời khỏi sân nhỏ.
Nàng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thấy như thế nào, kiếp trước nàng quá mức hư vinh, đã nếm hết trái đắng, kiếp này cho dù cuộc sống gian khổ như thế nào, nàng cũng không nguyện vì những thứ phú quý hư vô kia mà xem nhẹ người quan trọng nhất ở bên cạnh mình.